Quậy hai ngày, nên mệt như bùn nhão.

Nhảy dù trở về, Sở Tấn ngã đầu ngủ say, ngủ một giấc đến hừng đông.

Sở Tấn đã rất nhiều năm không có ngủ ngon đến như vậy. Loài người thực sự là loại sinh vật kỳ quái, trước đây thời điểm còn niên thiếu không buồn không lo, có thể ngủ rất sớm, thì lại thích thức đêm, lãng phí thanh xuân, sau đó tuổi tác dần lớn lên, mọi chuyện cực khổ tầng tầng lớp lớp chất chồng lên ngực, ngày ngày sầu não, muốn ngủ cũng không thể ngủ ngon.

Công việc nặng nề, mối tình đơn phương vô vọng, cắt đứt với cha mẹ, cuộc sống cô độc, làm cho anh mệt mỏi buồn ngủ, nhưng không có cách nào để ngủ, đành phải định kỳ đi tìm bác sĩ đòi hỏi yên bình từ thuốc.

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}

Bác sĩ nói, bệnh của anh có liên quan tới lịch làm việc và nghỉ ngơi không quy luật cùng với tâm tình buồn bực.

Một người, quanh năm suốt tháng đều không vui, làm sao sẽ không sinh bệnh chứ?

Bây giờ sắp chết, anh nghĩ thông suốt rồi, ngược lại ngủ thật ngon.

Có thể cũng phải cảm tạ Tiểu Lận làm gối ôm khá tốt nữa.

Sở Tấn thể hàn, dù là mùa hè thời điểm nóng nhất tay chân đều lạnh lẽo, mùa đông rất dễ bị đông lạnh, anh vùi trong ổ chăn ôm thân thể tươi trẻ tràn ngập sức nóng của Lận Diễm Trần, như cái lò lửa, cung cấp ấm áp cho anh hút lấy.

Ngày hôm qua trở về không còn khí lực dằn vặt, Sở Tấn rất sớm đã ngủ, ngày hôm nay tỉnh lại, phát hiện bị tay hắn chườm vào trong ngực.

Sở Tấn lẳng lặng nằm, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lận Diễm Trần trong khoảng cách gần.

Cậu trai này khi tỉnh thì kiêu căng khó thuần, khi ngủ nhu hòa hơn rất nhiều, nhìn qua thực sự trẻ tuổi, ngũ quan lớn lên vô cùng đẹp, lông mày lông mi rậm, da dẻ cũng bóng loáng, vừa nhìn đã cảm thấy tràn ngập sức sống. Thật đáng yêu a.

Sở Tấn nhìn một hồi lâu, anh không biết mình là một nhan khống, đáy lòng khó giải thích được dâng lên một cảm giác ưu việt lâng lâng——

Cậu trai tuổi trẻ anh tuấn như hắn dĩ nhiên có thể ngủ say sưa như vậy!

Thật đáng ngưỡng mộ!

Sở Tấn không muốn đánh thức hắn, muốn lặng lẽ rút tay Lận Diễm Trần từ trong lồng ngực mình ra, vừa mới động, Lận Diễm Trần đã tỉnh rồi.

Lận Diễm Trần còn buồn ngủ, mò điện thoại di động liếc mắt nhìn thời gian, sắp mười giờ, lẩm bẩm: "Sớm như vậy."

Trở tay ôm Sở Tấn vào trong lồng ngực, tràn ngập cơn buồn ngủ: "Ngủ tiếp một lát có được hay không?"

Giờ còn sớm sao? Sở Tấn nở nụ cười, không nói, vỗ vỗ đầu của hắn: "Cậu buông tôi ra, tôi đi nấu cơm cho cậu ăn."

Lận Diễm Trần cà cà ở trong lồng ngực của anh, sau một lát mới lưu luyến không rời buông tay ra, Sở Tấn mặc quần áo tử tế, xắn lên ống tay áo đi làm cơm. Lận Diễm Trần sắp xếp người thuê một biệt thự cạnh biển, thiết bị đầy đủ mọi thứ, anh lật qua lật lại tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, chỉ có bột mì và trứng gà, khuấy bột, làm bánh trứng. Điểm tâm cơm trưa ăn cùng một bữa.

