Sở Tấn xuất thân trong một gia đình bình thường, vốn rất mẫn cảm với hai chữ giàu nghèo, anh nói: "Mặc dù chúng ta thật sự quyết định nuôi Tiểu Hạo, cũng vì nó là một đứa trẻ tốt. Đừng nói những câu như thế. Anh cũng chớ tin những lời của mấy ông đại sư kia, em không tin, em cảm thấy lúc anh đi tìm nó, thật ra cũng đã tin tưởng nó."

Lận Diễm Trần biết mình chọc Sở Tấn không vui, nhanh chóng phụ họa, liên tục nói phải.

Dù sao, nhận nuôi một đứa trẻ cũng không thể nói một câu nhẹ nhõm như vậy, cũng không phải nuôi con chó con mèo chỉ cho cơm ăn, chơi với nó, chú ý thân thể của nó khỏe mạnh là đủ.

Dạy dỗ nó, trẻ con là cần phải dạy.

Bọn họ nói chuyện, vừa nhìn trong sân cách đó không xa, hai đứa bé ở trên sân mân mê gì đó, Sở Tiểu Béo nằm nhoài bên trong ổ chó, tò mò nhìn cậu chủ.

Ánh mặt trời ấm áp rơi ở trên người nó, nó ngáp một cái, buồn ngủ, cực kỳ thoải mái.

Sở Tiểu Béo không hổ là một con chó ngáo.

Lúc đó mới vừa hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy Thu Thu nước mắt lưng tròng, cơ thể mình vẫn đang suy yếu, nhưng rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau đó vết thương gần như khỏi hẳn, Sở Tiểu Béo được đón về, tuy rằng bị liệt, nhưng chỉ cần có cậu chủ bên cạnh, nó vẫn rất sung sướng. Nhưng bởi vì nửa người dưới không thể động, hai cái chân đã bị liệt, nên không thể chạy ngược chạy xuôi, di chuyển rất bất tiện.

Gần đây địa vị của Sở Tiểu Béo ở trong nhà tăng mạnh, đừng nói chủ nhân, ngay cả Đầu To vốn xem thường nó cũng ôn nhu với nó hơn rất nhiều, không đánh nó, cũng không cướp địa bàn của nó, còn đồng ý nhường ghế sô pha lại cho Sở Tiểu Béo ngủ, có đồ ăn còn chủ động đồng ý chia cho Sở Tiểu Béo một miếng.

Sở Tiểu Béo không phát giác, Thu Thu lại không chịu nổi như vậy.

Ngày ấy, Sở Tiểu Béo nhìn thấy bé, thì kéo lê hai chân, dùng chân trước, bò đến chỗ bé, vui vẻ kêu gâu gâu, muốn chơi với bé.

Rõ ràng Sở Tiểu Béo rất vui vẻ, Thu Thu vừa thấy, trong nháy mắt nước mắt lập tức rớt xuống.

Thu Thu đưa tay ôm Sở Tiểu Béo, không ngờ lại ôm nổi: "Trước đây tao ôm không nổi đâu, mập mạp."

"Sau này không kêu mày là Sở Tiểu Béo nữa, gọi là Sở Tiểu Gầy đi."

Thu Thu nước mắt đong đầy đi hỏi ba ba: "Chân Sở Tiểu Béo có thể chữa hết không?"

Sở Tấn nhìn thấy cục cưng bảo bối của mình khóc, không đành lòng, anh khổ sở lắc lắc đầu.

Thu Thu vốn đang kìm nén nước mắt, nghe ba ba nói như vậy, nước mắt như mở công tắc, đột ngột dâng lên ầm ầm, bé cầm lấy góc áo ba ba, vừa khóc thút thít vừa nói: "Tìm bác sĩ cho mập mạp, tìm bác sĩ giỏi nhất, cũng không thể trị hết sao?"

Sở Tấn nói: "Trên thế giới không có bác sĩ như vậy. Có một số bệnh không thể trị hết."

Thu Thu nghe ba ba nói, bé tỉnh tỉnh mê mê, bắt đầu có ấn tượng mơ hồ đối với sống và chết.

Trên đời này có một số việc, rất khó vượt qua, dù cho cố gắng bao nhiêu, cũng không làm nên chuyện gì.

Thậm chí có lần Thu Thu muốn thay đổi ước nguyện, không chơi cờ vây nữa, mà muốn học y, tới lúc đó sẽ có thể chữa lành chân cho Sở Tiểu Béo.

