Nhiều năm sau đó, các bạn nhỏ trong nhà trẻ vẫn khắc sâu ấn tượng với buổi liên hoan được tổ chức trong công viên năm ấy.

Bạn nhỏ Sở Ngọc tuyên bố mình có "Sáu người ba ba hai người mẹ", còn thật sự dẫn theo một đám ba mẹ đến! Lúc đó tình cảnh rất hoành tráng, làm người ta cả đời cũng khó mà quên được.

Bé có nhiều ba mẹ như vậy cũng thôi, nhưng mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ! Hơi quá đáng thật!!

Sáu người hào hoa phong nhã, đẹp trai mỗi người mỗi vẻ còn có hai chị gái xinh đẹp đứng chung một chỗ, bọn họ đều là ba mẹ Thu Thu ư!

Thế trận này... Chậc chậc chậc.

Tất cả những bạn nhỏ đều xôn xao, líu ra líu ríu thảo luận.

Cô giáo: "..."

Cô giáo vạn vạn không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như vậy, kiên trì tiến lên: "Lận tiên sinh..."

Lận Diễm Trần nói: "Tôi và Sở Tấn là ba ba Thu Thu, bé còn có bốn người ba nuôi, hai người mẹ nuôi, cho nên bé không có gạt người."

Trong mắt cô giáo tràn ngập không thể tin tưởng, cô không nghĩ tới Lận Diễm Trần sẽ chuyện bé xé ra to như vậy, vốn buổi liên hoan phụ huynh được tổ chức trong công viên, hai người ba mẹ chẳng qua chỉ cần một người tới, hơn nữa phần lớn là mẹ của các bé đến, nếu như hai người đều đến, coi như đã rất coi trọng bé.

Thu Thu đến một lượt tám người! Chuyện đó cũng không quan trọng, mà quan trọng là trong số những người đó có ngôi sao điện ảnh đang "hot" Triển Hồng Vũ a!

Vừa bắt đầu bọn họ thậm chí không dám thừa nhận, những người nổi tiếng đều đội mũ mang kính râm và khẩu trang, Triển Hồng Vũ gì cũng không mang, quá thản nhiên, ngược lại làm cho người ta sinh ra nghi ngờ, có lẽ chỉ là bề ngoài hơi giống thôi? Nhưng thấy thế nào cũng như là một người a...

Ngược lại những bạn nhỏ là nghé con mới sinh không sợ cọp, chạy đến hỏi Thu Thu: "Thu Thu, cậu có thật nhiều ba ba a? Dung mạo người kia rất là giống người tớ từng thấy trên ti vi nha."

Thu Thu gật đầu, thẳng thắng thừa nhận: "Ba nuôi, diễn viên nha."

"Oa! Tớ biết, tên là Triển Hồng Vũ!"

Triển Hồng Vũ còn ngồi xuống chào hỏi những bạn nhỏ, chọc cho rất nhiều cô bé mặt đỏ hồng, sau đó các bé gái trong lớp học càng tốt với Thu Thu, dồn dập biểu thị muốn gả cho ba bé. Nếu như không được, lùi lại mà cầu việc khác, gả cho Thu Thu, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Ba mẹ của những bạn nhỏ khác, nếu như một người phải tham gia nhiều hạng mục như vậy, sẽ mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, hai vợ chồng cùng đi, thì coi như tàm tạm. Bây giờ nuôi đứa nhỏ, liên lụy nhất thật ra vẫn là cha mẹ.

Chỉ có phụ huynh của Thu Thu, đến quá nhiều người, mọi người còn tranh một cái hạng mục đến đánh nhau.

"Lão Trác, ông không thể như vậy a, bình thường cuối tuần ông vừa ở không lại lập tức đón Thu Thu đi chơi, lần này lại muốn cướp?"

"Tôi cảm thấy Thu Thu ở cùng với tôi là vui vẻ nhất, có đúng hay không? Thu Thu. Lần trước ba nuôi dẫn con đi ăn quán cơm đó có phải ăn rất ngon không?"

"Tôi bỏ công việc để đến đây, các người chỉ cho tôi đứng ở bên cạnh nhìn?"

"Các người đủ rồi a, tôi mới là cha ruột của Thu Thu biết không?"

