Sầm Bách Hạc nhìn ảnh chụp trong weixin, giữa sườn núi tối đen, chân núi là thành thị đèn đuốc huy hoàng, mặt Tiền Tiền chiếm hơn phân nửa. Bởi vì ban đêm ánh sáng không tốt, mặt Tiền Tiền nhìn có chút không chân thật, ngược lại là hàm răng trắng muốt phá lệ bắt mắt.

Hắn nhịn không được bật cười, phóng lớn tấm ảnh này, giống như làm vậy có thể cách Tiền Tiền gần một chút.

Đào Nghệ Như cũng không biết con trai đi làm cái gì, còn tưởng rằng là nhà ai có chuyện lớn xảy ra, nhất định cần Tiền Tiền hỗ trợ, mới có thể bận đến cơm tất niên cũng không kịp ăn, liền vội vã ra cửa. Vốn dĩ bà không nghĩ đến việc tới Sầm gia đón năm mới, chỉ là trước khi Tiền Tiền ra cửa, luôn mãi gọi điện thoại cho bà, bà mới đồng ý.

"Là Tiền Tiền gửi tin nhắn tới ư?" Đào Nghệ Như thấy biểu tình của Sầm Bách Hạc, biết ngay người gửi tin hẳn là Tiền Tiền, không thì lấy tính cách Sầm Bách Hạc, sẽ không lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy.

"Em ấy với bạn leo núi xem pháo hoa, đang khoe khoang với con, " Sầm Bách Hạc đem di động đưa tới trước mặt Đào Nghệ Như, Đào Nghệ Như liền nhìn thấy bản mặt cười đến là ngu đần của con mình.

"Đứa nhỏ này thật sự là..." Đào Nghệ Như nhịn không được lắc đầu, may mắn Bách Hạc biết săn sóc, nếu là người yêu khác, loại ngày lễ quan trọng như vầy còn trời nam đất bắc, không biết sẽ ầm ĩ ra mâu thuẫn gì đâu.

Đỉnh núi gió lạnh gào thét, đoàn người Kỳ Yến rúc trong một cái lều lớn, một bên tránh gió lạnh, một bên nói chuyện phiếm.

"Chúng ta đi lên hơi sớm xíu, " Kỳ Yến mở ra một bịch bánh, nếm một miếng, sau đó đưa cho Lữ Cương bên cạnh, "Ăn miếng?"

Lữ Cương cũng không khách khí với cậu, trực tiếp nhận lấy bịch bự trong tay cậu bắt đầu ăn: "Tôi không rõ."

"Cái gì?" Kỳ Yến lại lấy ra một bịch bánh, ngồi xếp bằng nhìn đèn đuốc huy hoàng dưới chân núi, "Có cái gì không rõ?"

"Vì sao cậu lại chọn tôi tới nơi này?" Lữ Cương nhìn khoai tây lát trong tay Kỳ Yến, cảm thấy hương vị bịch của đối phương ăn ngon hơn so với vị cà chua của gã, "Linh lực tôi không mạnh, trình độ ở giới phong thuỷ chỉ có thể tính là loại hai loại ba, hơn nữa hai chúng ta còn nhìn nhau chán ghét, vì sao cậu lại chọn tôi?"

"Anh muốn nghe nói thật hay là nói dối?"

"Nói dối chính là tôi nhìn mặt mũi Tiền đại sư, đề bạt anh nhiều hơn."

Lữ Cương cười lạnh một tiếng, lười để ý cậu nữa.

"Nói thật chính là bát tự anh rất tốt, vị trí này, cùng với hướng sông xuyên qua núi, tương xứng với bát tự của anh, có anh ở đây, tương đương như hổ thêm cánh." Kỳ Yến rắc rắc ăn khoai tây lát, "Anh không biết là vận khí mình thực tốt sao? Rõ ràng năng lực bình thường, lại gặp được một sư phụ thật lòng đối đãi, từ nhỏ chưa từng ăn đau khổ gì. Dù sư phụ anh tạ thế, anh cũng có thể vì ông ấy, mà được quốc gia đối đãi đặc biệt. Tham gia hội giao lưu huyền thuật, cũng có thể vừa vặn gặp được thiên sư thâm tàng bất lộ như tôi, bởi vậy đạt được thắng lợi."

"Có vài người từ lúc sinh ra, đã định trước vận mệnh, " Kỳ Yến lười biếng xoay xoay cổ, "Anh chính là người sinh ra trong vận may." Mệnh cách Lữ Cương cũng có chút kỳ lạ, gã chính là mệnh có thể hóa hiểm thành an, luôn gặp quý nhân trong truyền thuyết, người như vậy chỉ cần không phải quá tìm đường chết, thì cả đời đều có thể sống rất tốt.

Lữ Cương nghe được lời nói nửa thật nửa giả này, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, gã nhớ tới từ nhỏ đến lớn, mình xem phong thuỷ luôn gặp được khách nhân phúc hậu, cho dù tính tình kém, nhưng vẫn luôn bình yên vô sự mà sống đến hiện tại, còn có thể trở thành đại sư tương đối có mặt mũi trong giới, tuy rằng so ra kém uy vọng như mấy người Triệu đại sư, Bùi đại sư, nhưng thanh danh cũng không coi là nhỏ.

