Sau khi qua sinh nhật mười hai tuổi, Kỳ Yến liền không gặp phải xui xẻo nữa. Khi còn bé là bởi vì bát tự cậu nhẹ, vận thế không tốt lắm, cho nên luôn gặp chuyện xui xẻo, ngay cả bùa bình an sư phụ cậu tự tay vẽ cũng áp chế không nổi, khi đó một tháng cậu không đổi bảy tám lá bùa bình an, thì cũng có chút không bình thường.

Sư phụ thường thường nói, vận khí tốt mười hai năm trước của cậu, đều dùng để gặp gỡ bảo mệnh của cậu, cho nên trước mười hai tuổi vận khí đặc biệt kém. Khi còn bé cậu tưởng sư phụ lừa cậu, sau đó học được càng nhiều, biết được càng nhiều, ngược lại tin tưởng những lời sư phụ nói. Chỉ tiếc chờ cậu hiểu biết được hết thảy, ông cụ đã đi về cõi tiên.

Đối với cậu mà nói, ông ấy là sư phụ, là ông nội, là cha, là trưởng bối dạy cậu làm người làm việc như thế nào, nếu như không có ông ấy, cũng sẽ không có cậu bây giờ.

Kỳ Yến mới vừa khom lưng xuống chuẩn bị cởi giày, nhớ tới ở đây còn có hai nữ sĩ, nhất thời lại thu hồi tay: “Cởi ở đây có phải có chút không thích hợp hay không.”

Đào Nghệ Như liếc mắt một cái liền nhìn ra Kỳ Yến băn khoăn cái gì, lúc này bà liền cười: “Khách khứa đều vội vàng nói chuyện với nhau, không có ai đến bên này. Sầm tiên sinh nói đúng, đồ ướt không thể mang, trước hết cởi ra lau một cái. Nếu cậu đã gọi tôi là chị, tôi đây liền coi cậu là em trai, nào có em trai nhăn nhó trước mặt chị?”

“Đúng đúng đúng đúng, ” Đặng Lâm Lâm cũng kịp phản ứng, vội gật đầu nói, “Vẫn là cởi ở đây đi, dù sao người khác cũng nhìn không thấy, nếu mang giày ướt lên phòng nghỉ trên lầu, vậy không thoải mái bao nhiêu?” Cô đã ở trong lòng ghét bỏ mình vô số lần, cốc rượu này hắt trên người ai cũng đừng hắt trên người ân nhân cứu mạng của cô chứ.

Bạn trai cũ bị vài người đồng thời xem nhẹ có chút xấu hổ, hắn vốn dĩ còn có chút không cam, chỉ là còn chưa mở miệng liền đối diện tầm mắt Sầm Bách Hạc, lập tức ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có, quay đầu thành thành thật thật rời khỏi chỗ này.

Đối diện ba ánh mắt tha thiết, Kỳ Yến vội ho một tiếng, có chút xấu hổ cởi giày, may mắn cậu không có mồ hôi chân, không thì đánh chết cậu cũng sẽ không cởi giày.

“Đừng động, ” Sầm Bách Hạc nhìn ra cậu có chút không được tự nhiên, xoay người kéo chặt mắt cá chân cậu, tay lôi kéo liền lột tất xuống.

Động tác rất thuần thục nha, Đặng Lâm Lâm nghĩ thầm.

Tất ướt đẫm vừa cởi ra, Sầm Bách Hạc liền phủ khăn tay lên trên chân Kỳ Yến, làm một phái nam, ở trường hợp này, trước mặt hai nữ sĩ cởi giày, quả thật có chút thất lễ, phủ một cái khăn tay, tốt hơn là trần trụi phô chân ra.

Đặng Lâm Lâm đứng ở bên cạnh Kỳ Yến trừng mắt nhìn, không biết có phải là vừa rồi cô hoa mắt hay không, chân Kỳ đại sư hình như có chút không đúng lắm? Cô xoay đầu, ngại ngùng nhìn chằm chằm vào chân người khác, sợ người khác cho rằng cô là biến thái, cũng sợ chân Kỳ đại sư thực sự có vấn đề gì, cô nhìn chằm chằm như vậy, sẽ khiến người ta không được tự nhiên.

Có đôi khi một câu nói, một ánh mắt, cũng có thể đủ để đả thương người, cô không muốn làm loại chuyện này.