Ba ba chẳng hề ngăn cản nguyện vọng làm bác sĩ của bé, mà chỉ nhắc nhở bé, tuổi thọ của chó chỉ có mười mấy năm, chờ bé học bác sĩ xong, sợ là tuổi thọ Sở Tiểu Béo đã hết và chết tại nhà.

Thu Thu vẫn chưa hết hi vọng.

Bé nhìn thấy vài người không đi được, cũng có thể chống gậy, có thể ngồi xe lăn, vậy bé cũng có thể làm thứ gì đó để cho Sở Tiểu Béo di chuyển?

Thu Thu không cần ba ba giúp đỡ, thế nhưng ca ca lại có thể giúp bé.

Bọn nhỏ phác thảo sơ đồ mấy lần, thảo luận sửa chữa, nghiên cứu nhiều lần, cuối cùng cũng quyết định phương án.

Dùng ngay vật liệu có trong nhà, Thu Thu phá hủy xe học đi của bé khi còn nhỏ, dùng bánh xe di chuyển, hai đứa nhỏ gõ gõ đập đập làm hơn một tháng, cuối cùng cũng làm xong. Chủ yếu là ca ca làm —— cậu từ nhỏ đã biết làm việc, lại lưu lạc bên ngoài cái gì cũng phải tự mình ra tay, năng lực thủ công mạnh hơn Thu Thu nhiều.

Thứ này được làm tương tự như xe đẩy, dùng vải thô buộc lên trên người Sở Tiểu Béo, nửa người dưới của nó ở trên xe, phía dưới có bánh xe, nó chỉ cần dùng chân trước bò về phía trước, tuy rằng không nhanh nhạy bằng lúc hai chân còn bình thường, nhưng so với lết chân sau mà đi tốt hơn lắm rồi.

Sở Tiểu Béo rất thích, sau khi tròng lên nó có thể chạy rất mau, nhưng cũng có khuyết điểm, chỉ có thể đi đường bằng phẳng, nếu có bậc thang, sẽ dễ bị lật xe.

Sau khi đeo lên lần đầu, Sở Tiểu Béo vui vẻ chạy mấy vòng ở trong sân, nó di chuyển linh hoạt hơn nhiều.

Sở Tiểu Béo thở hồng hộc chạy trở về, còn muốn nhào vào Thu Thu giống như trước đây, nó nhảy lên một cái, nhưng nhảy không nổi, như vừa mới nhớ lại bây giờ mình chỉ là một con chó bị liệt, nhưng nó vẫn không thương tâm, đi đến cọ chân Thu Thu, kêu gâu gâu, như đang nói cảm ơn Thu Thu.

Thu Thu nuốt nước mắt vào trong, Sở Tiểu Béo nhảy không được, vậy bé ngồi chồm hỗm xuống, cũng có thể ôm Sở Tiểu Béo, vừa xoa xoa đầu và cái cổ của nó, vừa nói: "Mày vui chứ? Mập mạp, bây giờ mày cực kỳ khốc nha."

Sở Tiểu Béo liếm mặt của bé: "Gâu gâu gâu gâu!"

Nó muốn vẫy đuôi, nhưng bây giờ nó không thể vẫy đuôi được.

Sau bữa tối.

Sở Tấn gọi Chiêm Hạo vào thư phòng.

Bầu không khí rất nghiêm túc, Chiêm Hạo không biết làm sao, Sở Tấn để cậu ngồi xuống ghế sô pha, cậu câu nệ đứng đắn ngồi xuống, trong lòng hoảng loạn.

Sở Tấn nói: "Tiểu Hạo, các chú vốn muốn tìm một nhà mới chăm sóc con, thế nhưng... Vẫn không tìm được."

Chiêm Hạo rất khó miêu tả cảm xúc của mình, cũng là trong dự liệu, cậu đã sớm nghĩ đến, nhưng nước đã đến chân, vẫn cảm thấy rất khó vượt qua, cậu đã ở lại đây quá lâu, rõ ràng nhắc nhở tất cả những thứ này không phải của cậu, nhưng lòng cậu vẫn tham lam.

Sở Tấn nói tiếp: "Con là một đứa trẻ tốt."

Chiêm Hạo "Ừm" một tiếng, cậu đã sửa sang hành lý xong rồi.

"Chúng ta cũng đã hỏi Thu Thu. Trước đây chú còn hỏi nó một lần, hỏi nó có muốn có thêm một người anh em hay không, nó nói muốn một người ca ca. Chú cảm thấy con cũng không chán ghét Thu Thu, con đồng ý làm ca ca của nó không?"

