Lúc cùng người ta đối đầu, cái gì quan trọng nhất?

Quan trọng nhất chính là khí thế!

Dù là một người đơn thương độc mã một mình đấu một đám, cũng phải lấy ra khí thế một người canh ải vạn người không thể khai thông, khiến phàm nhân vô tri phải cúng bái.

Kỳ Yến biết sau khi mình mở miệng nói những lời này, Tôn Tường sẽ tức giận đến bùng nổ tại chỗ. Nhưng mà mặc kệ thái độ của cậu bây giờ thế nào, Tôn Tường đều không có khả năng khách khí vói cậu, nếu kết quả đều giống nhau, thì thế nào cậu cũng không thể khiến cho mình chịu thiệt.

“Mẹ, thằng nhãi này thật sự là thiếu giáo huấn!” Tôn Tường tức giận đến mức đập một bình rượu bên tay, mùi rượu nồng đậm tràn ngập toàn bộ ghế lô, hỗn hợp vói mùi khói thuốc, mùi nước hoa, nhất thời biến thành hương vị ghê tởm khó ngửi, Kỳ Yến dùng tay phẩy phẩy trước mũi.

Người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Kỳ Yến, lại nhìn Tôn Tường tức giận đến mức mặt đều biến thành màu gan heo, nhịn không được hoài nghi thằng nhóc này chính là chuyên môn đến làm tức chết Tôn Tường, không thì sao lại nói chuyện làm việc thiếu đòn như vậy?

“Mấy đứa tụi bây đứng ở đó làm gì, dạy dỗ nó quy củ cho tao.” Tôn Tường nhìn về phía ba tên côn đồ đứng ở phía sau Kỳ Yến, ý bảo bọn họ động thủ. Chẳng qua là ba người lại dây dây dưa dưa không dám động thủ, khiến cơn tức của Tôn Tường thăng cấp lần thứ hai.

Bình thường mấy tên côn đồ đó y như chó đi theo sau hắn ta, chuyện gì mà chưa làm qua, hôm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì, một đám đều biến thành đầu gỗ?

Tôn Tường từ nhỏ được nuông chiều tói lớn, muốn bản thân hắn ta đi động thủ đánh người, hắn ta vói Kỳ Yến ai đánh ai còn không nhất định. Bình thường một đống bạn nhậu, đến thời khắc mấu chốt đều lảng tránh. Khó trách cha hắn nói người đế đô đặc biệt nhiều tâm nhãn, lúc ấy hắn còn không cho là đúng, đến hôm nay mói biết cha nói đúng.

Không phải chỉ là một thần côn thôi sao, có cái gì không dám đắc tội?

Nhưng mà sự thật lại là... phần lớn mọi người còn thật sự không dám động tới Kỳ Yến.

Có người tin tức linh thông, đã nghe được tin tức Kỳ Yến được Sầm gia mời, người tin tức không linh thông cũng không ngốc, thấy những người khác không động đậy, chính mình cũng ngồi vững như núi Thái Sơn, kiên quyết không làm pháo hôi lú đầu ra.

Chỉ có người vừa rồi chê cười bộ dạng Kỳ Yến giống như tiểu bạch kiểm, sợ hãi rụt rè chen chen vào trong góc phòng, không muốn làm cho Kỳ Yen thấy rõ mặt mình. Vừa rồi hắn ta dám nói như vậy, bất quá chỉ là muốn tâng bốc Tôn Tường một chút, nào biết Kỳ Yến lại đứng ở ngay cửa.

Đây mói thật sự là đừng nói sau lưng người ta, nói người ta tất sẽ xui xẻo.

Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, người muốn giáo huấn lại không có đồng bọn hỗ trợ, người bị mạnh mẽ mang đến, ngược lại đảo khách thành chủ, mở ra hình thức trào phúng vói chủ nhân, tình tiết chuyển biến quá nhanh, Tôn Tường có chút phản ứng không kịp.

