“Dậy đi, anh bạn”.

Jean-Del mở mắt và thấy mình trơ trọi trên chiếc giường phụ của nhà Martin, một họng súng săn đen ngòm hờm sẵn vài phân ngay trước mũi. Anh nằm yên bất động đưa mắt nhìn dọc theo nòng súng cho đến khi bắt gặp một ánh mắt giận dữ nhìn chăm vào mình trên một khuôn mặt dầy sẹo.

Người đàn ông đó thấp và gầy với mớ tóc lốm đốm bạc và vô vàn vết sẹo, điều anh chưa từng thấy trên một con người. Ông như người bị ma nhằn quỉ nhấm rồi nhả bật ra.

“Ông là ai?”Jean-Del đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Sable đâu. Súng của anh nằm dưới nệm nhưng anh không muốn cử động một khi chưa phân tán được sự chú ý của ông già.

Kẻ tấn công anh cười gằn khinh bỉ, nhấn mạnh thêm vẻ xấu xí dị dạng của mình. “Ta là quỉ dữ, hẳn anh nghĩ vậy phải không, anh bạn?” Giọng ông nghe thảm đạm. “Ta không đẹp đẽ gì, đúng không?”

“Đẹp ư, ồ, không”. Lạy Chúa, anh sắp bị một kẻ điên bắn vào giữa mặt, còn Sable không biết đang ở đâu? “Nhưng trông ông khó có thể là kẻ giết người”.

“Ta có thể đấy”. Ông lão hất nòng súng lên một chút. “Dậy ngay đi”.

Sable đi vòng qua ông ta, mang theo một xấp quần áo đã gấp gọn gàng. Nàng bận một chiếc áo sơ mi vải hoa và chiếc quần jean rộng thùng thình, tóc bím ngược sau gáy. Thay vì sợ hãi, nàng nhìn người đàn ông đầy sẹo với vẻ bực bội, vẻ coi đó như một sự quấy rầy vụn vặt không đáng bận tâm. “Cha làm gì thế?”

Jean-Del lợi dụng khoảnh khắc phân tâm thọc ngay tay xuông nệm kéo khẩu súng ra.

“Làm cái chuyện lẽ ra ta phải làm từ mười năm trước”. Già Remy trả lời. Khi quay người lại, mắt ông ta mở to hơn.

Jean-Del đang nhắm nòng súng vào ông lăo. “Cả tôi cũng thuộc loại không dễ giết người. Sable, ra khỏi đây đi”.

“Hãy bỏ súng xuống, bỏ súng xuống đi, cha”. Nàng đến đứng bên Jean-Del và bảo anh với cùng vẻ nghiêm trang giận dỗi. “Em rất biết ơn nếu anh không bắn cha em”.

Jean-Del nhếch môi. “Chỉ khi nào ông ấy chịu hạ súng xuống”.

Nàng quay sang ông già. “Cha?”

“Hắn bảo vệ con như thế đấy hả? Ta có thể bắn tan đầu ngay khi hắn còn đang ngủ kia”. Già Remy thở dài, vẻ khinh mạn song cũng hạ súng xuống. “Đúng là lũ trai thành phố”. ông đưa tay xoa ngực.

Jean-Del cũng bỏ súng xuống và đưa bàn tay mệt mỏi gãi đầu. “Ông có thể bắn sau khi tôi uống một ly cà phê được chứ”.

“Quần áo anh đây, bà Colette đã giặt sạch rồi đấy”. Sable đặt xấp quần áo phía cuối giường rồi quay sang kéo tay ông già. “Đi nào, cha, để anh ấy mặc đồ. Chúng ta sẽ nói chuyện ở dưới kia, sau khi cha uống thuốc”.

“Ta ghét uống thuốc”. Ông già càu nhàu nhưng cũng theo nàng đi xuống.

Jean-Del mặc quần áo, lén để lại vài tờ bạc hai chục dưới chiếc đèn cạnh giường, nơi bà lão Colette có thể dễ dàng nhận ra rồi đi xuống cầu thang và thấy lão Martin cùng ông già Remy đang tranh cãi gì đó bằng tiếng Pháp. Chiếc bàn mòn vẹt gần như trĩu xuống dưới sức nặng của bữa cơm vùng quê đầy ngộn. Khẩu súng săn của Remy được đặt dựa vào tường cạnh bàn. Sable đang đứng cạnh bà Colette trong bếp, tay bưng chiếc đĩa cho bà lão xếp bánh lên. Họ nói chuyện chuyện bằng tiếng Pháp, quá nhanh để anh có thể nghe kịp, nhưng có đôi lần anh nghe họ nhắc đến một người nào đó tên là Billy.

“Cưng ơi” Bà Colette thúc khỷu tay vào nàng khi nhìn thấy anh rồi mỉm cười nhìn anh và nói, “Hãy nhìn xem chàng trai chưa bị bắn bay đầu nào”.

Anh liếc nhìn ông già Remy. “Vâng, cháu thật may mắn”.

“Thưởng cho anh vì đã sống sót được qua tay cha của Isabel đấy”. Bà đưa chiếc xẻng múc cho Sable rồi rót đầy một ca nước từ chiếc bình móp méo lốm đốm và mang đến cho anh.

“Đây, nó sẽ mở mắt cho anh trên con đường sắp tới”.

“Cảm ơn bà”. Anh uống một hơi và nhắm mắt lại, thưởng thức vị cay nồng của rễ rau diếp xoăn lan tỏa rửa sạch đi bao mạng nhện trong đầu. “Ôi, lạy Chúa, bà hãy ly dị lão Martin về sống với cháu đi”. Bà lão cười khúc khích như con gái. “May cho anh ta là tín đồ Công giáo đấy, cưng ơi, không thì ta đã bỏ nhà theo anh rồi. Ngồi xuống đi - có bánh mì nóng, đồ nướng và bánh yến mạch đây”.