Tư chất của gã không tốt, ngay cả sư muội nhỏ nhất cũng có thiên phú hơn gã, rất nhiều người đều không rõ vì sao sư phụ lại dạy dỗ gã, nhưng mà sư phụ chưa bao giờ ghét bỏ gã, ngược lại một lần lại một lần nhắc nhở gã, giáo dục gã.

Vậy... sư phụ có biết gã là mệnh cách như vậy, cho nên mới tốt với gã đến thế hay không?

Vừa thấy dáng vẻ gã như thế, Kỳ Yến liền biết gã đang suy nghĩ gì, nhịn không được nói: "Lòng người đều là mọc từ thịt, đừng bởi vì người ngoài nói mấy câu, liền đi nghi kỵ người thân cận nhất của mình, đó là chuyện rất ngu xuẩn."

"A, " trong lòng Lữ Cương khẽ run, ngoài miệng lại không buông tha người, "Nếu có người gửi ảnh thân mật của Sầm Bách Hạc với người khác cho cậu, cậu cũng sẽ tin hắn à?"

"Tôi đương nhiên tin, " Kỳ Yến mở to hai mắt, "Tôi chính là người biết xem bói, người khác nói dối hay là nói thật, điểm ấy tôi vẫn có thể nhìn ra."

"Xem bói cũng không phải trăm phần trăm chuẩn xác, cũng giống như vận mệnh con người không phải là cố định không thay đổi vậy, " Lữ Cương nhìn Kỳ Yến, "Huống chi mệnh cách Sầm Bách Hạc kỳ lạ như vậy, thiên hạ có bao nhiêu người có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh tính ra quỹ đạo vận mệnh của hắn?"

Kỳ Yến liếc mắt nhìn gã: "Tôi nói chứ con người anh có phải là có chút không phúc hậu không, đang êm đẹp mắc gì lấy người đàn ông của tôi ra làm cái so sánh nát đó. Không phải là anh nhớ thương mấy pháp khí sư phụ anh tặng cho tôi sao, anh cho rằng tôi thật sự ham đồ nhà anh hả?"

Trước kia Lữ Cương đúng là cho rằng như thế, chỉ là từ khi nhìn thấy pháp bào còn có pháp khí mà Kỳ Yến sử dụng, cùng với biết được cậu là thiên sư Thiên Nhất môn, Lữ Cương liền biết có lẽ là mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng mà gã với Kỳ Yến đã huyên náo đến khó coi như vậy, trong lúc nhất thời gã cũng không hạ thể diện giải thích với đối phương được.

Hiện tại thấy Kỳ Yến nhắc lại chuyện xưa, biểu tình gã co rút, không có chỉ trích Kỳ Yến lấy đồ của sư phụ gã nữa, mà là không được tự nhiên nói: "Sư phụ tôi vì sao muốn đưa đồ cho cậu?"

"Sư phụ của anh lo lắng các anh không bảo vệ được đồ vật, " Kỳ Yến thở dài, "Đại sư huynh của anh bình thường, anh và mấy sư đệ khác năng lực cũng không tính là xuất chúng, chỉ có tiểu sư muội của anh có chút thiên phú, nhưng mà kinh nghiệm lịch duyệt lại vô cùng khiếm khuyết. Nhóm tiền bối giới huyền thuật tuy rằng quang minh lỗi lạc, nhưng mà cái giới này không thiếu hạng người thấy lợi quên nghĩa, sư phụ của anh trước khi lâm chung đem mấy thứ này giao cho tôi, hy vọng tôi bảo quản thay, chờ sau khi sư huynh muội các anh có tiền đồ, sẽ đưa lại cho các anh."

Lữ Cương ngơ ngẩn, chân tướng... lại là như vậy sao?

"Có điều tôi cũng không phải làm không công, sư phụ của anh đưa tôi một pháp khí ngọc thạch có thể an thần, phần lễ đó tôi đã nhận, lại tặng cho người đàn ông nhà tôi rồi, cái này tôi sẽ không trả lại cho anh." Kỳ Yến thản nhiên nói, "Nếu anh không tin tôi, chờ lần này hồi kinh, tôi liền đem mấy thứ đó trả lại cho anh, mấy người các anh tự mình bảo quản. Đến lúc đó nếu có người tính kế các anh cướp đoạt pháp khí, huyên náo ra chuyện lớn gì, cũng hy vọng nhóm đồ đệ các anh chớ có trách tôi cầm đồ lại không làm việc."

"Không, không cần..." Trong lòng Lữ Cương ngũ vị tạp trần, nhớ tới việc mình và mấy sư đệ vì pháp khí, còn từng làm khó dễ Kỳ Yến trên linh đường của sư phụ, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khóe môi gã run rẩy, một lúc lâu mới nói: "Kỳ đại sư, chuyện trước đó... xin lỗi."

"Anh nói cái gì, tôi không có nghe rõ." Kỳ Yến xoay xoay đầu, bày ra điệu bộ thính lực tôi không tốt, anh lớn giọng một chút.

