Thu Thu dựa vào trong lồng ngực bà nội, rõ ràng còn buồn ngủ cả người mềm nhũn, đôi mắt vẫn chưa mở ra được, một cái tay nhỏ bám vào quần áo bà nội, cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ bé, mấp máy cái mũi nhỏ, tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm, đầu xoay đến xoay đi, đang đấu tranh giữa cơn buồn ngủ và món ngon.

Lận Diễm Trần đi tới, đưa tay ra, nói: "Để con ôm."

Hắn bế Thu Thu từ trong lồng ngực bà nội, Thu Thu thuận theo vùi vào trên người hắn, bởi vì Lận Diễm Trần mới vừa ở trong nhà bếp, trên người dính đồ ăn mùi rất thơm, Thu Thu giống như chó con ngửi ngửi ở trên người hắn, ngửi ngửi một hồi, nước miếng cũng chảy xuống, rớt trên bả vai của hắn.

Lận Diễm Trần không chê bẩn, còn cười ha hả: "Ha ha ha ha ha."

Tiếng hắn cười cực kỳ vang.

Bà nội cũng cười đến mức nước mắt đều sắp rớt xuống, lập tức lấy ra điện thoại di động: "Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, để mẹ quay video."

Lận Diễm Trần ôm con trai ngốc, bắt chuyện với Sở Tấn: "A Tấn, A Tấn, mau tới đây xem đi, Thu Thu xem anh thành bánh chưng khổng lồ muốn gặm anh này, con trai ngốc quá..."

Sở Tấn trừng hắn: "Anh mới ngốc, Thu Thu chỉ là khẩu vị tốt! Thích ăn có gì sai, con còn nhỏ, thân thể đang phát triển."

Lận Diễm Trần nói: "Anh cảm thấy Thu Thu rất giống Đầu To, Đầu To cũng như thế này, không quan tâm cách bao xa ngược lại vừa ngửi được mùi thức ăn cho mèo là xông lại trong thời gian nhanh nhất. Cực kỳ buồn cười."

Thầy Sở ở bên cạnh phụ họa: "Cha đã nói với con, Sở Tiểu Béo cũng là như vậy, mỗi lần rung cái chén nhôm của nó một cái, nó sẽ lập tức chạy tới rất nhanh."

Lận Diễm Trần nói: "Vậy hai bọn nó sau này sống chung chắc chắn sẽ rất hợp gu a, nha, không đúng, thêm Thu Thu nữa, hẳn là ba đứa."

Thu Thu ngáp một cái, bị nhóm người lớn líu ra líu ríu đánh thức.

Bé đạp đạp chân, uốn éo, mơ mơ màng màng nói: "Sữa... Thu Thu, bú sữa."

Mọi người lại cùng nhau cười nhạo bé.

Lão Lận tổng bị bầu không khí sung sướng lây nhiễm, đã rất lâu ông không cười ha hả như vậy, cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra: "Nó vẫn luôn như vậy phải không?"

Thầy Sở nói: "Chữ đầu tiên nó nói được là "Ba", thứ hai chính là "Sữa"."

Lão Lận tổng thuận miệng hỏi một câu: "Đứa nhỏ này thích ăn như thế, không biết giống ai nữa?"

Lận Diễm Trần lập tức quăng nồi: "Chắc chắn không phải con, không phải ba còn mắng con khi còn bé kén ăn sao?"

Sở Tấn mỉa mai: "Cũng không giống con a, con cảm thấy, chắc là di truyền cách thế hệ."

Thầy Sở đột nhiên ngẩng đầu: "Con đang nói Thu Thu giống cha sao!"

Sở Tấn: "..."

Thầy Sở suy nghĩ một chút, ông nói: "Hình như cũng có thể, nhưng khi còn bé trong nhà rất nghèo, không có gì để ăn, cha chỉ nhớ rõ làm sao cũng ăn không đủ no."

Bạn già ở bên cạnh còn chém một đao: "Cho nên bây giờ ông sắp sáu mươi, mỗi bữa còn ăn ba chén cơm?"

Thầy Sở không chút thẹn thùng: "Vậy không phải chứng tỏ sức khỏe tối rất tốt sao?"

Lão Lận rất muốn cười, lại không dám bật cười, đã rất lâu ông không được vui vẻ như vậy, đột nhiên ông nghĩ, chẳng trách Diễm Diễm thích Sở Tấn như vậy, người nhà này đều rất đáng yêu. Bọn họ ở trong lâu đài độc thân rộng lớn quá lâu, tự biến mình thành tượng đá, dần dần không còn sức sống, mà Sở Tấn tràn đầy sức sống, anh khiến Diễm Diễm sung sướng, tràn đầy nhiệt huyết.