Anh ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện lão Remy đang đưa tay ra hiệu cho Sable đến bên. Sable đem thêm thức ăn tới đặt lên bàn và bắt đầu cuộc trao đổi với Remy, vẫn bằng ngôn ngữ của họ, với tốc độ mà anh không sao bắt kịp. Lão Martin khịt mũi đôi lần, diễn tả bằng điệu bộ, thốt ra vài từ rồi đưa hai tay lên.

Khi có một khoảng dừng, Jean-Del khẽ chạm tay Sable. “Ông ấy vẫn khó chịu về anh hả?”

“Về anh, về mọi người”. Nàng tỳ tay lên trán trong một thoáng. “Cha nghĩ em phải rời khỏi nơi đó về sống với gia đình, ông ấy không tin có kẻ nào đó đã bắn em. Ông ấy nghĩ chúng sắn đuổi anh bởi vì anh là cớm”.

Nhưng đó hẳn không phải là tất cả những gì Remy và Sable đã nói. Chắc chắn anh đã nghe những từ như “comme un fils à moi”, “son meilleur ami”, và “ta mère”- như một đứa con trai của tôi, bạn thân nhất của nó và mẹ của con. “Thế còn kẻ đã giết Marc?”

“Ông ấy nghĩ chuyện đó liên quan đến chiến dịch tranh cử của Marc”. Nàng quay sang lão Remy. “Vous savez que Caine a eu quelque chose faire avec ceci, Papa”.

Câu này thì Jean-Del hiểu được, Cha biết Caine cũng có vài chuyện để làm trong vụ này chứ?

“Nhưng Gantry có dây vào chuyện phá phách các công việc của Marc không?”

Sable thoáng lưỡng lự trước khi lắc dầu. “Em không chắc lắm. Chưa nghe ai nói thế, nhưng Caine và dân chài vùng này từng bị thiệt hại vì các điều luật do Marc hỗ trợ. Họ được yêu cầu phải mua các phương tiện chuyên dụng, các giấy phép đánh bắt đặc biệt nếu muốn tiếp tục làm ăn, và nhiều người không kham nổi. Đa số mọi người tỏ ra giận dữ, như anh thấy hồi tối hôm qua đấy”.

“Thế sao em lại dám một mình đi đến chỗ Caine?”Anh đặt cái ca xuống và nắm tay lại. “Em không thấy là có thể ông ta đã giết Marc và bảo quân của mình quăng ngay em vào lò nướng hay sao?”

Remy rủa thầm một câu tục tĩu.

“Không. Caine và những người đó biết em từ khi em còn là một đứa trẻ”, Nàng vặc lại. “Họ có thể hơi thô bạo và ngang ngạnh nhưng không phải là kẻ giết người, và họ sẽ không bao giờ làm hại em cả”.

“Nhưng họ có thể đốt phá cơ sở của ai đó để phản đối, không phải sao?” Anh nhận thấy vẻ phân vân ánh trong mắt nàng, và thấy lão Remy đang lắng nghe vô cùng chăm chú. “Dù là ai thì kẻ đốt nhà đã quyết hạ cho bằng được Marc trước, sau đó là em”.

Nàng găm các răng nĩa vào chiếc bánh yến mạch trên dĩa của mình và nói. “Cũng có thể tên đốt nhà đó nghĩ em đã nhìn thấy hắn ta giết Marc”.

“Bà ơi”Hilaire lao vào bếp và chợt khựng lại khi nhìn thấy Sable cùng Jean-Del. Cô ta mặc chiếc áo khoác ngoài đã lỗi mốt màu trắng, dưới là chiếc áo tay phồng màu đỏ và bận chiếc váy cực ngắn, trên mái tóc xoăn là một chiếc mũ bằng rơm. Jean-Del có cảm tưởng cô ta trông như vừa bước ra từ một bức tranh người mẫu của thập niên 1940. “Ôi, ơn Chúa, em đã tưởng chị vẫn còn trên ấy”.

Sable đứng lên đến hôn chào cô gái. “Bọn chị đã định ghé cửa hàng của em trước khi đi”. Nàng đưa mắt nhìn Jean-Del. “Anh có còn nhớ cô em họ em, Hilaire Martin. Hil, đây là...”

“Em vẫn nhớ đấy là ai”. Và sự hồi tưởng ấy hẳn không mấy dễ chịu xét theo cách cô ta đá mắt nhìn Jean-Del trước khi quay sang cầm tay Sable. “Chị phải ra khỏi vùng đầm lầy này đi, ngay bây giờ. Caine đang săn tìm chị đấy”.

Jean-Del đến nhìn ra cửa sổ để kiểm tra và quay lại. “Không có ai. Mà ông ta muốn gì?”

“Cô Dee ở đằng quán rượu nói tối qua có một nữ cảnh sát đến vặn hỏi ông ấy. Sáng nay ông ấy đã rải tất cả các thuyền của mình đi, nhưng không đi đánh cá. Jessie có gọi điện cho em nói ông ta đang đi tìm chị và tay cớm. Chắc họ cũng sắp đến đây”.

“Tại sao ông ta làm thế nhỉ?”Sable nhíu mày. “Hôm qua ông ấy chỉ muốn tống khứ chị đi thật nhanh cho khuất mắt thôi mà”.

“Jessie nói tất cả đều tỏ ra giận dữ, nhất là Caine”. Hilaire liếc xéo Jean-Del bằng cái nhìn u ám. “Tất cảđều tại anh ta, anh ta không thuộc về nơi này. Anh ta khiến mọi người trở nên nóng nảy”.

Đặc biệt là Caine. Jean-Del có thể hình dung ra một số nguyên nhân.

“Tôi sẽ đi gặp Caine”. Ông lão Remy nói và đứng lên. “Nó muốn tôi đi tìm con Isabel nhà tôi. Tôi có thể dẫn nó đi xa khỏi chỗ này”.

