Trên đời chuyện không như ý  đều có thể xảy ra.

Sở Tấn chỉ có thể an ủi mình, ít nhất bệnh của Thu Thu chỉ làm một tiểu phẫu nhỏ, độ khó không lớn, tỷ lệ thành công rất cao.

Ở bệnh viện sẽ có thể cảm nhận được nhiều nỗi bất hạnh của nhân gian.

Trong phòng bệnh nhi có đủ các loại bệnh, tính mạng của bọn nó vừa mới bắt đầu, lại sắp chết yểu.

Một buổi tối trước ngày Thu Thu làm phẫu thuật, Sở Tấn lăn qua lộn lại ngủ không được, anh nghĩ tới những ca bệnh từng nghe trong bệnh viện, năm nay bệnh viện có một đứa nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh không trị khỏi vừa qua đời, sợ đến mức trắng đêm không ngủ.

Lận Diễm Trần cũng không ngủ được: "Không phải bác sĩ nói chúng ta nuôi bảo bảo rất kỹ sao? Thân thể Thu Thu hiện tại đã khỏe mạnh rất nhiều, có thể chịu được phẫu thuật."

Sở Tấn buồn lo vô cớ: "Điều đó tôi biết, nhưng vẫn sẽ sợ hãi."

Anh lo lắng cũng thôi, còn mắng Lận Diễm Trần: "Không phải do anh sinh, anh cũng không bên cạnh lúc tôi sinh, một mình tôi nuôi Thu Thu đến lớn như vậy, anh dĩ nhiên không đau lòng."

Lận Diễm Trần vô duyên vô cớ bị mắng, ngược lại không giận Sở Tấn, bởi vì Thu Thu sinh bệnh trong lòng Sở Tấn mới gấp gáp, không biết lựa lời mà thôi. Hắn không chỉ không nổi giận, còn hôn A Tấn: "Sao anh không đau lòng được a? Em đừng đổ oan cho anh, động một chút là em lại vu oan cho anh. Lúc trước thì nói anh không thích em, bây giờ vu oan anh không đau lòng bảo bảo. Chuyện này anh muốn nói rõ ràng, anh biết bây giờ em đau lòng, mắng anh cũng không sao, mắng anh thêm vài câu, rồi xin em hãy bớt giận, đừng giữ ở trong lòng."

Nói đến trong lòng, Sở Tấn lại khổ sở: "Lúc tôi sinh Thu Thu, trên bụng bị rạch một đường rất dài, rất đau."

Lận Diễm Trần nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo của anh, thật ra Sở Tấn chăm sóc không tệ, vết sẹo cũng không rõ ràng, màu sắc cũng khá nhạt, nhưng dù sao mở một đường lớn như vậy, khôi phục xong cũng không thể không có chút dấu vết.

Chỉ là đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ tới sẽ cảm thấy lồi lõm, Lận Diễm Trần lại không nhịn được nhớ tới lúc đó Sở Tấn đã đau đớn bao nhiêu, thống khổ này thật sự phải trách hắn.

Người ta nói khi sinh con mức độ đau đớn là cao nhất.

Mà thể chất Sở Tấn khác hẳn với người thường, anh không phải phụ nữ, thầy Sở đã nói với hắn trong lúc Sở Tấn mang thai đã chịu khổ rất nhiều, anh phải chịu đựng suốt bảy tháng.

Lận Diễm Trần đau lòng cho anh: "Xin lỗi, đều tại anh."

Bên người mình yêu, sợ nhất không phải là phải gánh chịu mọi cực khổ, mà đau khổ bạn chịu ở trong mắt người ấy lại không đáng nhắc tới. Vì yêu mà chịu đựng đau đớn, giữa hai người cũng không phải muốn hơn thua tôi hay anh trả giá nhiều hơn. Có người lại mong muốn đối phương cũng trả giá nhiều như mình, còn phải đặt ở trên cân đong đo, xem sự trả giá đó chính xác đến mấy ly.

Sở Tấn cũng chỉ muốn một chuyện, tình yêu của Lận Diễm Trần xuất phát từ đáy lòng, anh đã thỏa mãn.

Sở Tấn rơi nước mắt: "Cũng không thể trách anh, là tôi nợ Thu Thu, tôi đã không cho nó một thân thể khỏe mạnh."

Lận Diễm Trần ôm lấy anh: "Đứa nhỏ là do chúng ta sinh, chúng ta phải có trách nhiệm. Thu Thu nhất định sẽ khỏe lại."

Ngày Thu Thu làm phẫu thuật, hai ba ba bé hai ông nội một bà nội đều đến bệnh viện với bé.

Sở Tấn và Lận Diễm Trần cùng Thu Thu, chờ đợi trong phòng bệnh, trước tiên phải truyền nước biển.

Đứa nhỏ ngốc, không hiểu rõ xảy ra chuyện gì, còn cười hì hì.

Chờ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ba ba bị cản ở bên ngoài, Thu Thu giống như cảm nhận được cái gì, mới gọi lên "Ba ba".

Vừa đóng cửa, không nhìn thấy cái gì nữa.

Nước mắt Sở Tấn lập tức trào ra.

Mấy tháng đầu Thu Thu ra đời, cũng thường xuyên vào phòng cấp cứu, phòng ICU, Sở Tấn nhớ tới khi đó, anh đau lòng thì đau lòng, nhưng chưa bao giờ khóc. Tình huống lần này thật ra chẳng phải là nguy hiểm nhất, nhưng anh lại khóc.

Có lẽ là bởi vì khi đó không ai thương anh, khóc cũng không ai thấy, bây giờ Lận Diễm Trần ở bên cạnh, cho nên anh có thể thỏa sức yếu lòng.