Ông đã ăn rất nhiều món ngon, nhưng đã không nhớ rõ bao lâu, mình chưa từng ăn một bữa cơm  bình thường, lại thật sự ngon như vậy.

Thu Thu ngồi ở trong cái ghế nhỏ của bé.

Bé ăn gạo nếp không tiêu hóa được, cho nên không được ăn, mọi người ăn bánh chưng, bé chỉ uống sữa, mắt mở to nhìn ba ba, ông nội, bà nội đều đang ăn món ngon bé chưa từng ăn. Bé uống sữa trong bình, không ngừng miệng, còn có thể mở to con ngươi không chớp một cái nhìn chằm chằm người khác ăn.

Không bao lâu, bé uống sữa xong.

Ợ hơi một cái.

Rồi hết sức chuyên chú nhìn người khác.

Lận Diễm Trần cố ý chọc bé, dùng nĩa xiên một miếng bánh chưng nhỏ, đưa tới bên mép Thu Thu, Thu Thu lập tức tươi cười rạng rỡ, ngẩng cái cổ, há miệng ra, nhưng đồ ngon luẩn quẩn một vòng, lại trở vào trong miệng Lận Diễm Trần.

Thu Thu mờ mịt một hồi, bé không hiểu tại sao mình không ăn được.

Sau đó Lận Diễm Trần lại xiên một miếng, Thu Thu lập tức cười lên, nhưng vẫn không ăn được, bé sững sờ ngồi đó.

Lận Diễm Trần qua lại đùa bé: "Ầy, ầy, ầy... Ăn đi... Ăn không được! Ha ha ha."

Sở Tấn cũng rất quá đáng, anh không giúp Thu Thu thì thôi, còn cùng Lận Diễm Trần cười nhạo con trai.

Thu Thu bị trêu ghẹo nhiều lần, nên rất sốt ruột: "Ăn, ăn."

"Ai nha, các con đừng đùa nó nữa." Lão Lận tổng là một người cưng chiều cháu, nhìn không đành lòng, ông dùng muỗng nhỏ múc một chút đậu đỏ trong nhân bánh chưng, đút cho Thu Thu ăn.

Cuối cùng Thu Thu cũng ăn được đồ ngon, bột đậu ngọt ngào hòa tan trên đầu lưỡi, bé rất hài lòng, đắc ý mà bập bập miệng nhỏ.

Lận Diễm Trần nói với Sở Tấn: "Có chụp lại không? Gửi cho anh với, cùng cái video vừa rồi nữa, anh muốn gửi cho lão Triển bọn họ cùng xem, thật là đáng yêu."

Lão Lận tổng hỏi: "Triển Hồng Vũ bọn họ, mấy người bạn của con, đều biết rồi?"

Lận Diễm Trần gật đầu: "Ừm, bọn họ cũng đã nhận Thu Thu làm con nuôi. Vừa lúc bọn họ không muốn kết hôn, nếu chưa chuẩn bị kết hôn, con có con trai, sẵn chia cho bọn họ nuôi một chút."

Lão Lận tổng có hơi buồn bực, ông thấy bạn Lận Diễm Trần biết Thu Thu chắc không chỉ mới một ngày hai ngày, ông là người biết trễ nhất sao? Diễm Diễm vẫn không tin ông.

Lận Diễm Trần chia sẻ hai video vào trong nhóm ba nuôi của Thu Thu.

Đàm Tu Minh: Con trai ông giống tôi rồi, rất thích ăn, chờ nó lớn hơn, tôi sẽ dẫn nó đi ăn uống khắp nơi

Trong nhà Đàm Tu Minh kinh doanh ẩm thực, sở thích của anh chính là nấu ăn và thưởng thức món ngon ở các nơi.

Lữ Hạo: Có lúc nhìn con trai ông đáng yêu như thế, tôi cũng muốn nhanh chóng kết hôn rồi sinh một đứa, nhưng nhớ tới mấy đứa em trai, nhớ lại dáng vẻ như con gấu của mình khi còn bé, hay là thôi đi...

Triển Hồng Vũ: Ngày hôm nay tôi phải quay từ sáng sớm đến hai giờ sáng, mệt như chó, nhìn thấy Thu Thu, tôi cảm thấy mình có thể quay thêm mười tập nữa!!