Sable đến bên và nhét vào túi áo ông một lọ thuốc nhỏ màu nâu. “Cha cầm theo thứ này cho những lúc cần, hoặc là chẳng dẫn được bất kỳ ai đi đến bất kỳ đâu”.

“Chúng ta cần có phương tiện đi chuyển”. Jean-Del bảo nàng. “Có thể mượn xe của ai đó quanh đây không?”

Sable lắc dầu. “Mọi người đi bộ hoặc dùng thuyền độc mộc. Hơn nữa chắc cảnh sát cũng cho người canh các con đường rồi”.

“Em có đem theo thuyền đây”. Hilaire nói. “Em có thể đưa cả hai người ra khỏi khu này mà không ai nhận thấy”.

“Cô có thể dưa chúng tôi đến một cái hồ gần đây không?” Anh hỏi, vừa uống nốt chỗ cà phê của mình.

“Được, nhưng có gì ở đó?”

“Một chỗ an toàn”. Anh đứng lên và bắt tay ông lão Martin. Quay sang lão Remy, anh nói. “Cháu sẽ lo cho cô ấy”.

“Hẳn phải như vậy, anh bạn”. lão Remy khoác súng lên vai. “Không thì lần sau ta sẽ không đánh thức anh dậy trước khi nổ súng đâu”.

“Đây nữa, Isabel”. Bà Colette đem ra bàn một túi lớn bọc kỹ. “Bà có gói sẵn đây vài thứ cho hai đứa. Hilaire đi thuyền phải cẩn thận đấy”. Bà xoắn tay vào chiếc tạp dề khi quay sang Sable. “Còn cháu nữa, đừng có làm chuyện gì ngu ngốc nhé. Hãy luôn ở bên Jean- Del, để nó lo cho cháu”.

Sable hôn lên má bà lão. “Vâng, cháu sẽ theo lời bà”.

***

Cecilia không thấy chiếc xe của Billy cho đến khi bước ra phía ngoài sợi dây phơi. Không nhìn thấy gã trong xe mooc cô bèn đặt chiếc giỏ xuống và bước vòng vào lối đi nhỏ hẹp của mình.

Billy đang cuộn mình trong chiếc ghế phía trước, trong vòng tay ôm của gã là một chai whiskey gần cạn.

Hắn ngủ với người tình thực sự của hắn thay vì ngủ với mình, cô thầm nghĩ.

“Xuỵt”. Lilah vẫy cô từ cửa chiếc xe mooc của mình. “Lại đây”.

Cecilia kiểm tra lại Billy lần nữa, nhưng theo cách ngáy hẳn gã sẽ còn ngủ thêm đến vài giờ. Cô cẩn thận băng qua sân đến chỗ chiếc xe mooc của Lilah. “Có chuyện gì vậy?”

“Vào trong đi”. Lần đầu tiên Lilah trông có vẻ hồi hộp căng thẳng. “Nhanh lên”.

Cecilia leo lên các bậc thang. Lilah có một phòng đôi rất dễ thương, và cô trang hoàng bên trong bằng nhữngmàu sắc mà cô ưa thích là đỏ, cam và tía. Billy nói trông như nhà chứa đi động nhưng Cecilia nghĩ các màu sáng trông có vẻ ấm cúng.

“Sáng nay khi đi làm về chị nhìn thấy Billy trong xe”. Cô hàng xóm dưa Cecilia đến bên chiếc giường của mình. “Chị nhìn vào bên trong, trông thấy cái này và đã cầm về”. Cô ta chỉ tay lên tấm chăn. Cecilia dán mắt nhìn khẩu súng săn của chồng mình cùng hộp đạn. “Ôi, Lilah, anh ấy sẽ phát điên lên đấy”.

“Không, hắn sẽ không phát điên đâu, và cũng sẽ không còn bắn ai được nữa”.

“Chị không thể giữ thứ này được. Nếu anh ấy đến đây thì sao? Và biết chị đã lấy chúng?”

“Chị không nghĩ hắn sẽ biết...” Lilah cầm khẩu súng tháo lấy đạn bỏ vào trong hộp rồi cúi người nhét chiếc hộp vào dưới đệm. “Thế, giờ hắn có muốn cũng không bắn được chị”.

“Em không thể để chị làm thế được”. Cecilia cầm lấy khẩu súng. “Chị không biết anh ta điên cuồng đến mức nào đâu”.

Lilah bỏ cây súng xuống giường và cầm tay cô gái. “Cưng ơi, chị đã nghe gã đàn ông đó điên cuồng thế nào với em suốt hai năm rồi. Chị không sợ hắn. Hắn chỉ là một thằng say hay bắt nạt”. Cô ta sờ tay vào má Cecilia. “Chị không thể cứ ngồi đây nhìn hắn ta đánh đập em mãi thế”.

“Anh ấy đâu có đánh em”.

“Chị biết hắn bắt em phải làm những gì”. Cô ta nhìn qua cửa sổ phòng ngủ của mình chỉ cách chiếc xe mooc của Cecilia ít bước. “Chị đã phải nghe những chuyện đó hàng đêm”.

“Ôi, lạy Chúa”. Nhục nhã và tuyệt vọng, Cecilia lao mình ra phía cửa nhưng Lilah đã ngăn lại. “Cecilia, đợi đã”. Cô hàng xóm nhìn qua vai cô về phía chiếc xe tải của Billy. “Giờ em biết chị đã luôn phải trông chừng hắn như em vậy. Cưng ơi, em phải từ bỏ thằng đàn ông đó không thì cũng có ngày hắn sẽ giết em thôi”.

“Chị không hiểu”. Cecilia lắc đầu. “Em đâu có còn ai nữa”.

“Không đúng”. Lilah đưa tay nâng khuôn mặt của Cecilia. “Em còn có chị đây mà”.