Các bạn nhỏ khác nhìn thấy không ngừng hâm mộ, có vài ba mẹ của những bạn nhỏ khác nghe nhà trẻ thông báo còn ngại quá phiền phức, hai vợ chồng vì cử người nào đi ra mà sức chối từ, thậm chí còn ầm ĩ một trận, cho dù tới đây, vẻ mặt cũng thiếu kiên nhẫn, đều muốn kết thúc sớm một chút để về nhà.

Một bạn nam cùng lớp đi tới bên người Thu Thu, hâm mộ nói: "Ba mẹ của tớ bởi vì công việc nên không tới được, ba mẹ của cậu thật tốt với cậu."

Thu Thu kéo tay cậu bé, đi tìm ba ba: "Ba cậu ấy, không có tới, cho cậu ấy mượn, một người, ba nuôi, được không?"

Nhìn đi, Thu Thu thật lợi hại, ba ba nhiều đến nổi có thể cho bạn nhỏ khác mượn!

Sau khi lần liên hoan được tổ chức trong công viên này trôi qua.

Địa vị của Thu Thu ở nhà trẻ triệt để đứng ở đỉnh cao ưu việt, không ai dám bắt nạt bé, bạn nữ trong lớp học đều che chở bé, muốn làm cô dâu của ba nuôi bé, nhóm bạn nam cũng muốn kết bạn với bé, nói không chừng còn có thể dẫn bọn họ đi đóng phim làm ngôi sao nhí nữa?

Thu Thu được yêu thương như vậy, chủ yếu cũng bởi vì nhóm cha nuôi đều còn trẻ lại không kết hôn không muốn có con. Triển Hồng Vũ và Trác Lâm Huy lại là hai người đàn ông độc thân hoàng kim, Đàm Tu Minh và dì Hiểu Trân ở cùng một chỗ, cuối năm ngoái Lữ Hạo sinh bệnh nằm viện phải phẫu thuật, nhìn trúng một bác sĩ nữ xinh đẹp xem bệnh cho y, theo đuổi hơn nửa năm mới tu thành chính quả. Có lẽ là hôn nhân của Lận Diễm Trần hạnh phúc làm cho bọn họ kích động, họ đều muốn kết hôn rồi.

Trước mắt vạn ngàn sủng ái đều rơi lên trên người Thu Thu, lúc thường căn bản bé không sầu lo sẽ không ai dẫn mình đi chơi.

Đứa nhỏ này, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, ăn, mặc, ở, đi lại đều có người chăm sóc, còn được cưng chiều quá mức, nhưng cố tình bé lại là đứa trẻ tốt, trừ quá hướng nội, thân thể yếu ớt, tính tình không có chỗ nào chê được.

Sở Tấn vô cùng lo lắng, lúc rỗi rảnh lại bàn bạc vài lần với Lận Diễm Trần: "Anh có nghĩ tới sau khi Thu Thu trưởng thành thì phải làm gì không?"

Làm cha mẹ, nói chung cũng phải bồi dưỡng cho đứa nhỏ năng lực tự chủ trong cuộc sống, dù sao đời cha mẹ vẫn đi trước một quãng đường so với con cái, bọn họ sớm muộn cũng phải buông tay ra, để đứa nhỏ tự mình bước đi.

Lận Diễm Trần không phản đối: "Con muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Sở Tấn thấy thái độ của hắn không hề sợ hãi, càng sốt ruột hơn: "Anh nghiêm túc một chút đi, bây giờ còn không vội, sau này cứ cho qua là xong. Vẫn xem như không có gì quan trọng, lẽ nào cứ nuôi Thu Thu như Trang Hãn Học vậy cũng được sao?"

Lận Diễm Trần ngẫm lại, vậy có khác gì kẻ vô dụng, hắn nói: "Tương lai của Thu Thu không phải chỉ cần thương lượng một lần hai lần là ra, cũng không phải là bản kế hoạch để quy hoạch, chúng ta nghĩ như thế nào là một chuyện, con có thích hay không lại là một chuyện khác."

Sở Tấn do dự nói: "Nói thật, anh thấy đó sức khỏe Thu Thu không tốt, con phản ứng chậm, nhìn có vẻ hơi ngốc nữa. Nếu sau này để cho con kế thừa gia nghiệp nhà anh... Em thấy là mơ mộng hão huyền, hơn phân nửa là không thành."