Chiêm Hạo ngây ngẩn cả người, cậu lập tức có chút không rõ đây là ý gì, nói: "Con làm ca ca Thu Thu?"

Sở Tấn gật đầu: "Con đồng ý sống cùng chúng ta không?"

Cả người Chiêm Hạo cứng đờ, nói không ra lời, cũng không có phản ứng, cậu rất muốn đồng ý, nhưng lại không dám. Trước đây cô chú mới vừa mang cậu về nhà, cũng đối với cậu rất tốt. Khó chịu nhất không phải là chờ ở viện mồ côi, mà là uổng công hi vọng. Cậu sợ sệt đây cũng chỉ là một giấc mộng.

Sở Tấn hỏi: "Con không tin chú sao?"

Chiêm Hạo nhanh chóng lắc đầu.

Sở Tấn hỏi: "Vậy con có muốn làm con của chúng ta hay không?"

Chiêm Hạo chần chờ, rồi gật đầu.

Hai chú làm thủ tục nhận nuôi, chính thức nhận cậu làm con trai nuôi.

Chú đối với cậu vô cùng tốt, còn mời gia sư dạy cậu học bổ túc, nền tảng của cậu quá kém, ngay cả Thu Thu cũng có thể dạy cậu làm bài, cậu rất quý trọng cơ hội học tập. Học bổ túc hai tháng, học kỳ mới khai giảng, cậu vào học lớp năm tiểu học.

Ngày đầu tiên đi học trở lại, cậu rất hồi hộp, Thu Thu bình tĩnh mà nói với cậu: "Ca ca không phải sợ, em sẽ bảo vệ anh."

Chiêm Hạo: "..." Chú nhờ anh ở trường học bảo vệ em đừng để em bị người bắt nạt nữa kia.

Qua mấy ngày, Sở Tấn hỏi cậu: "Thu Thu ở trường học thế nào? Có ai bắt nạt nó không?"

Nói đến chuyện này, Chiêm Hạo cũng có hơi khó hiểu: "Không có. Thế nhưng, con thấy Thu Thu còn chỉ huy bạn khác."

Sở Tấn: "???"

Nên nói không hổ là con trai Tiểu Lận sao?

Sau khi Thu Thu cân nhắc chuyện học bác sỹ thú y, thì phát hiện mình quả nhiên vẫn thích cờ vây nhất, không có cách nào từ bỏ, sẽ tiếp tục nghiên cứu cờ vây.

Một nhà bốn người, thêm một mèo một chó, cuộc sống bình thường lại náo nhiệt.

Chiêm Hạo học sơ nhất năm ấy, Sở Ngọc lên lớp năm.

Có một ngày, Thu Thu đột nhiên bắt đầu bướng bỉnh, chết sống cũng không chịu đi học, thậm chí trốn học về nhà, dọa Sở Tấn sợ hết hồn, thiếu chút nữa cho rằng con trai lại bị bắt cóc.

Sở Tấn rất tức giận, Thu Thu lúc này mới mấy tuổi a? Phản nghịch tới cũng quá sớm rồi? Người còn nhỏ như vậy, lá gan đã lớn! Lại dám trốn học!

Anh kéo Thu Thu qua, chuẩn bị giáo dục kỹ càng một trận, xụ mặt, nghiêm túc hỏi bé vì sao phải trốn học. Lần này anh phải tàn nhẫn quyết tâm dạy dỗ đứa nhóc hư này.

Nếu như bị người ở trường học bắt nạt, nói ra, anh sẽ giải quyết, nhưng anh cảm thấy tình huống không như thế.

Mấy đứa trẻ đến tuổi này sẽ bắt đầu làm người ta ghét, Sở Tấn vốn còn cảm thấy Thu Thu nhà bọn họ nói không chừng sẽ ngoại lệ, kết quả vẫn rơi vào số đông.

Sở Tấn oán giận Lận Diễm Trần: "Chắc chắn là học theo anh."

Lận Diễm Trần: "Em đừng đổ oan cho anh a, lên đại học anh mới bắt đầu trốn học."

Sở Tấn hỏi nửa ngày mới cạy ra miệng nhóc con này, Thu Thu cúi đầu nói: "Gần đây Sở Tiểu Béo càng ngày càng yếu rồi... Ngày hôm trước con mơ thấy lúc con ở trường học chơi đùa, Sở Tiểu Béo chết ở nhà, chờ sau khi về nhà con mới phát hiện."

"Đáng thương biết bao a."

"Con muốn canh chừng ở bên cạnh mập mạp..."