“Anh có chắc là quen biết chủ nhân của nó đấy chứ?”Hilaire hỏi khi cùng Jean-Del buộc dây neo thuyền vào một bến cập trơ trọi trước một cơ ngơi trông có vẻ hoang vắng nằm sát bên hồ. Cô thở dài khi thấy anh gật đầu. “Thôi được, nhưng nếu có ai đó đi ra cùng một con chó dữ thì tôi sẽ vọt ngay xuống thuyền, mặc kệ anh đấy”.

Sable cảm thấy căng thẳng, ngay từ lúc họ bắt đầu rời sông Tchefuncte ngược lên bờ phía bắc hồ Pontchartrain. Hilaire giấu cả hai người dưới một tấm bạt lớn, thế cũng hay vì đã có đến hai người của Caine dừng thuyền lại hỏi xem có thấy họ ở đâu không.

Nằm lặng im bất động dưới tấm bạt với Jean-Del ở sát bên còn khổ hơn là chung giường với anh ta như hôm trước. Ít nhất anh ta cũng không lăm lăm khẩu súng trong tay thế này.

Sau khi những công ty tham lam gần như đã triệt phá sạch các khu rừng để xây nên thành phố New Orleans, phần thành phố đầu tiên bằng gỗ đã được một trong những thành viên giàu có nhất của xã hội Creole biến thành một khu nghỉ dưỡng dặc biệt. Mong muốn tránh khỏi cái nóng bức của thành phố, tay nhà giàu nọ đã mua hàng ngàn mẫu Anh, thậm chí lập cả một đồn điền trồng cây sát bên hồ và thường mời đám bạn bè cũng giàu có như mình đến đó.

Cơ ngơi đó giờ đã được chia cho vài gia đình, tất cả đều giàu có, thậm chí còn giàu hơn kẻ tiên phong ngày trước. Tuy vậy họ cũng còn kém xa so với cơ ngơi nhà Jean-Del.

“Nó ở kia kìa”. Anh chỉ tay về phía con đường lót ván sơn trắng quanh co dẫn từ bờ hồ vào một khu rừng nhỏ với những cây sồi già. “Rất an toàn. Sẽ không ai quấy rầy chúng ta ở đây cả”.

“Hy vọng thế”. Sable nắm lấy bàn tay Jean-Del chìa ra và bước từ thuyền lên cầu dẫn.

“Cô có thể nấn ná lòng vòng quanh đây khoảng vài giờ được không?”Jean-Del hỏi Hilaire.

“Chắc được thôi”. Cô đưa cái gói của bà Colette cho Sable. “Tôi giao cho Lacy trông coi cửa hàng, từ giờ đến trưa chắc nó chưa làm cho tôi phá sản được đâu. Mà để làm gì vậy?”

“Tôi muốn mượn chiếc thuyền của cô”.

Đôi mắt xinh đẹp của Hilaire thoáng lo lắng. “Chẳng biết nói sao, Jean-Del. Tôi gắn bó với chiếc thuyền này còn hơn với cái rương bạc của bà già tôi đấy”.

“Tôi sẽ không làm hư hại gì đâu. Chúng tôi cần phải sắm thêm vài thứ”. Anh chỉ tay về phía một bến thuyền cách đó vài dặm, nơi có vài cửa hiệu. “Tôi không muốn để Sable một mình lại đây và tốt nhất là đừng để ai nhìn thấy cô ấy”.

“Thế còn anh thì sao?” Cô em họ của nàng hỏi. “Người của Caine cũng đang truy lùng anh đấy”.

Anh nhấc chiếc mũ rơm khỏi đầu cô ta và đội lên đầu mình. “Thế này đỡ hơn chứ?”

Hilaire tròn mắt. “Trở thành cái đích to hơn rồi đấy”.

“Sẽ ổn thôi, Hil”, Sable nói. “Anh ấy biết mình đang làm gì mà”.

“Đừng làm tôi phải ân hận, Jean-Del”. Cô thở dài và đưa chìa khóa máy thuyền cho anh. “Và nhớ đừng làm mất chiếc mũ của tôi đấy”.

Anh đưa tay giúp cô ta bước hẳn lên bến và nhoẻn miệng cười. “Sẽ không mất được dâu, cô bé”.

Khi họ rời bến thuyền theo con đường lót ván đi về phía rừng cây, Sable nhận thấy có bàn tay ai đó chăm sóc cơ ngơi này một cách chu đáo. Cỏ trên mặt đất mọc tự nhiên nhưng các bụi cây, khóm hoa hai bên đường được xén tỉa cẩn thận. “Bạn anh có người quản gia riêng hay sao?”

“Không, cô ấy tự trông coi cả”. Anh dẫn họ băng ngang một bãi cỏ đã được xén phẳng đến một ngôi nhà gỗ mái đỏ trông rất xinh xắn.

Khi Sable nhìn Jean-Del lấy chiếc chìa khóa từ một chậu hoa trước hiên, nàng cảm thấy cô em họ huých nhẹ mình. “Gì cơ?”

“Cô ấy tự trông coi tất cả”. Hilaire khẽ nhắc lại và đảo tròn mắt. “Cô ấy còn để chìa khóa lại cho anh ta nữa. Chừng ấy chưa đủ sao?”

“Thế nghĩa là anh ấy có một cô bạn gái”. Sable gắng tỏ ra không để ý đến điều đó. “Đồng sự của anh ấy cũng là nữ. Có thể chính là cô ấy”.

“Một tay cớm, với cả một cơ ngơi thế này ư?”

“Thôi được, vậy thì của một người bạn của gia đình”. Jean-Del sinh ra trong đống tiền, những người anh ta quen chắc cũng lắm tiền như vậy.