Gia đình là nới cất giấu tình yêu và hi vọng, cũng là nơi giấu đi mềm yếu và đau khổ, hai người không thể thiếu nhau.

Sở Tấn lau mặt, ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt Lận Diễm Trần cũng đẫm lệ, anh nở nụ cười: "Tại sao anh khóc?"

Lận Diễm Trần nghẹn ngào nói: "Anh cũng sợ mà."

Sở Tấn mắng hắn: "Phi, đừng nói lời xui xẻo nữa. Ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công."

Phẫu thuật không xảy ra vấn đề gì, kết thúc một cách bình an vô sự.

Thuốc gây mê vẫn chưa hết dược tính, Thu Thu ngủ yên bình, tiếp theo được đưa vào phòng bệnh.

Bé vẫn là một tiểu bảo bảo, trước tiên cách ly ở phòng bệnh ICU  quan sát tình huống thân thể.

Sở Tấn không thể đi vào, chỉ có thể nhìn con trai qua cửa thủy tinh. Có lẽ Thu Thu thật sự rất đau, bé nằm ở trên giường bệnh nhi nhỏ giọng khóc, giọng đứt quãng, khóc lóc cả trong lúc ngủ, ngủ dậy lại khóc lên, hai ngày đầu sau phẫu thuật là khó khăn nhất. Sở Tấn không có cách nào tưởng tượng cuối cùng bé đau bao nhiêu, bé là một tiểu bảo bảo không nhạy cảm với sự đau đớn, cũng trở nên thích khóc.

Làm hại anh khóc theo, Lận Diễm Trần lại khóc theo anh.

Còn bị ba ba cười nhạo.

Thầy Sở nói: "Đã làm ba ba còn khóc, không giống đàn ông chút nào."

Sở Tấn nói năng hùng hồn: "Tại sao đàn ông không thể khóc, con cảm thấy đàn ông yêu gia đình yêu con đều là đàn ông, bởi vì như vậy, mới có thể rơi nước mắt. Một người đàn ông lạnh lùng vô tình, sao có thể là một người đàn ông tốt?"

Lão Lận tổng đưa khăn mùi soa cho bọn họ: "Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa tới mức đau lòng. Vì con của mình mà rơi nước mắt cũng không mất mặt."

Thu Thu dần tốt lên thì được chuyển tới phòng bệnh PICU, sau khi tình huống ổn định vào ở phòng bệnh bình thường, một mình một phòng.

Trên ngực Thu Thu để lại một vết sẹo.

Trên người một đứa nhỏ, mặc dù chỉ là một vết phẫu thuật không hề lớn, nhưng sẹo sẽ theo bé trưởng thành mà càng lúc càng trở nên lớn hơn, mỗi lần Sở Tấn tắm rửa cho đứa nhỏ nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Một đám cha nuôi của Thu Thu thay phiên nhau tới thăm bé.

Chịu đựng qua mấy ngày, Thu Thu cũng không khóc nữa.

Mỗi ngày đều có người đến thăm bé, chơi với bé, còn cho bé đồ chơi mới.

Triển Hồng Vũ đội mũ và khẩu trang, tới cùng Trác Lâm Huy.

Mấy anh em trong đám bọn họ, trừ Trác Lâm Huy ai cũng vô cùng phấn khích làm ba nuôi, chỉ có Trác Lâm Huy, thật ra không quá tình nguyện, chẳng qua e ngại mặt mũi anh em, không thể không mang danh ba nuôi bé. Không thì năm người bọn họ, bốn người khác đều làm ba, chỉ có hắn không phải, hắn sẽ thấy lúng túng, như bị loại trừ khỏi nhóm.

Thu Thu nhìn thấy Triển Hồng Vũ lập tức cười như đóa hoa, bé quen chú xinh đẹp này a.

Triển Hồng Vũ vui vẻ nói với Trác Lâm Huy: "Nhìn đi, Thu Thu rất đáng yêu a."

Trác Lâm Huy chậc lưỡi ở đáy lòng, sách, có gì đáng yêu đâu, đứa nhỏ nào mà không giống như vậy, chính là hơi dễ nhìn một chút. Hắn vẫn nhớ mẹ kế hắn ôm một tiểu bảo bảo tới cửa, vật nhỏ kia là bằng chứng ba hắn bất trung bất nghĩa.

Triển Hồng Vũ vừa chơi với Thu Thu, vừa nói với Sở Tấn: "Em cảm thấy tinh thần Thu Thu tốt lắm a."

Sở Tấn nói: "Phẫu thuật rất thành công, tim của nó đã tốt lên. Nhưng bệnh hen suyễn vẫn phải trị từ từ, nhưng cũng không phải vấn đề lớn."

Triển Hồng Vũ nói: "Vậy thì tốt... Sau khi nghe lão Lận nói, em cũng bớt lo lắng."

Sở Tấn nói: "Anh xem tin tức, thấy cậu rất bận a."

Triển Hồng Vũ nói: "Cũng có, ngày hôm trước vừa kết thúc việc, em mới được nghỉ ngơi,  nhanh chóng sang đây nhìn Thu Thu."

Hai người bọn họ nói chuyện.

Để Thu Thu tự chơi.

Thu Thu chơi một chốc, ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, nhìn thấy Trác Lâm Huy đứng cách mình vài bước. Thu Thu cười rộ lên, bò qua đối diện hắn, nắm lan can đứng lên, một đôi mắt to, chớp chớp nhìn hắn, lông mi vừa dầy vừa dài, con ngươi trong suốt màu hổ phách.

Thân thể Trác Lâm Huy lập tức cứng lại: Làm sao bây giờ? Hình như bị vật nhỏ này chú ý rồi! Đáng ghét!