Máy bay bay khoảng mười bốn tiếng, cuối cùng bình an đáp xuống sân bay McCarran, bên này chậm hơn mười lăm giờ, thời điểm bọn họ xuất phát là hoàng hôn, tới đây vẫn là buổi chiều.
Lận Diễm Trần nói với Sở Tấn: "Chúng ta còn chưa qua hết buổi chiều, đã đi xa vạn dặm."
Khoảng cách từ X thành đến Las Vegas vạn dặm có thừa.
Cũng có thể, nhưng Sở Tấn vẫn không chắc chắn, suy nghĩ một phút chốc, rồi hỏi hắn: "Cậu nói thật, hay là đang kể chuyện cười với tôi?"
Lận Diễm Trần cười đến nghiêng ngã: "Em thật đáng yêu."
Sở Tấn: "..." Thực sự là không hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ tuổi! Cứ luôn cười ngây ngô.
Bọn họ trước tiên đi vào khách sạn, dĩ nhiên phải là một khách sạn xa hoa, Sở Tấn dự định ở đây chơi cho sảng khoái, không có kế hoạch gì, chơi vui vẻ xong rồi mới nghĩ đến địa điểm kế tiếp.
Khóc lớn một trận ở trên máy bay đã cách một lúc lâu, Sở Tấn phát tiết một hơi thương tâm khổ sở đã nín nhiều năm ra ngoài, tâm tình lại có biến hóa thêm một bước. Lúc trước anh cảm thấy dù mình mắc bệnh nan y cũng không nên khóc sướt mướt, sẽ rất khó coi, không có bộ dáng của nam nhân, hiện tại anh cảm thấy được đó chính là tiềm thức từ sâu trong lòng chỉ biểu hiện ra khi mình đã ngủ.
Quá không tiêu sái.
Tại sao phải nhẫn chứ? Vui vẻ thì cười, khổ sở thì khóc, tức giận thì mắng, buồn ngủ thì vào phòng cởi quần, vô cùng đơn giản!
Sở Tấn sau khi khóc xong, tâm tình nhẹ nhàng khoan khái, còn ngủ một giấc, thời điểm xuống máy bay tinh thần sáng láng, máu huyết hồi sinh. Thay đổi thất thường như thế, làm cho đầu óc Lận Diễm Trần cũng mơ hồ. Khi đó Sở Tấn khóc xong mệt mỏi ngã đầu là ngủ, hắn lo lắng Sở Tấn lại gặp ác mộng, nên không ngủ, ở ngay bên cạnh trông coi anh, hiện tại hắn ngược lại cảm thấy có chút uể oải.
{
Truyện được edit bởi HuỳnhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad, sweek: HuynhJJ}Bọn họ sửa sang một chút, ở khách sạn ăn buffet, sau đó chuẩn bị đi xem biểu diễn.
Lúc Sở Tấn ở trên đường nói: "Trước đây khi chưa lên đại học tôi đều không rời khỏi nhà, thời điểm đọc sách ba mẹ nghiêm khắc cấm tôi hâm mộ idol, họ nói đó là bàng môn tà đạo, khi đó tôi hay nghe băng cassette, internet cũng còn chưa phổ biến mấy."
Lận Diễm Trần hỏi: "Em thích nghệ sĩ nào?"
"Nghệ sĩ tôi yêu thích chắc chắn không cùng thời đại với cậu, trước đây tôi rất yêu thích Michael Jackson." Sở Tấn hoài niệm kể lại, "Tôi còn mua CD xem, cha tôi nhìn thấy điệu nhảy trong Dangerous, tức giận đến bẻ gãy CD làm đôi ngay trước mặt tôi, mắng tôi hư đốn, phạt tôi nửa năm tiền tiêu vặt, muốn ra ngoài mua cây bút cũng không có tiền. Phạt tiền tiêu vặt cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ nhớ đến chuyện ông ấy bẻ CD tôi vẫn còn tức giận, tôi nhờ bạn mua bản gốc từ nước ngoài, nếu bây giờ còn không biết có thể bán được bao nhiêu tiền rồi a?"
Rõ ràng là chuyện rất bi thảm, Sở Tấn kể lại khôi hài.
Cũng kỳ quái, có lúc Lận Diễm Trần cảm thấy Sở Tấn có chút keo kiệt ham tiền, nhưng hiện tại anh lại phung phí tiền bạc, thực sự mâu thuẫn.