Jean-Del đưa họ vào trong ngôi nhà với nhiều đồ nội thất đan bằng sợi liễu gai trắng thanh thoát theo phong cách vùng biển. Sự kết hợp khá đặc biệt - cả nam lẫn nữ tính - nhưng Sable thấy có cảm tình. Anh bật thử một công tắc, chiếc quạt trên đầu uể oải thức dậy và xoay tròn.

“Bếp và nơi để thức ăn ở đằng này”. Anh nói và chỉ tay lên một cánh cửa bên tay trái. “Còn phòng tắm và buồng ngủ ở bên kia”.

Sable đưa chiếc bọc cho cô em họ. “Em mang nó vào trong bếp được không, Hil?” Khi cô ta đã ra ngoài, nàng hất đầu về phía hồ nước. “Anh sẽ quay lại chứ?”

“Phải, tất nhiên”. Anh đến bên và cầm tay nàng. “Anh sẽ không bao giờ rời mắt khỏi em đâu”.

“Ý em không phải thế”. Nàng nhìn xuống tấm thảm với những hoa văn đẹp đẽ dưới chân. “Hilaire sẽ giết anh nếu anh mang luôn đi chiếc thuyền của nó đấy”.

“Vậy anh càng phải vội hơn”. Anh chạm mu bàn tay lên má nàng, rồi nâng cằm nàng và gắn lên môi nàng một nụ hôn cháy bỏng. “Em hãy ở yên trong nhà và tránh xa mọi sự rắc rối nhé”.

Nàng gật đầu nhìn anh bước ra, gắng bỏ qua linh cảm về một kết cục u buồn sắp tới.

***

Cort gọi mấy cú điện thoại, xem lại vài hồ sơ trong máy vi tính ở nhà rồi mặc quần áo đi xuống uống một ly cà phê trước khi đi làm.

Bà mẹ bắt gặp ông ngay cửa bếp và bảo ông nán ở thêm một lát để ăn sáng chút gì đó với mình.

“Mẹ đã chờ và không ăn sáng sớm hơn vì chẳng còn lúc nào gặp con được nữa”. Bà Elizabet trách. “Con không dành cho mẹ được vài chục phút trước lúc đi làm sao?”

Đôi mắt bà không cười, ông nghĩ, nghĩa là có chuyện. “Mẹ trông có vẻ mệt đấy”.

“Chỉ hơi đói thôi”. Bà đưa Cort vào phòng ăn.

Mẹ ông ăn không nhiều nhưng nói cũng không ít, toàn về những kế hoạch của bà cho Lễ hội Trắng Đen và tầm quan trọng của việc Cort phải đưa về một kiều nữ tháp tùng cho phù hợp.

“Nói cho cùng thì Evan sẽ đưa vợ đến, Jean-Del sẽ đi cùng với Moriah. Ba mẹ không muốn con xuất hiện mà...” Bà Elizabet làm một cử chỉ nhẹ nhàng.

“Mà không kiếm theo được một người phụ nữ nào?” Anh tiếp lời.

Bà cau mày. “Con không kiếm được thực sao?”

“Không”.

“Tốt”. Bà quay sang cắt cho Mae một miếng trứng rán thực ngon. “Vì nếu đúng thế mẹ sẽ tìm trong đám bạn gái của Moriah một cô để đi cùng con”.

“Đừng lo mẹ ơi”. Ông gắng tránh không để lộ ra trong giọng mình ý mỉa mai, dầu chỉ chút xíu. “Chắc chắn con sẽ tìm được một cô cho mình mà”.

“Đừng để muộn quá đấy, Cortland”. Bà không ngẩng lên khi cha của Cort bước vào. “Tôi tính gởi những tờ thiếp mời chính thức thật lịch sự đến tất cả khách mời”.

“Chúng ta nên hủy chuyện đó di”. Louis nói.

Cort dưa mắt nhìn cha, rồi nhìn mẹ. Tình huống cho thấy ông có mặt ở đây để ăn sáng thì ít mà để làm một chất đệm thì nhiều hơn.

“Sao ông lại nghĩ thế, Louis?”

“Marc vừa chết”. Ông làm một cử chỉ đột ngột. “Tôi không thấy có lý do gì để ăn mừng cả”.

Như phản ứng với sự khủng khiếp trong lời gợi ý ấy, Elizabet nhẹ tay gấp lại chiếc khăn ăn. “Tôi biết cảm xúc của ông, Louis, nhưng hãy suy nghĩ đi. Marc hẳn vẫn muốn chúng ta tiếp tục mọi chuyện như bình thường mà”.

“Nếu tôi bị giết chết”, Louis bùng lên, “bạn bè tôi cũng không hủy những cuộc vui một tuần sau đó chắc”.

“Thôi được”. Vẻ mặt bà Elizabet trở nên lạnh lùng. “Nếu ông không thấy sự cần thiết của việc tiếp tục truyền thống gia đình, sáng nay tôi sẽ hủy mọi chuyện. Chỉ cần vài cú điện thoại, nhưng chắc cũng phải gởi vài bức điện...”

“Không, không. Cứ tổ chức lễ hội của bà đi. Cứ việc làm điều gì bà muốn”. ông Louis ngẩng cao đầu đi thẳng khỏi phòng ăn.

Cort hơi ngạc nhiên - thường cha anh khá dễ dàng trong mọi chuyện. “Ba bị chấn động sau cái chết của Marc phải không ạ?” Có thể đó là lý do khiến họ cãi nhau.

“Marc là bạn thân thiết của ông ấy từ khi còn nhỏ”. Bà Elizabet quấy chiếc thìa trong ly cà phê vẫn còn chưa đụng đến. “Rồi ông ấy sẽ quen với sự mất mát này thôi”.

“Hình như chuyện này không hoàn toàn liên quan đến Marc, đúng không ạ?”

Bà mẹ đưa mắt nhìn ông, rồi thở dài. “Phải”.

“Con có thể biết là chuyện gì không?”