Đào Nghệ Như ngồi ở đối diện Kỳ Yến, tuy rằng không có nhìn thấy chân Kỳ Yến, nhưng nhìn thấy động tác của Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến, dưới đáy lòng gật gật đầu, người Sầm gia quả nhiên tao nhã hiểu lễ như đồn đãi, Kỳ đại sư này từ nhỏ gia giáo hẳn là cũng rất tốt, thật không biết hạng người gì, mới có thể dạy dỗ ra đứa nhỏ tốt như vậy.

Nếu con trai cô còn sống, không biết có phải là cũng giống vị Kỳ đại sư này hay không, phong độ nhẹ nhàng, hiểu lễ thức thời.

“Ngũ thiếu, ” Hoàng Hà mang theo túi đựng giày đi tới, “Để Kỳ đại sư thử một lần, xem hợp chân không.”

Kỳ Yến dùng khăn tay phủ trên chân mình xoa xoa bàn chân, lấy ra một đôi tất từ trong túi.

“Vịt vàng?” Kỳ Yến nhìn bé vịt vàng in trên tất, co rút khóe miệng, người thiết kế cái tất này đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Trên tất màu xám thêu bé vịt vàng, đây là cái thẩm mỹ kỳ quái gì?

Đào Nghệ Như thấy biểu tình Kỳ Yến có chút kỳ quái, nghiêng đầu nhìn tất trong tay cậu, sau đó liền thấy được ngón chân hơi có vẻ kỳ quái của Kỳ Yến. Ngón chân chỉ to như ngón trỏ, ngón thứ tư thật nhỏ, thoạt nhìn có chút dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng lại không có ngón thứ năm.

Tay bà run lên, mãnh liệt từ trên sô pha đứng dậy, rượu đổ ra, làm ướt làn váy bà.

“Ngại ngùng, dọa đến chị.” Kỳ Yến thấy Đào Nghệ Như phản ứng lớn như vậy, cho rằng bà bị chân mình hù dọa, nhanh chóng mang tất vào trên chân, lại ngẩng đầu nhìn Đào Nghệ Như, cả người bà đều run rẩy, biểu tình có vẻ cực kỳ quái dị, không giống như là sợ hãi, càng như là nhìn thấy cái gì hiếm hoi khó có thể tin được, hơn nữa còn là cái loại chờ mong đã lâu.

Kỳ Yến nhét chân vào trong áo khoác tây trang của Sầm Bách Hạc, vị Đào nữ sĩ này thoạt nhìn thực đứng đắn, toàn thân cũng tràn đầy công đức, bà sẽ không có sở thích gì đặc biệt đi?

Sầm Bách Hạc không thích người khác nhìn Tiền Tiền như vậy, cho nên khi hắn nhìn thấy Đào Nghệ Như phản ứng lớn thế, liền bất mãn nhíu mày, hắn lôi chân Kỳ Yến từ trong ngực mình ra, cúi đầu giúp cậu mang giày mới mua vào, mới vừa mang một nửa, giày trong tay hắn đã bị một đôi tay trắng nõn đoạt đi.

Tất mới vừa mang vào đột nhiên bị người ta lột ra, loại trải nghiệm này cũng không quá tốt đẹp, dù tính tình Kỳ Yến có tốt nữa, cũng sụp mặt xuống.

Có điều cậu còn chưa kịp nói chuyện, người phụ nữ cướp đi tất của cậu, đã một tay nắm tất, một tay kéo chân cậu, run vai bật khóc.

Kỳ Yến rất ít khi gặp được người lộ ra cảm xúc mãnh liệt như thế trước mặt cậu, lần trước gặp được tình huống như vậy, là lúc giúp bảo mẫu Sầm gia bày trận tìm kiếm con trai mất tích đã lâu, đối phương từng tiếng kêu lên tên con trai, mỗi một tiếng đều là vô hạn tình yêu và lo lắng.

Hiện tại Kỳ Yến không cách nào dùng ngôn từ diễn tả tiếng khóc của Đào Nghệ Như, giống như mỗi một tiếng đều mang theo máu, đầy đầu cậu đều không hiểu ra sao, cũng không cách nào nói với bà một câu trách cứ.

Hoàng Hà vốn đã lại đây chuẩn bị kéo Đào Nghệ Như ra cũng ngây dại, hắn thỉnh thoảng lại nhìn Kỳ Yến, không biết bây giờ mình kéo người ra sẽ tốt, hay là không nên động tới bà ấy sẽ tốt.