Lận Diễm Trần: Hì hì hì hì, hâm mộ chết các ông đi

Ai có thể nghĩ tới trong năm tên đại thiếu ngày xưa, người phản nghịch nhất, lại là người thắng cuộc trong nhân sinh chứ.

Lúc mười mấy tuổi, kết hôn sinh con giống như những chuyện rất xa xôi, bọn họ đã nghĩ mình sẽ lang thang suốt đời, sẽ không bao giờ kết hôn.

Lão Lận tổng bưng cái chén, nhìn Sở Tấn và Lận Diễm Trần một lúc, hai người dính vào một chỗ nói chuyện, Lận Diễm Trần thỉnh thoảng đưa điện thoại di động cho Sở Tấn xem, chọc Sở Tấn cười không ngừng; ông lại nhìn ông bà thông gia một chút, toàn bộ quá trình bà thông gia đều gác tay, ông thông gia đang lột bánh chưng cho bạn già của mình, có chút ngọt ngào nho nhỏ.

Còn ông một thân một mình, lẻ loi hiu quạnh.

Lão Lận tổng nuốt tiếng thở dài vào trong lòng, cúi đầu nhìn tiểu bảo bối của ông: "Thu Thu a."

Thu Thu nghe hiểu tên của mình, bé ngẩng đầu lên, cười với ông nội.

Lão Lận tổng vui mừng nở nụ cười chua xót, nhẹ giọng nói: "Chỉ có Thu Thu là tốt với ông nội."

Cả phần nhân đậu trong bánh chưng, đều đút vào trong bụng Thu Thu, ông chỉ ăn phần gạo nếp còn lại, ông vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Thầy Sở thoáng nhìn ông thông gia cô quạnh như vậy, cảm thấy ông ấy khá đáng thương.

Nhưng ông lại nghĩ, người ta có tiền như vậy, vừa gặp mặt đã cho Sở Tấn bao lì xì nặng như thế, ông lấy tư cách gì thương hại người ta chứ.

Chẳng qua, thầy Sở vẫn tò mò, lén lút hỏi một câu: "Lão Lận a, thật ra ông còn rất là trẻ a. Tôi nghe Lận Diễm Trần nói, vợ ông cũng mất lâu rồi, không tìm một người tái giá sao?"

Lão Lận tổng cười cười: "Trước đây lúc Diễm Diễm còn nhỏ, tôi từng nghĩ sẽ tìm mẹ kế cho nó, sợ nó cảm thấy thiếu tình thương của mẹ, kết quả nó kiên quyết không cần, vậy nên tôi không tìm nữa. Cả đời của tôi, cũng chỉ có một mình mẹ của nó. Người như tôi, tấm lòng nhỏ bé, chỉ chứa có một người, cho dù bà ấy đã qua đời vẫn chiếm giữ vị trí trong lòng tôi. Tôi cảm thấy con người sống trên đời này, cũng không nhất định phải có một người bên cạnh, một mình tôi trôi qua cũng khá tốt."

Thầy Sở sửng sốt.

Lão Lận tổng tưởng rằng ông bị mình làm xúc động.

Thầy Sở đột nhiên cười rộ lên, lão Lận tổng thấy khó hiểu.

Thầy Sở vui khôn tả: "Ha ha ha ha, nhũ danh của Lận Diễm Trần  là "Diễm Diễm" sao? Đáng yêu như thế? Tôi phải nói cho con trai tôi biết!"

Lão Lận tổng run lên, ông lắc lắc đầu, cũng cười, người nhà này khá là ngây ngốc, chẳng qua như vậy cũng tốt, không giống như ông, buồn rầu bi thương, nghĩ tới lại thương xót cho mình.

Sau khi trở lại.

Lão Lận tổng đốt một nén hương, tỉ mỉ lau chùi di ảnh vợ quá cố, lại bôi dầu hạch đào lên khung gỗ.

Ông hiếm khi tươi cười mà nói chuyện với vợ mình thế này.

"A Bình a, tôi vừa gặp mặt ông bà thông gia, bọn họ cũng giống như Sở Tấn, đều là người rất tốt. Ngày hôm qua tôi còn làm bánh chưng nhân lòng đỏ trứng muối thịt tươi, làm rất xấu, cũng không ngon như bánh chưng bà làm."

"Thu Thu rất đáng yêu. Thật ra tôi cảm thấy Thu Thu giống bà, chỉ là không đáng yêu như bà."

"Nếu bà còn sống thì tốt quá, chắc chắn bà sẽ rất cưng Thu Thu."