Bà Elizabet hơi mím môi, vẻ miễn cưỡng. “Có lẽ không”.

“Vậy thì con đi làm đây”. Ông đứng dậy đi đến bên hôn lên tóc mẹ. “Mẹ mua cho ba một hộp xì gà đi, với con chuyện ấy luôn rất hiệu quả mẹ ạ”.

“Cortland!”Bà Elizabet gọi theo.

***

Trong khi lái xe đến trụ sở Cort nhẩm lướt trong đầu danh sách các phụ nữ vẫn dự lễ hội thời trang thường niên của mẹ để tính mời. Bởi Moriah đã nhắm Jean-Del làm đối tượng đính hôn, Cort không mấy bận tâm phải chọn ai trong tầng lớp ấy lắm. Mẹ ông có thể tìm được cho ông một cô phù hợp từ một gia đình danh giá, nhưng nếu bảo bà lo chuyện ấy hẳn ông sẽ buộc phải đính hôn trong vòng không quá sáu tháng sau. Mời ai đó cùng nơi làm việc chắc dễ dàng và đơn giản hơn nhiều.

Tôi tin chắc ông hiểu tôi đang quá bận để có thể nắm tay ông vào lúc này.

Tại sao ông chợt nghĩ đến Terri Vincent là điều hoàn toàn bí ẩn với ngay chính ông. Cô bạn đồng sự của em trai ông hẳn không mấy se sua ăn mặc, kiến thức về cách hành xử theo các bổn phận xã hội chắc còn tệ hơn nhiều. Cô ta hẳn thích ở nhà uống bia ăn đậu phộng cùng đám bạn bè cảnh sát hơn. Jean-Del vẫn khăng khăng đòi mẹ mời cô ta hằng năm nhưng chưa bao giờ thấy cô ta ló mặt. Cort đoán cô ta còn thấy hơi phiền trước những lời mời long trọng của bà Elizabet mẹ anh. Sự phản đối nơi anh chợt chuyển thành nỗi phiền muộn.

Lạy Chúa, hay mình cũng trở nên câu nệ cứng nhắc như mẹ rồi?

Tại cơ quan ông kiểm tra lại với người phụ trách nhóm điều tra nhưng cũng không có thêm được thông tin hay đầu mối nào mới trong báo cáo. Có lẽ phải mất từ hai tư đến bốn mươi tám giờ nữa để xử lý các tang vật thu được tại hiện trường. Sau khi thực hiện vài cuộc gọi Cort tính tiến hành một cuộc điều tra riêng của mình, đến vùng Atchafalaya.

Hẳn sẽ như vậy nếu Terri Vincent không xuất hiện tại văn phòng ông chừng mươi phút sau khi ông đến. Cô không thông báo việc mình đến, thậm chí không gõ cửa - cửa phòng ông khép hờ và cô ung dung bước vào.

“Xin chào, sếp”. Cô ta bận một bộ khác trong các bộ quần áo muôn thuở của mình, chiếc áo khoác ngoài trông chẳng thẳng thớm chút nào. “Có trò nào mới không?”

“Tôi đang bận”. Tuy không định gọi điện thoại nhưng ông cũng làm bộ nhấc máy. “Cô có thêm tin gì mới cho tôi không, trung úy?”

“Có”. Cô cười thoải mái. “Tám-hai-một-không-tám-một-năm”.

Ông ngạc nhiên gác ống nghe trên vai. “Cái gì?”

“Tám-hai-một-không-tám-một-năm. Đấy là số của bản tin thời tiết, cập nhật mỗi giờ và thường xuyên lặp lại. Tôi luôn dùng nó mỗi khi muốn thoát khỏi một ai đó”. Cô buông mình xuống chiếc ghế dựa đối diện bàn ông, ngả người ra sau và tỳ một chân ủng vào phía mép bàn. “Hay ông cần thông tin về thủy triều cao thấp ở vùng vịnh?”

Ông đặt ông nghe xuống. “Cô muốn gì, Terri?”

“Ngài đại úy sếp của chúng tôi muốn chúng ta làm việc cùng với nhau, ông nhớ không? Cô rê đầu mũi ủng dọc theo mép bàn. “Điều đó đòi hỏi cả hai chúng ta phải ở cùng một nơi trong cùng một lúc và làm cùng một công việc”.

Ông đứng lên vớ lấy chiếc áo khoác chống gió thường mặc khi làm nhiệm vụ của Cảnh sát New Orleans. “Tôi muốn đi tới vùng nhánh sông”.

“Ôi, quá muộn rồi. Tôi đã thăm hỏi Gantry tối hôm qua ở đó. Hy vọng bây giờ ông sẽ đi cùng tôi đến hỏi han bà góa phụ”. Cô đứng lên, đưa tay sửa nhẹ lưng áo.

“Bà ấy chưa đưa ra một lời khai nào cho ta cả, và ông lại rất thiện nghệ trong giao tiếp với các quý bà quý cô và tất cả...” Cô nhíu đôi lông mày nâu đen và nháy mắt với ông.

Ông đi vòng quanh bàn. “Cần làm rõ mọi chuyện một chút. Cô là cộng sự của em trai tôi chứ không phải của tôi”.

Cô ngẩng cao đầu. Cô vốn cao và không cần phải ngước gãy cổ mới nhìn lên được như phần lớn phụ nữ khác. “Không phải ông vốn có một khả năng quan sát cực tốt sao? Và còn gì nữa?”

“Tôi đang tiến hành điều tra vụ cháy chứ không phải cô”.

“Vâng, thưa chỉ huy. Nhưng theo tôi thấy, chúng ta có thể đi lùng khắp vùng đầm lầy, nói chuyện với những người không thèm tiếp chuyện mình và có lẽ cũng chẳng tìm được gì cả”. Cô nói, giọng cực kỳ êm ái. “Hay ta có thể đi phỏng vấn người phụ nữ từng cưới nạn nhân, biết ông ta từng đường đi nước bước, đã ngủ cùng ông ấy suốt hai chục năm trời và bản thân lại là bạn thân của gia đình ông nữa”. Cô làm bộ như đang suy nghĩ. “Ta sẽ làm việc gì nào?”