Vẻ mặt Đặng Lâm Lâm đứng bên cạnh lại càng mê man, cái này thật giống tình tiết trong tiểu thuyết, ví dụ như người mẹ lạc mất con, sau khi cách nhiều năm, rốt cuộc dựa vào cái bớt trên người đứa con mà tìm được con mình, chỉ là con bà đã không biết bà, bà chưa từng tham dự cuộc đời của nó, mà nó cũng không biết có một người mẹ luôn luôn nhớ mong nó.

Càng nghĩ như vậy, Đặng Lâm Lâm lại càng cảm thấy có khả năng này, nam thần nhà cô tốt như vậy, thoạt nhìn chính là mệnh nam nhân vật chính, có một người mẹ đại phú hào thất lạc nhiều năm, một chút cũng không vỡ hình tượng.

“Chị Đào, ” Kỳ Yến vươn tay, cách áo choàng cẩn thận vỗ vài cái lên vai bà, “Chị không sao chứ?”

Đào Nghệ Như làm thế nào cũng thật không ngờ, đứa con mình tìm nhiều năm như vậy, có lẽ ngay ở trước mắt mình, mà bà lại hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không phải đột nhiên xuất hiện loại ngoài ý muốn này, bà sẽ lại bỏ qua nó, thậm chí cả đời cũng không biết, hóa ra con trai bà ngay ở nơi này, bà từng xuất hiện cùng một khách sạn với nó, đứng cùng một chỗ, thậm chí cùng ngồi chung một nơi, mà nó còn gọi bà là chị.

“Nghệ Như, ” Tống Quỳ xách làn váy lễ phục dạ hội chạy tới, thấy bạn tốt ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, rượu trên bàn cũng đổ đầy đất, tưởng Sầm Bách Hạc làm khó bà ấy, vội đi đến trước mặt bạn tốt, “Sầm tiên sinh, đây là có chuyện gì?” Nói xong, bà vươn tay muốn đỡ bạn tốt đứng lên, nào biết tay bạn tốt kéo chân bạn trai Sầm Bách Hạc không buông, trong cái tay còn lại còn nắm tất của người ta.

Cái này có chút xấu hổ, ở trước mặt Sầm tiên sinh đoạt người đàn ông của hắn, chị của tôi ơi, lá gan chị cũng lớn tày trời rồi.

“Tôi càng muốn biết đây là chuyện gì xảy ra hơn cả chị, ” Sầm Bách Hạc nhìn vẻ mặt Tiền Tiền mờ mịt và hoảng sợ liền đau lòng, hắn vươn tay ôm vai Tiền Tiền, giọng điệu coi như tốt, “Đào nữ sĩ, chị ổn không?”

Đào Nghệ Như bỏ tất Kỳ Yến ra, vươn tay lau nước mắt trên mặt, khiến trang điểm trên mặt biến thành lung ta lung tung, “Chân cậu, là từ nhỏ đã như vậy sao?”

Chân?

Tống Quỳ lúc này mới chú ý tới chân Kỳ Yến, nhất thời cũng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngồi bệch xuống đất, cái chân này…

“Kỳ tiên sinh, cậu là người địa phương đế đô sao?” Tống Quỳ thấy cảm xúc bạn tốt quá mức kích động, hít sâu vào một hơi, nhìn về phía Kỳ Yến, “Có phải cậu sinh năm 2036 lịch Hoa Hạ không?”

“Ngại ngùng, tôi không phải là người địa phương đế đô, có điều đúng là sinh năm 36, ” Kỳ Yến duy trì ý cười lễ phép, “Có phải hai người hiểu lầm cái gì không.”

“Không có hiểu lầm, con sinh lúc 11 giờ 11 phút tối ngày 11 tháng 11 năm 36, con là con trai ta.” Đào Nghệ Như bắt lấy chân Kỳ Yến, một tiếng lại một tiếng lặp lại, “Con là con trai ta.”

Không biết là bà muốn bắt lấy hy vọng mỏng manh trong lòng mình, hay là muốn thuyết phục Kỳ Yến, giống như chỉ cần nói Kỳ Yến là con trai bà, thì chuyện đó liền trở thành sự thật.