Lận Diễm Trần tràn đầy phấn khởi mà nói: "Tôi từng học qua vũ đạo của Michael Jackson, không nghĩ tới em lại yêu thích phong cách của ông ấy."
Sở Tấn hỏi: "Vậy cậu cho rằng tôi yêu thích phong cách gì?"
Lận Diễm Trần trầm ngâm: "A, tôi nhớ lần đầu tiên gặp em, em còn mặc một thân âu phục giày da chỉnh tề, phía trong áo sơ mi còn mặc thêm áo may ô, trang phục bảo thủ như vậy, tôi cho rằng... Tôi nghĩ rằng em không thích nghệ sĩ, không phải là không thích âm nhạc, có thể là chỉ nghe nghe nhạc cổ điển."
Sở Tấn vung vung tay, nghiêm túc giải thích: "Không không, tôi cũng thích nhạc cổ điển, thật sự, thời điểm ngủ không được thích nghe nhất, chưa nghe được ba năm phút đồng hồ đã buồn ngủ, đặc biệt dễ ru ngủ."
Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha ha ha."
Cười xong, Lận Diễm Trần lại than thở với anh: "Tôi từng học nhảy, trước đây tôi còn thành lập một nhóm nhảy, lúc còn trẻ đặc biệt phản nghịch, tóc màu da cam xanh biếc cũng từng nhuộm."
Sở Tấn cũng không biết nên cười chuyện nào trước tiên, Lận Diễm Trần mới vài tuổi, nói cái gì "Lúc còn trẻ", còn có nhóm nhảy nữa! Nhưng anh mới không sát phong cảnh, không chút keo kiệt nào mà khích lệ: "Phải, đúng rồi, cậu còn lập nhóm nhảy, thực sự rất lợi hại! Dung mạo cậu anh tuấn như vậy, nếu cậu tiến vào giới giải trí, sẽ nhận được hâm mộ điên cuồng, vạn ngàn thiếu nữ dưới đài hoan hô, mới không uổng phí mỹ mạo ông trời ban thưởng cho cậu."
Lận Diễm Trần mặt cũng không hồng, lời nói vừa son sắt vừa hời hợt nói: "Không lừa gạt em, lúc tôi mười sáu tuổi thật sự có công ty giải ty thăm dò muốn tôi làm minh tinh, còn nói tôi có tiềm chất của một ngôi sao."
Sở Tấn hết sức phối hợp, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi hắn: "Ồ? Sao Lận tiểu công tử cậu không làm đại minh tinh?"
Lận Diễm Trần hừ hừ nói: "Tôi không cần."
Sở Tấn thực sự nhịn không nổi, bật cười, tên nhóc xấu xa này nói cứ y như thật vậy.
Lận Diễm Trần ra vẻ thương tâm muốn chết: "Em còn cười tôi, hay là em không tin tôi, tôi không có lừa em, lời của tôi không có nửa câu nói xạo. Tôi đối với em một tấm chân tình."
Hắn nói thật sự là thật sự, mười lăm, mười sáu tuổi kia chính là đỉnh điểm trong kỳ phản nghịch của hắn, thời gian nhàn rỗi không có chuyện gì làm bị mấy anh em kéo đi chơi nhạc tìm thú vui, trầm mê hết hai năm, dùng tiền của mình ra CD, chỉ là nghiệp dư không có tên tuổi, cũng không tạo ra danh tiếng. Trong nhóm có một người sau khi gia cảnh sa sút, thật sự gia nhập vào giới giải trí, sống cũng rất khá, còn hắn xác thực không có hứng thú.
Hai năm trước hắn từng mở hình anh khi đó ra xem, vô cùng thê thảm, thực sự là người không ra người quỷ không ra quỷ, không biết lúc đó hắn phát điên cái gì nữa.
Sở Tấn cười mắng: "Quỷ mới tin cậu."
Lận Diễm Trần nói mình trở thành đáng thương như vậy, lắc mình biến hóa vừa có tiền học âm nhạc học nhảy? Dàn nhạc? Đó là thứ thằng nhóc nhà nghèo có thể có sao.
Những buổi biểu diễn ở Las Vegas chẳng hề giống nhau, có Celine Dion, Britney Spears, Mariah Carey, Jennifer Lopez thay phiên biểu diễn, đều là những ca sĩ nổi tiếng đã lâu, nhưng ở độ tuổi của Sở Tấn, những ca sĩ trẻ bây giờ anh đã không có thời gian đi tìm hiểu.