Với số tài sản của Lận gia, tựa như phải thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, rồi nở nụ cười: "Anh lại không nghĩ sẽ để Thu Thu làm chuyện này, bởi vì anh đã làm, cho nên anh biết nó mệt bao nhiêu. Từ nhỏ thân thể khỏe mạnh anh còn không chịu nổi, Thu Thu thì quên đi thôi. Anh đối với con a, không có yêu cầu gì, mong con khoẻ mạnh, bình an lớn lên, phẩm hạnh đoan chính, làm người chính trực, sau này tìm được chuyện mình thích làm, có một mục tiêu, bất kể là gì cũng tốt. Chỉ cần không làm chuyện xấu, tương lai con muốn làm cái gì anh cũng sẽ giúp đỡ."

Yêu cầu này dường như thấp lại dường như cao, Sở Tấn hỏi: "Vậy thế nào mới gọi là không làm chuyện xấu?"

Lận Diễm Trần trầm ngâm: "A, anh cảm thấy Thu Thu có thể làm nghệ thuật gia, lúc thường ở nhà viết chữ, vẽ vời, xem tranh, tu thân dưỡng tính, thật tốt biết mấy. Chúng ta dạy con không nên để người khác lừa tiền là đươc rồi, dựa vào tài sản chúng ta để lại cho con, đời này con nó tuyệt đối sẽ không thiếu tiền xài đâu."

Sở Tấn gật đầu.

Ba tuổi chăm sóc đến lớn, bảy tuổi lo đến già.

Anh cảm thấy sức khỏe Thu Thu tuy rằng yếu ớt, nhưng tính cách thật ra chẳng hề yếu đuối.

Thí dụ như lúc trước, cha mẹ anh dời ra ngoài, lúc này Sở Tiểu Béo ở bên nào lại thành một vấn đề khó phải giải quyết. Sở Tiểu Béo là do thầy Sở nuôi lớn từ lúc còn là cún con còn uống sữa, gọi là nửa con trai cũng không quá đáng, thầy Sở đã từng là người tốt nhất với Sở Tiểu Béo, thế nhưng Thu Thu tre già măng mọc, đã thành người mà Sở Tiểu Béo thích nhất. Lúc đó thầy Sở không nỡ, muốn dẫn Sở Tiểu Béo đi, Thu Thu làm nũng với ông nội, buổi tối còn lén lút giấu Sở Tiểu Béo ở trong tủ treo quần áo, cuối cùng thầy Sở cũng thỏa hiệp, để Sở Tiểu Béo ở lại.

Thầy Sở còn lo lắng nói không chừng Sở Tiểu Béo sẽ đuổi theo mình? Sau đó mới phát hiện ông cả nghĩ quá rồi, bây giờ người thứ nhất trong lòng Sở Tiểu Béo là Thu Thu, nó đã sớm di tình biệt luyến rồi!

Nếu như Thu Thu muốn cái gì, sẽ không thỏa hiệp.

Nhưng cũng may, Thu Thu cũng không có đặc biệt thích làm chuyện gì quá đáng.

Bọn họ cố gắng để Thu Thu thử chơi nhiều thứ, bà nội dạy bé vẽ vời, ông nội dạy bé viết chữ, lúc bé học thì rất nghiêm túc, thế nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ ông nội bà nội bàn giao, cũng không bởi vì mình cảm thấy hứng thú mà chủ động đi làm. Lận Diễm Trần từng làm âm nhạc, nên không cần mời giáo viên hoặc là tới lớp tập luyện, hắn mua các loại nhạc cụ, piano, đàn ghita vân vân, để cho Thu Thu chơi.

Vừa mới bắt đầu hình như còn thấy Thu Thu rất hứng thú, Lận Diễm Trần ngồi ở trên băng ghế nhỏ, chơi đàn piano tí hon, chính mình chơi tới nghiện, còn đàn một bài nhạc thiếu nhi.

Thu Thu vỗ tay cho hắn: "Daddy, lợi hại!"

Lận Diễm Trần ôm bé đến, dạy bé đàn, Thu Thu bắt đầu ngáp: "Thu Thu, buồn ngủ."

Lận Diễm Trần: "..."

Sau đó Lận Diễm Trần nói với Sở Tấn chuyện này: "Anh đã nói là không được? Thu Thu giống em, trong đầu không hề có tế bào âm nhạc."

Sở Tấn cau mày: "Anh đang trách em sao?"

Lận Diễm Trần vội vàng nói: "Không có không có không có, luyện đàn rất là mệt a, không cần đâu."