“Xin lỗi, chị có khả năng nhận sai người rồi, ” Kỳ Yến xấu hổ cười nói, “Tôi sinh ra trong một thị trấn nhỏ thực xa xôi, không biết ngày sinh của mình, huống chi cùng năm có rất nhiều người sinh ra, có đặc thù giống nhau cũng không phải chuyện lạ. Chị nhớ mong người thân tôi hiểu được, nhưng mà…”

Nhìn trang điểm của Đào Nghệ Như giống như bảng pha màu cũng không quan tâm, chỉ lôi kéo chân mình không buông tay, giọng điệu Kỳ Yến mềm mại hơn không ít: “Trang điểm của chị, cần dặm lại hay không?”

Trang điểm đối với phụ nữ mà nói là vô cùng quan trọng, nếu mang một gương mặt không trang điểm đi ra ngoài, giống như mặc một bộ quần áo rách rưới ở bên ngoài lắc lư, đều là chuyện họ không thể chịu đựng được.

Không biết có ai từng nói, nếu có người phụ nữ thà rằng mang gương mặt như mèo hoa cũng muốn giữ một người lại, vậy khẳng định cô ấy cực kỳ yêu người này.

“Không, ” Đào Nghệ Như nhìn thấy chân Kỳ Yến bị bà kéo đến trắng bệch, nhanh chóng buông tay mình ra, “Có phải ta kéo đau con không.”

“Không, một chút cũng không đau.” Kỳ Yến ở trong lòng cười khổ, lực tay của chị Đào này còn rất lớn.

“Xin, xin lỗi, con mau mang giày vào, đừng để lạnh.” Đào Nghệ Như khóc thút thít một chút, cúi đầu nhặt tất rơi dưới đất lên, muốn giúp Kỳ Yến mang vào, Kỳ Yến sợ tới mức một phen đoạt lấy tất trong tay bà, tự mang vào, “Cám ơn, những việc nhỏ này tôi tự mình làm là được.”

Ánh mắt Tống Quỳ đổi tới đổi lui trên người Kỳ Yến và Đào Nghệ Như, vốn dĩ còn không cho là đúng, hiện tại càng xem càng cảm thấy, Kỳ tiên sinh này có mấy chỗ rất giống Nghệ Như, nhất là lúm đồng tiền kia, quả thực chính là phiên bản Nghệ Như.

Bị một người phụ nữ dùng loại ánh mắt hiền hoà này nhìn, Kỳ Yến chỉ cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên, đương nhiên càng không tự nhiên chính là, chờ người phụ nữ này biết cậu không phải con trai bà ấy, không biết sẽ phải chịu đả kích như thế nào?

Luôn đi trong bóng đêm không đáng sợ, đáng sợ chính là trong bóng đêm tìm được ánh sáng, kết quả sau khi đến gần thì ánh sáng lại biến mất.

Trong nháy mắt, Kỳ Yến có chút đồng tình người phụ nữ này.

“Vị nữ sĩ này, dẫn chị Đào đi rửa mặt đi, đợi lát nữa tiệc rượu chấm dứt, để cho người khác thấy chị ấy thế này cũng không tốt, ” Kỳ Yến thấy Đào Nghệ Như không muốn rời đi, móc ra một tấm danh thiếp đưa cho bà, “Đây là phương thức liên lạc của tôi, đương nhiên, chị cũng có thể đến Sầm gia tìm tôi.”

Đào Nghệ Như gắt gao nắm tờ danh thiếp này, sau khi nhìn Sầm Bách Hạc một cái, nói với Kỳ Yến: “Xin lỗi, vừa rồi ta làm con sợ, nếu… nếu con không để ý, có thể theo ta đi làm giám định người thân không.”

“Được, ” Kỳ Yến gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Đào nữ sĩ, mọi sự chớ cưỡng cầu, hy vọng chị… đừng ôm quá nhiều hy vọng.”

Đào Nghệ Như cười cười, đứa nhỏ này thật mềm lòng.

Tống Quỳ nhìn bà, trong lòng thầm nghĩ không ổn, sau khi có giám định người thân, lỡ kết quả không phải như Nghệ Như muốn, đến lúc đó lại nên làm cái gì bây giờ?

Tống Quỳ và Kỳ Yến không biết, đối với một người mẹ cực độ nhớ nhung con cái mà nói, khi đứa bé này xuất hiện, ở chỗ sâu trong linh hồn sẽ sinh ra phản ứng, đây là hiện tượng mà khoa học không cách nào giải thích.

Hết chương 134