Lận Diễm Trần gian nan từ trên giường bò dậy, ở trần, đi chân trần, quần bò treo ở trên eo, dây nịt không buộc chặt. Nếu như là là một tên đàn ông xấu mặc như vậy thì gọi là lôi thôi, nhưng vì hắn mặt đẹp vóc người đẹp, mặc như vậy thì có loại khí chất hoang dã hỗn độn.

Hắn còn chưa tỉnh ngủ, từ phía sau ôm lấy eo Sở Tấn, kề sát mặt ở một bên tóc mai Sở Tấn, hỏi: "Ngày hôm nay muốn đi chơi chỗ nào?"

Còn nói: "Em ngày hôm qua cũng không thân cận tôi, ngày hôm nay phải bồi thường thiệt hại tinh thần?"

Sở Tấn mặt đỏ, đây là đang mời gọi sao? Anh nói: "Ngày hôm nay không đi đâu chơi, ai, lấy tay ra, cậu đừng mò tôi... Ăn xong điểm tâm, theo tôi đi chợ thực phẩm, tôi muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn."

Lận Diễm Trần có chút thất vọng, còn rất ghét bỏ: "Hà tất phiền phức như vậy, tôi gọi... Phục vụ cao cấp cũng có hạng mục này, em muốn mua gì cứ nói với tôi, sẽ có người mua đủ rồi đưa tới."

Sở Tấn lắc đầu: "Vậy không được, tự mình mua mới thú vị."

Lận Diễm Trần biết nghe lời phải: "Vậy tôi đi với em."

Sở Tấn nghiêng đầu nhìn hắn, gật đầu: "Cậu dĩ nhiên phải đi, tôi tốn nhiều tiền như vậy, phải giúp tôi đẩy xe xách túi."

Lận Diễm Trần nói: "Tôi giá một đêm 15,000, em bao tôi một tháng chỉ tốn ba mươi vạn, em cho rằng tôi không biết số học?"

Sở Tấn bình tĩnh đáp lời: "Cho nên tôi mới thả cậu nghỉ ngơi, làm năm nghỉ hai, bốn tuần, mỗi tuần năm ngày, không phải vừa đúng ba mươi vạn. Xem đi, tôi là một ông chủ tốt hiếm có khó tìm, bây giờ có thể có mấy ông chủ cho nghỉ phép đúng hạn, còn không phải cứ bắt làm thêm giờ?"

Lận Diễm Trần cười ha ha, hôn một cái lên trên gương mặt anh: "Em thật là thú vị! Nhưng tôi tình nguyện em là một ông chủ ác, mỗi đêm đều muốn tôi tăng ca."

Ăn cơm xong, sau khi Sở Tấn tuần tra, dẫn hắn đi chợ bán thực phẩm gần đó.

Lận Diễm Trần từ nhỏ đến lớn chưa từng tới địa phương nào hỗn loạn như vậy, mùi hôi đầy trời, chật hẹp chen chúc, mặt sàn xi măng bẩn đến mức không có chỗ để đặt chân, đành phải theo sát Sở Tấn.

Sở Tấn đến hàng thịt mua thịt, thịt mang theo máu loãng đặt ở trên tấm thớt, ông chủ vung vẩy gậy đuổi ruồi.

Sở Tấn ngựa quen đường cũ: "Thịt tươi không?"

Ông chủ nói: "Mới vừa giết sáng sớm, cậu xem miếng thịt này một chút."

Sở Tấn mua ba cân sườn, mua thêm chút đồ ăn, sau đó đi siêu thị, mua bột mì, mỡ bò, tinh dầu, đồ gia vị và bơ sữa.

Lận Diễm Trần đẩy xe hỏi: "Tại sao không mua thịt ở siêu thị, thịt ở đây nhìn sạch sẽ hơn nhiều."

Sở Tấn xem thường: "Vừa nhìn đã biết cậu chưa từng làm cơm, thịt ở siêu thị không có linh hồn."

Lận Diễm Trần phụt cười: "Ha ha ha ha ha."

Nhìn Sở Tấn mua nguyên liệu nấu ăn, Lận Diễm Trần đoán: "Em muốn làm bánh?"

Sở Tấn gật đầu.