Sau đó phu phu hai người lại thương lượng để cho Thu Thu đi học chút võ, cũng không phải hi vọng bé có thể học để đánh nhau, chỉ hi vọng bé tập luyện một chút, xem thân thể có khỏe mạnh hơn một ít hay không, rồi tìm được mấy người cùng tuổi làm bạn, vậy thì càng tốt hơn.

Ngày đầu tiên Thu Thu đi học Tae Kwon Do đã gọi điện thoại để ba ba tới sớm đón mình về nhà.

Thu Thu nghiêm mặt nói: "Thu Thu không học."

Sở Tấn hỏi bé: "Bởi vì mệt lắm sao? Hay bị thương? Rất đau sao?"

Thu Thu lắc đầu: "Không có."

Sở Tấn lại hỏi: "Có bạn nhỏ khác bắt nạt con?"

Thu Thu vẫn lắc đầu: "Không có."

Sở Tấn hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"

Thu Thu nhăn mũi nhỏ, ghét bỏ mà nói: "Chân thối, Thu Thu không học."

Sở Tấn: "..."

Từ đó mới phát hiện tên nhóc này còn mắc bệnh sạch sẽ a!!!

Thật ra cùng lớp với Thu Thu có rất nhiều bạn nhỏ không có tuổi thơ không buồn không lo, thời gian rảnh bọn họ đều bị các lớp học bổ túc lớp năng khiếu lấp kín, trên đời có mấy người cha mẹ không mong con hóa thành rồng thành phượng?

Thật ra cũng bởi vậy mà Sở Tấn phát hiện tính cách Thu Thu kiên định, các bạn nhỏ ở tuổi này, đều thích sự mới mẻ, nghe nói bạn nhỏ khác muốn đi học ca hát, học khiêu vũ sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng Thu Thu sẽ không, bé có chính kiến, căn bản không hiếm lạ với chuyện những bạn nhỏ khác làm.

Sở Tấn chưa bao giờ nghe chính miệng Thu Thu nói bé đặc biệt thích bạn nhỏ nào, ngược lại ai cũng không bằng Sở Tiểu Béo. Sau đó Sở Tấn lại bắt đầu buồn rầu Thu Thu không có bạn, anh cảm thấy tính cách không thích kết bạn này có thể là di truyền từ anh, còn tính cách của Lận Diễm Trần, từ bé hắn đã có một đống bạn bè.

Sau khi Thu Thu lớn hơn chút nữa, khoảng bốn tuổi lúc bé học lớp chồi.

Bé nói chuyện vẫn không quá lưu loát, Sở Tấn có lúc rất buồn rầu, sau khi dạy Thu Thu học con số, anh phát hiện Thu Thu không mẫn cảm với văn tự lắm, nhưng về số học, năng lực tưởng tượng, tựa hồ vẫn có chút thiên phú.

Năm Thu Thu năm tuổi, bọn họ cuối cùng cũng tìm được thứ Thu Thu cảm thấy hứng thú.

Mùa thu năm ấy, Thu Thu đến nhà cũ Lận gia chơi, lão Lận tổng ngày đó có hứng thú, nên ngồi ở hành lang, lấy ra một bàn cờ và sách dạy đánh cờ đối chiếu nhau để chơi.

Thu Thu nhìn một lát, chủ động nói: "Ông nội dạy con."

Từ đó về sau chuyện xảy ra cũng không thể ngăn cản.

Bé học được cách chơi, sau khi về nhà lại kêu ba ba chơi với mình.

Lận Diễm Trần chơi cờ rất dở, Sở Tấn thì lại hoàn toàn không biết.

Mà Lận Diễm Trần cảm thấy có lẽ mình sẽ ứng phó với một tiểu bảo bảo được? Vì vậy đến làm đối thủ của Thu Thu.

Không nghĩ tới mỗi ngày Thu Thu tan học trở về đều quấn lấy hắn cùng nhau chơi cờ vây.

Mới qua ba tháng, hắn đã là kẻ bại trận dưới tay Thu Thu, Thu Thu còn chê hắn, hiện tại chỉ tình nguyện chơi với ông nội, không thì tự xem thi đấu cờ vây, hoặc là lên mạng chơi, đối thủ của bé cũng không biết thật ra người chơi với mình vẫn là một bé shota chưa được sáu tuổi.

Lận Diễm Trần mời thầy dạy cờ đến dạy Thu Thu.

Hơn một năm sau.

Thu Thu tham gia thi đấu giải thiếu nhi cấp tỉnh, giành được quán quân.