Giá có thể ngắt họng hay vứt đầu cô ta ra cửa! Với vẻ tiếc nuối miễn cưỡng pha uể oải, ông đứng lên và tiến thẳng ra cửa. “Ta sẽ đi thăm hỏi bà góa ấy”.

***

“Bạn của Jean-Del đã kiếm được một chỗ thật ấm cúng ở đây”. Hilaire nói khi đi quanh xem xét các phòng.

“Không có TV nhưng đầy đủ các loại CD và sách. Hai cái giường nệm đều là giường đơn. Thậm chí cô ta còn sắm được một bồn tắm đôi sục nước thật dễ thương trong buồng tắm nữa”.

Không thể an tâm nghỉ ngơi thư giãn, Sable đến đứng bên khung cửa sổ nhìn ra hồ dõi ngóng chờ dấu hiệu của Jean-Del khi trở lại. Nàng không muốn nghĩ ngợi gì về chủ nhân của ngôi nhà nhỏ này, lại càng không muốn tranh luận với cô em họ về chuyện ấy. Nàng quay lại và đi vào bếp. “Hay mình pha chút gì uống nhé?”

“Bà có để sẵn một bình cà phê pha sẵn trong bọc rồi”. Hilaire theo nàng vào và đưa mắt nhìn các ngăn tủ trắng cùng những vật dụng làm bếp ngăn nắp gọn gàng. “Chắc vẫn còn nóng đấy”.

Sable tìm được mấy chiếc ly thủy tinh sạch trên ngăn tủ chứa và rót ra hai ly. Nàng cảm nhận ánh mắt của Hilaire đang nhìn mình. “Em nghĩ gì vậy, Hil?”

“Em nói rồi đấy, chỗ này rất đẹp”. Hilaire nghiêng người nhìn qua khung cửa sổ phía trên bồn rửa. “Chị có nhìn thấy không? Cô ta còn có cả một lò than bằng gạch xây ngay trong sân nữa - lò chạy điện nhé. Chà, hay em làm vài món thịt nướng ở đó nhỉ?”

“Hil?” Nàng đưa ly cà phê. “Hãy nghiêm chỉnh đi nào”.

Hilaire cầm chiếc ly và thở dài. “Isabel, chị không thuộc về nơi này. Không phải ở đây, cũng không phải với anh ta”.

Đó cũng chính là cảm nghĩ của Sable, tuy nàng không muốn công nhận. “Anh ấy muốn giúp chị, muốn bảo vệ chị”.

“Nhưng anh ta là cảnh sát chứ đâu phải vệ sĩ. Tối hôm qua anh ta khiến chị suýt chết, hay chị quên vụ bắn đuổi kia rồi?”

“Anh ấy đã cứu mạng chị”. Sable làm nghiêng suýt đổ chiếc bình thủy nhỏ trước khi đặt nó ngay ngắn lại trên bàn. “Chị không muốn nói chuyện đó nữa”. Nàng ra khỏi gian bếp và trở lại vị trí của mình bên cửa sổ.

Hilaire vẫn không buông. “Isabel, em yêu chị như chị ruột của mình, và em biết là mình đúng. Hãy nhìn lại những gì đã xảy ra với chị lần trước khi chị dính đến Jean-Del - bọn họ đã làm gì chị? Chẳng lẽ thực tình chị nghĩ mọi chuyện bây giờ đã khác trước hay sao?”

Sable xoay người lại. “Bọn chị không dan dính như hồi trước. Anh ấy chỉ cố giúp chị thôi”.

“Ôi cưng ơi”. Cô em họ đến bên ôm lấy nàng trước khi đẩy nhẹ ra để nhìn vào tận mắt nàng. “Chị sẽ chẳng bao giờ bỏ được anh ấy, đúng không?”

Nàng rùng mình. “Chị sẽ ổn thôi, Hil. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra giữa chị với Jean-Del, sẽ không có gì giống như hồi chị ở Tulane nữa”.

“Chỉ vì Marc LeClare là cha ruột của chị sao?” Cô em họ lắc đầu. “Người của anh ta sẽ không chấp nhận chị hơn được chút nào so với mười năm trước cả. Đi mà nói với mọi người về Marc và mẹ chị, điều đó chỉ làm cho mọi chuyện tệ hơn thôi, chị không thấy vậy sao?”Sable quay mặt nhìn ra phía hồ. “Tất cả những gì chị cần là tìm ra kẻ đã giết hại cha mình”.

“Cũng như tất cả những gì em cần cho lễ hội Mardi Gras là Harry Connick không mặc gì ngoài chiếc mặt nạ da và giải băng đôi bằng chuỗi hạt màu lam thôi”. Hilaire ngồi tựa người vào lưng ghế ngả đầu ra chỗ dựa phía sau. “Em chỉ mong anh ta xoáy luôn chiếc thuyền của em đi. Em không muốn để chị ở lại một mình, cùng với anh ta”.

“Em cần phải quay lại cửa hàng trước khi Lacy bán sạch nó cho mấy mợ tinh ma ngoài ấy đây”. Sable hơi mở rộng cửa để nghe rõ hơn những âm thanh từ hồ vọng tới. “Đừng lo gì cho chị. Chị giữ mình được mà”.

“Hừmmm. Tôi đã thấy cái cách mà anh ta nhìn cô, cô bé, và tôi cá với cô anh ta sẽ mua cả thùng bao cao su khi cô ra ngoài mua sắm đấy”.

Hồi ức về cái đêm Jean-Del đưa nàng vào một hiệu thuốc để làm đúng điều đó khiến Sable nuốt khan. Anh gần như phải lôi nàng vào và nàng thực lúng túng, đặc biệt trước cái nhìn của người bán hàng.