Làm đứa nhỏ được nuông chiều từ bé đến lớn, ưu điểm trên người hắn ta không có bao nhiêu, nhưng mà tính tình đáng ghê tởm lại là một cái không thiếu, sĩ diện hão, xúc động dễ giận, cho rằng tiền là vạn năng, người nghèo bị người khác khi dễ là xứng đáng, tự nhận tài trí hơn người, háo sắc tham lam, không biết tôn trọng. Những khuyết điểm đó tùy tiện đặt một cái trên người ai đó, cũng đã khiến người ta chán ghét, càng miễn bàn Tôn Tường một hơi tích góp hết tất cả mọi điều kiện.

“Tôn thiếu nhiệt tình hiếu khách mời tôi đến đây như vậy, chẳng lẽ chỉ là để tôi xem tuyệt kỹ biến sắc mặt của anh thôi sao?” Kỳ Yến cười khẽ ra tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người trong phòng, người bị cậu nhìn đều không quá tự tại dời đi ánh mắt.

Luôn cảm thấy bị một ánh mắt trong suốt nhìn thấu thế sự như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng bọn họ có chút chột dạ.

“Mày câm miệng!” Tôn Tường lấy hộp thuốc lá ra, đem một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, sau khi cô gái bồi rượu cách hắn ta gần nhất châm lên cho hắn ta, liền rụt cổ tránh ở một bên. Nhìn tư thế ngày hôm nay, chỉ biết sự tình muốn ầm ĩ lớn, mấy nhân vật nhỏ kiếm cơm ăn ở tầng dưới chót như các cô, vị đại gia nào cũng không dám chọc.

“Nói đi, vì cái gì mày không cho bạn gái tao mặt mũi, ” Tôn Tường phun ra vòng khói, híp mắt nhìn Kỳ Yến, “Chỉ cần hôm nay mày nhận sai với tao, sau đó dỗ bạn gái tao cao hứng, tao liền không so đo lỗi lầm trước đó của mày.”

Kỳ Yến nghe nói như thế, nhịn không được bật cười, Tôn Tường này một bên muốn giúp bạn gái mình hết giận, một bên lại ở câu lạc bộ đêm tìm gái uống rượu vui đùa, thật đúng là châm chọc lại buồn cười. Nếu hắn ta thật lòng yêu bạn gái của mình, thì sao lại gọi bạn dẫn bè đến câu lạc bộ đêm chơi như vầy?

Không biết là cậu quá phong kiến bảo thủ, hay là thế giói của kẻ có tiền quá phức tạp, dù sao thì loại ái tình này cậu nhìn không quá hiểu rõ.

“Lục tiểu thư có thể để mắt tôi, là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà tại hạ giúp ai xem tướng, có thể thay người tiêu tai hay không, đều là dựa vào hợp mắt, Tôn thiếu và Lục tiểu thư làm như vậy, chính là phá hủy quy củ của tôi, ” khóe môi Kỳ Yến cong lên, “Cầu người làm việc, lại không nguyện ý dựa theo quy củ, thế gian nào có chuyện tốt như vậy?”

“Mày là ai, cũng xứng để tao tuân theo quy củ của mày?” Tôn Tường trào phúng mỉm cười, phun ra một ngụm khói, “Đừng cho thể diện lại không cần.”

“Vậy anh là thứ gì, cũng xứng để tôi mở trường hợp đặc biệt cho anh sao?” Ý cười trên mặt Kỳ Yến từng chút một nhạt đi, “Dựa vào việc bộ dạng anh xấu hả?”

“Phụt!” Không biết có ai nhịn không được, cười lên tiếng, vì thế không khí vốn dĩ xấu hồ lại trở nên càng thêm xấu hồ.

Diện mạo Tôn Tường quả thật không dễ nhìn lắm, là một gương mặt vô cùng cay nghiệt. Tuy nói dựa vào vào diện mạo, không thể nhận định một người, nhưng mà tướng mạo của Tôn Tường thật sự quá cay nghiệt, ánh mắt cũng mang theo tà khí, khiến ánh mắt đầu tiên mà người ta nhìn thấy, liền có một loại cảm giác “xấu giống như người xấu”.