Tiếp tục đi tới, Lận Diễm Trần bỗng nhiên nói: "Mẹ tôi rất thích làm bánh kem, tay nghề của bà rất tốt, tôi thích nhất món bánh táo của bà ấy."

Sở Tấn nói: "Tôi biết, một người mẹ trù nghệ tốt mới nuôi ra một đứa con không biết nấu cơm. Mẹ tôi không làm cơm, nhà bếp là địa bàn của ba tôi, từ nhỏ tôi đã cho rằng nhà bếp quá nguy hiểm phụ nữ không thể tiến vào."

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}

Lận Diễm Trần nở nụ cười, cảm khái nói: "Mẹ tôi qua đời năm tôi mới tám tuổi, sau đó không ai làm bánh táo cho tôi nữa."

Sở Tấn: "..."

Cũng không biết là chuyện xưa, hay là bịa ra làm anh thương tiếc, anh nhìn một cái, cậu trai rất giảo hoạt này, nhìn như phóng đãng bất kham, tình cờ lộ ra mấy phần yếu đuối cô đơn.

"Ngoan." Sở Tấn giơ tay lên sờ sờ đầu của hắn, cho vào trong giỏ xe thêm một túi táo tây, "Tôi làm cho cậu, nhưng chắc chắn không ngon bằng mẹ cậu."

Bọn họ mua xong nguyên liệu nấu ăn, trở lại làm cơm, Sở Tấn không chút khách khí trong tay trống không, đồ đều để hết cho Tiểu Lận cầm.

Sau đó ở nhà bếp làm cơm.

Vốn muốn chỉ huy Tiểu Lận hỗ trợ xử lý nguyên liệu nấu ăn, Tiểu Lận ngược lại rất nghiêm túc, nhưng Sở Tấn phát hiện hắn không lừa người, đúng là một tên có trù nghệ ngớ ngẩn, như là chưa từng đi vào phòng bếp, vì vậy Sở Tấn đuổi người ra: "Đi ra, đi ra, cậu đừng quấy rầy nữa."

Tiểu Lận sông chết không đi, như là chó con vây quanh anh: "Em dạy tôi."

Sở Tấn bị ánh mắt sáng ngời nhìn sang, trong tim trở nên mềm mại, để cho hắn ở lại, tay cầm tay dạy hắn.

Hai người đều mặc tạp dề, làm cho bột mì đầy tay, chơi đùa một chút, cũng là lạc thú.

Đến chạng vạng, món ăn xếp đầy một bàn vuông.

Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra Lận Diễm Trần tự mình làm cơm, hắn nhớ đến có một lần khi mình còn bé, có lẽ là lúc hắn năm, sáu tuổi, mẹ làm bánh táo, hắn chạy đến hỏi mẹ có cần giúp đỡ không, mẹ không chê hắn, còn để cho hắn rửa táo tây, hắn đạp lên băng ghế miễn cưỡng với tới bồn rửa, rửa xong táo tây, ống tay áo ướt đẫm, cổ áo cùng trên mặt đều dính nước, mẹ ôn nhu lau mặt cho hắn, vỗ vỗ đầu hắn khen hắn là con ngoan.

Lận Diễm Trần khoác lác bản thân với Sở Tấn: "Tôi thật là lợi hại, một bàn này có một nửa công lao của tôi."

Sở Tấn không chế nhạo hắn, cắt bánh táo ra, phân cho hắn một khối: "Nếm thử xem."

Lận Diễm Trần nếm thử một miếng, thơm ngọt tràn ở đầu quả tim, hắn cảm thấy ở cùng Sở Tấn thực sự rất thõa mãn, món Sở Tấn làm toàn bộ đều hợp khẩu vị hắn.

Sở Tấn hỏi hắn: "Ăn ngon không?"

Lận Diễm Trần tươi cười xán lạn: "Ăn ngon!"

Sở Tấn bị nụ cười của hắn cảm hoá, hơi mỉm cười, nói: "Tối nay tôi chỉ muốn cậu làm một chuyện."

Lận Diễm Trần lòng sinh xấu xa: "Cái gì?"

Sở Tấn cười nói: "Cậu nghiêm túc làm người yêu của tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ."

Nếu không có kỳ tích xảy ra, lần này là sinh nhật cuối cùng của đời mình.

Anh rất thỏa mãn, trải qua coi như vui vẻ.