Tại sao em phải vào? Nàng phản đối. Đó là việc đàn ông phải làm chứ.

Anh có thể quên nên anh muốn nhờ tới em để ghi nhớ việc anh làm, anh bật cười bảo nàng. Và cả hai ta dều là người Công giáo nên nếu em có bầu cả hai sẽ bị gí súng bắt làm đám cưới đấy.

Nàng dán mắt nhìn chiếc giỏ đựng bao cao su, cảm thấy hơi bực bội. Anh sẽ không bao giờ cưới một kẻ như em.

Anh ngưng cười và ôm nàng vào lòng ngay trước mặt người bán và bao nhiêu khách mua hàng khác. Không, anh sẽ không bao giờ cưới một kẻ giống như em. Anh không muốn bất kỳ ai khác giống như em. Anh chỉ muốn em thôi.

“Có gì ở đây vậy?”Hilaire đứng lên mở một ngăn tủ treo đối diện với chiếc ghế đang ngồi và thấy một dàn máy stereo đắt giá. “Em đang tự hỏi sao cô ấy lại để bao nhiêu là đĩa CD ở đây”. Cô nhấn một nút mở. “Chị muốn nghe nhạc hay nghe đài nào?”

“Nghe đài đi”. Biết đâu có những tin mới về dám tang của cha nàng. Sable dán mày vào tấm kính cửa và nhắm nghiền mắt hồi tưởng lại bữa tối cuối cùng được ở bên cha. Giờ nàng đã mất ông, lần này là mãi mãi, thậm chí nàng còn không thể đến để tiễn đưa ông lần cuối.

Có vài tiếng lạo xạo khi Hilaire chỉnh máy thu thanh, rồi một giọng nói chợt vang lên từ loa phát.

“... nhân chứng đã chạy trốn khỏi bệnh viện Mercy ít phút trước khi nhân viên điều tra trọng án Jean-Delano Gamble biến mất. Trước báo giới, phụ trách tổ trọng án, đại úy George Pellerin cho biết vẫn chưa tìm thấy nữ nhân chứng Isabel Marie Duchesne, người hiện được coi là kẻ bị tình nghi. Các nguồn tin từ Cảnh sát New Orleans cho thấy một lệnh bắt khẩn cấp đã được ban hành, các cơ quan thẩm quyền toàn địa phận đã được cảnh báo về cuộc truy đuổi kẻ tình nghi. Cảnh sát liên bang và cảnh sát địa phương với sự trợ giúp của máy bay trực thăng đã tầm soát gần năm tiếng đồng hồ khu vực lân cận quanh bệnh viện Mercy trước khi tổ chức một cuộc truy lùng vào buổi tối”. Thông báo đưa ra bản miêu tả ngắn nhằm nhận dạng Sable và cho biết thêm. “Nếu bạn thấy người phụ nữ đó hãy không tiếp cận trực tiếp mà thông báo ngay cho trạm cảnh sát địa phương gần nhất, về các tin tức khác...”

Hilaire tắt máy. Cô tái xanh và run rẩy. “Lạy Chúa, Isabel, họ nói về chị đấy sao? Rằng bây giờ chị là kẻ bị tình nghi nữa?”

Sable không thể hình dung nổi. “Họ đã ban hành lệnh khẩn cấp để bắt chị”. Nàng bật cười nghi ngờ. “Bắt chị ư?”

“Cảnh sát họ không đùa về những chuyện như thế”. Hilaire đóng ngăn tủ treo. “Có vẻ như họ đã lùa hết cảnh sát Louisiana đi lùng chị đấy”.

Sable đến bên ghế sofa, ngồi xuống và chống tay lên cằm. “Thật không sao tin nổi - họ nghĩ chị đã làm gì đó hại Jean-Del?”

“Chị luôn dễ bị người ta kết tội”. Cô em họ đến bên quàng tay ôm vai nàng. “Như họ từng kết tội chị khi khởi xướng trò ném bùn ở Tulane ngày trước - thực tế là sao? Họ đến tước đi tất cả những gì chị gom góp được và đá bay chị khỏi trường”.

“Chị không làm gì sai cả”. Nàng dán mắt nhìn chăm cô em họ. “Điều ấy cũng có nghĩa gì chứ?”

“Đây đâu phải lần cuối cùng, chị ơi”.

“Nhưng Jean-Del...”

Hilaire đặt một ngón tay lên môi Sable. “Chị nghe dây, vì mọi chuyện đang rất tồi tệ. Khi bắt được chị họ sẽ yêu cầu, sẽ bắt buộc anh ta phải lựa chọn”.

Sable rúm người lại. “Không. Anh ấy không phải người như vậy”.

“Là vậy đấy. Bao giờ cũng thế. Jean-Del không muốn thế, nhưng cuộc đời là thế. Anh ta là người Creole còn chị là người Cajun. Những người thân thuộc trên thành phố là một phần của gia đình anh ta, rồi còn công việc, còn tất cả những gì mà anh ta biết và yêu quí nữa. Chị chỉ là một cô bạn cũ, vậy thôi”. Cô hơi nghiêng đầu sang bên. “Mà họ cũng đâu khác gì chúng ta. Trong trường hợp của mình chúng ta cũng hành xử y như vậy”.

“Anh ấy sẽ bảo vệ chị”. Sable bướng bỉnh. “Anh ấy sẽ không cho họ bắt chị”.

“Tạm thời thôi. Rồi đến khi phải lựa chọn, chị nghĩ anh ấy sẽ chọn ai?” vẻ mặt cô em họ trông thật buồn. “Sable, hãy suy nghĩ đi. Đây không phải là chuyện yêu đương, cũng không phải mối quan hệ thời đi học. Đây là chuyện về tính mạng của chị”.