Ngay cả người của mình nghe được lời Kỳ Yến nói cũng nhịn không được cười ra tiếng, có thể thấy quan hệ của Tôn Tường vói mấy người gọi là bạn bè đó cũng không tốt đến đâu.

Tôn Tường rốt cuộc thẹn quá thành giận, thuận tay xách lên một chai rượu, loảng xoảng đập lên trên bàn một cái, cái chai theo đó vỡ nát, đồng thời đi kèm còn có tiếng kêu rên của Tôn Tường, hóa ra toàn bộ cái chai đều nát bấy, mảnh vỡ chui vào trong tay Tôn Tường, toàn bộ bàn tay hắn đều trở thành máu chảy đầm đìa.

Tất cả mọi người đang ngồi đây đều mê man, vài giây đồng hồ sau mói có người kịp phản ứng đi gọi xe cấp cứu, còn có người gọi nhân viên y tế của câu lạc bộ đêm đến làm xử lý khẩn cấp.

Loại địa phương cao cấp giống như vầy, đều sẽ an bài nhân viên y tế. Chỉ sợ mấy kẻ có tiền kia xuất hiện bệnh tật gì đó, bọn họ có thể xử lý khẩn cấp, sau đó chống đỡ được đến khi người của bệnh viện tói.

Loại hành vi giả ngầu không thành ngược lại thất bại này, quả thực có thể xếp vào những kiểu mẫu kinh điển mà mấy tên ăn chơi trác táng không thể làm. Đừng thấy tình tiêt mấy nhân vật trong phim truyền hình đập chai bia đánh nhau thực khốc huyễn, trên thực tế nếu điểm phát lực không đúng, toàn bộ chai rượu đều nổ tung cũng không phải là chuyện không thể, cho nên không có việc gì thì dừng có mù quáng học theo tình tiết trên phim truyền hình, hại người lại hại mình.

Kỳ Yến nhìn bộ dạng Tôn Tường đau đến không ngừng kêu rên, nhướng mày thở dài một tiếng, quay đầu nói vói nam jacket đứng ở phía sau: “Nhìn hiểu chưa?”

“Cái, cái gì?” Nam jacket vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Yến vừa kính sợ vừa mờ mịt.

“Đầu óc là một thứ tốt, lúc nói chuyện làm việc phải mang nó theo, ” Kỳ Yến nhìn gương mặt non nót của gã, thở dài nói, “Tuổi còn trẻ học người ta lăn lộn xã hội, ngày nóng bức mặc jacket cũng không khó chịu à? về nhà học hành cho tốt, quan tâm người nhà nhiều hơn, đừng làm chuyện khiến người nhà lo lắng.”

Sắc mặt Nam jacket khẽ thay đổi, cúi đầu vuốt jacket trên người không nói gì.

Cái jacket này là gã ở chợ đêm trả giá vói bà chủ nửa ngày, lấy giá 68 khối mua được, mới mặc hai ngày, còn mang theo mùi thuộc da thấp kém. Bị Kỳ Yến nói như thế, gã vừa cảm thấy xấu hổ buồn bực lại cảm thấy có loại khó chịu nói không nên lời.

Từ sau khi thi đại học thất bại, hai tháng này mỗi ngày gã đều đi theo cái gọi là anh em bạn bè tìm “đường ra”, nhưng mà...

Gã nhìn Tôn Tường kêu rên trong phòng, còn có nhóm phú nhị đại ra vẻ lo lắng, kì thực đang xem náo nhiệt đó, trong lòng bắt đầu mờ mịt, đây chính là đường ra của gã sao?

Vì những người này làm chuyện trái với kỷ cương, quay đầu lại khoác lác vói những người khác là mình gặp qua bao nhiêu mặt xã hội, cho dù những người đó không biết, mình chỉ là một con chó phía sau kẻ có tiền.

Gã phải sống như vậy cả đời sao? Có lẽ không biết một ngày nào, sẽ vì phạm sai lầm lớn mà bị bắt, nhốt lại tám năm mười năm, trở thành khối u ác tính của xã hội trong miệng người khác, làm cho người nhà mình cũng không ngẩng đầu lên được?