"Nghe không rõ thì thôi, " Lữ Cương vài họng đem bịch khoai tây lát trong tay ăn hết, còn một phen đoạt lấy khoai tây lát của Kỳ Yến, "Tuổi còn trẻ thính lực đã không tốt  như vậy, nhớ đi uống thuốc."

Kỳ Yến:...

Người này nếu không phải là mệnh quá tốt, khẳng định sẽ ăn đánh rất nhiều.

Cậu đang chuẩn bị trào phúng Lữ Cương vài câu, đột nhiên di động vang lên, cậu cúi đầu xem, có người gửi một tin nhắn đến hòm thư của cậu.

Mở hòm thư ra nhìn, là ảnh Sầm Bách Hạc và một cô gái cúi đầu nói chuyện, cử chỉ thoạt nhìn hết sức thân mật, người không biết chuyện liếc mắt một cái nhìn qua, khẳng định sẽ cho rằng hai người này là người yêu.

Cô gái này cậu biết, là Nguyễn Hữu Y.

Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn Lữ Cương: "Anh là quạ đen biến thành hả?"

Lữ Cương cũng nhìn thấy ảnh chụp, tức giận nói: "Người đàn ông của cậu ngoại tình, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

"Chỉ có quạ đen mới mọc ra miệng quạ đen, " Kỳ Yến tắt đi hòm thư, "Anh xem anh nói lời này mới bao lâu, chuyện liền thật sự xảy ra."

Lữ Cương giận run cả người, chỉ là nghĩ đến việc bạn trai Kỳ Yến ngoại tình, gã liền nhịn cơn tức này xuống. Thằng nhóc tuổi còn trẻ, gặp được loại chuyện này có chút không thể tiếp nhận cũng là bình thường, gã vẫn là nhịn cơn giận này đi.

Chỉ là đợi đợi, gã phát hiện Kỳ Yến một chút phản ứng cũng không có, vừa không hỏi đối phương là ai, cũng không có gọi điện thoại chất vấn Sầm Bách Hạc, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không có bao nhiêu biến hóa, gã nhịn không được có chút hoài nghi, Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc thật sự là người yêu hả?

"Tâm tính cậu thật tốt, " Lữ Cương phun ra một câu từ trong miệng, "Gần chín giờ, trận pháp lúc nào bắt đầu?"

Trên đầu đội một mảnh thảo nguyên xanh mướt (ý nói đội nón xanh), còn phải kiên trì bày trận, Kỳ Yến... cũng không dễ dàng.

"Thời gian còn sớm, bày trận không cần bao lâu, chúng ta chỉ cần chờ đợi lúc tiếng chuông tân niên gõ vang, " Kỳ Yến căn bản không có đem tin nhắn này để ở trong lòng, bởi vì từ lúc sắp xuất phát, cậu đã đoán được khẳng định sẽ có người ngăn cản bọn họ làm việc.

Những người này tìm không thấy hành tung của cậu và bốn vị thiên sư khác, không cách nào tiến hành phá hoại, vậy cũng chỉ có thể chọn dùng thủ đoạn công tâm.

Đối với người trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt mà nói, còn có chuyện gì càng làm cho người ta phẫn nộ hơn so với chuyện một nửa khác ngoại tình chứ?

Những người này coi thường cậu, cũng coi thường Bách Hạc.

Chỉ bằng một hai tấm ảnh rách nát như vậy mà muốn châm ngòi ly gián, tưởng đang quay phim thiểu năng hả?

"Ảnh chụp gửi qua rồi."

"Bên Kỳ Yến có phản ứng gì?"

"Tin nhắn biểu hiện đối phương đã đọc, nhưng mà cậu ta cũng không có phản ứng gì."

"Không có truy hỏi ư?"

"Không có."

Người đàn ông đồ đen cúp điện thoại, nhìn về phía ông lão ngồi ở bên cửa sổ: "Đàm thiên sư, mấy thiên sư đó đều không có phản ứng."

"Không hổ là thiên sư, tâm tính chính là mạnh hơn người khác, " Đàm thiên sư vuốt ve tờ giấy trong tay, trên tờ giấy kia viết bát tự của Thẩm Khê, "Loại thủ đoạn này vô dụng với bọn họ cũng thực bình thường."

"Chúng ta bây giờ nên làm gì?" Người đàn ông đồ đen có chút sốt ruột, dù hắn có không biết văn hóa Hoa Hạ nữa, cũng biết giao thừa đối với người Hoa Hạ có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại, mấy thiên sư đó nhân ngày này ra cửa, nhất định là muốn làm một chuyện lớn.

"Tôi bảo cậu bày pháp đàn đã bày xong chưa?" Đàm thiên sư đỡ quải trượng từ trên ghế đứng lên, ánh mắt giống như con rắn trong đêm hè, "Nếu biện pháp này còn không hữu dụng, vậy chỉ có thể thuyết minh trời giúp Hoa Hạ."

Bát tự này, có lẽ không phải vô dụng như trong tưởng tượng.

Hết chương 150