Trong đầu Nam jacket loạn một cục, chờ khi gã ngẩng đầu, Kỳ đại sư đứng ở trước mặt gã đã không còn tại chỗ, gã tìm bốn phía một vòng, phát hiện đại sư đang nâng mâm đựng trái cây ngồi ở trên ghế sô pha cười tủm tỉm nhìn Tôn Tường kêu khóc, mà những người khác trong phòng, không biết cố ý hay là vô ý, đều đi vòng qua cậu, sợ không cẩn thận liền đụng vào cậu.

Nam jacket: ...

Đại sư không hồ là đại sư.

Nhân viên y tế của câu lạc bộ đêm rất nhanh chạy lại đây, làm một phen xử lý khẩn cấp cho Tôn Tường, Tôn Tường rốt cuộc không kêu gào đến lợi hại nữa. Quay đầu hung tợn chỉ vào Kỳ Yến: “Tụi bây xử nó cho tao! Không nguyện ý hỗ trợ thì đều cút cho tao!”

Sắc mặt mọi người ở đây có chút khó coi, nhưng mà bọn họ quả thật cũng không muốn đắc tội Tôn Tường, bởi vì đắc tội hắn ta, ai còn mời khách hào phóng như hắn ta nữa?

Mọi người ở đây nhìn Kỳ Yến, đang do dự có nên giúp đỡ Tôn Tường xử Kỳ Yến không, trên hành lang bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, người trong mấy ghế lô phụ cận hình như đều đi ra.

Ghế lô có người tò mò, cũng đi theo chạy ra ngoài nhìn vài lần, không được bao lâu liền hai má đỏ ửng, hai mắt bừng sáng nói: “Sầm, sầm ngũ gia! Nghe nói sầm ngũ gia đến câu lạc bộ đêm này?!”

“Sầm ngũ gia?!” Mọi người trong ghế lô nghe được ba chữ kia, đã không ai đi quản Tôn Tường nữa, hết thảy chạy tói đại sảnh lầu ba. Mà ngay cả chính Tôn Tường cũng ôm cái tay bị thương, theo sau mọi người chạy ra ngoài.

Nghe nói sầm Bách Hạc lại đến cái loại địa phương này, Kỳ Yến cũng rất ngoài ý muốn, cậu buông mâm trái cây trong tay xuống, lau miệng, đi ra ngoài ghế lô đứng ở trên hành lang.

Chỉ chốc lát sau, tiếng ồn ào từ xa tới gần. Chỉ thấy sầm Bách Hạc tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, thân mặc áo sơ mi trắng quần tây chúng tinh phủng nguyệt xuất hiện trên hành lang, bước chân hắn không nhanh không chậm, nhưng mà bởi vì hai chân thon dài, tư thế đi đường phá lệ xinh đẹp, khiến người đi theo phía sau hắn đều phụ trợ thành từng khối khoai tây.

Một nam nhân trung niên theo ở bên cạnh hắn cúi đầu khom lưng đang nói gì đó, hình như là giám đốc câu lạc bộ đêm này, có điều biểu tình sầm Bách Hạc thực lãnh đạm, khóe môi hơi hơi mím lại khiến cả người hắn đều trở nên nghiêm túc, có loại khí thế không giận tự uy.

Kỳ Yến nhịn không được suy nghĩ, đây thật sự là một nam nhân toàn thân cao thấp đều tự mang vòng sáng mỹ nhan.

Thậm chí cậu hoài nghi, hôm nay Tôn Tường tìm cậu gây phiền toái sẽ bị chai rượu làm bị thương tay, chính bởi vì có quan hệ với sầm Bách Hạc. Giữa trưa hôm nay cậu mói ăn cơm vói Sầm Bách Hạc, còn cọ được mây tía trên người hắn. Loại công tử ăn chơi không tích phúc như Tôn Tường đối đầu vói mây tía của sầm Bách Hạc, không xui xẻo cũng không được.

Sầm Bách Hạc càng đi càng gần, ngay lúc cậu cho rằng đối phương muốn cùng cậu gặp thoáng qua, sầm Bách Hạc lại dừng ở trước mặt cậu.