Lần đầu anh xem show diễn, gương mặt già nua kích động đỏ hồng hồng, nhưng còn có chút thận trọng, ngại ngùng hoan hô cùng, cao hứng thì nắm chặt tay thành nắm đấm.
Sở Tấn xem xong vẫn chưa đã ghiền, thời điểm rời đi còn nói với Tiểu Lận: "Xem liveshow và video quả nhiên khác nhau... Trước đây quá bận rộn, tôi vẫn luôn không có đi xem show nào..."
{
Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad, sweek: HuynhJJ}Hai người vừa nói vừa cười.
Bây giờ đã mười một giờ khuya.
Theo lý thuyết cần phải trở về ngủ một giấc điều chỉnh giờ giấc.
Sở Tấn ho nhẹ nói: "Tôi còn muốn đi chơi một chỗ."
Lận Diễm Trần hỏi: "Đi đâu?"
Sở Tấn thần thần bí bí: "Thiên cơ bất khả lộ, đến lúc đó cậu sẽ biết."
Anh đã thử tra ở trên mạng trước, trong lòng rất mong mỏi, nhưng trên thực tế cũng là lần đầu tiên tới, vòng vòng chuyển chuyển một canh giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ.
Còn chưa vào cửa là có thể nghe được tiếng âm nhạc sôi động, Lận Diễm Trần hỏi: "Xem biểu diễn cái gì? Quán bar?"
Sở Tấn đàng hoàng trịnh trọng, ho nhẹ một tiếng: "Cậu lập tức biết ngay."
Đẩy cửa vào, náo động trong phút chốc từ phía trong ầm ầm dội ra, sàn nhảy như hộp cá mòi, chật ních người, đám đông chen chúc, đèn màu rực rỡ xoay tròn, từng vết lốm đốm đủ mọi màu sắc xoay quanh, âm nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, trong không khí hỗn tạp tràn ngập mùi thuốc lá và nước hoa, mùi hương quái lạ, không biết là do lò sưởi mở tối đa hay là bởi vì nhiều người, trong phòng ấm áp giống như mùa hè.
Trên đài mấy nam hài xinh đẹp da trắng tuổi trẻ lên sân khấu, mỗi người đều chân dài mông cong, vóc người nóng bỏng.
Thời điểm bọn họ đến, vừa vặn bắt đầu một buổi diễn mới, ánh đèn màu được tắt hết, lại sáng lên, chiếu vào vũ đài hình chữ T, mấy người mặc âu phục ở trên đài đứng thành một hàng, âm nhạc vang lên, bọn họ nhảy theo điệu nhạc, nhảy thập phần đều đặn, chính là động tác vũ đạo có chút khêu gợi quá mức.
Biểu diễn ca múa? Chưa từng xem qua? Lận Diễm Trần vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng kịp, đợi đến soái ca trên đài khiêu vũ nhảy nhảy đến áo khoác cũng không còn, lại nhảy nhảy cả bộ quần áo cũng mất, trên người chỉ chừa lại cái nơ và ca-ra-vat, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng lồng ngực tinh tráng, cuối cùng hắn trì độn mà hiểu rõ.
Đờ mờ, là biểu diễn nam nhảy thoát y!!!
Lận Diễm Trần sững sờ xong lấy lại tinh thần, "Bá" quay đầu nhìn Sở Tấn bên người.
Vui vẻ vô cùng!
Sở Tấn hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm mấy soái ca trên đài, vẻ mặt còn mang theo ngại ngùng ngượng ngùng, dường như là bị bạn bè kéo đến, anh đi sai chỗ, không thể không xem, cũng không thể không bị buổi biểu diễn đặc sắc hấp dẫn.
Lận Diễm Trần hiện tại coi như có thể phát hiện, Sở Tấn không chỉ háo sắc, hơn nữa còn muộn tao, hắn không dễ dàng mới nhìn ra!
Một hồi kết thúc biểu diễn, những người đàn ông trong nhóm vũ công trên người chỉ còn một cái quần lót bó sát người, khán giả một bên rít gào một bên điên cuồng nhét tiền mặt vào quần lót của bọn họ, tiện tay ăn đậu hũ.
Trong lòng Lận Diễm Trần rung lên hồi chuông báo động, trơ mắt nhìn thấy Sở Tấn thật sự mẹ nó móc ra một xấp tiền, nóng lòng muốn thử, dọa hắn sợ quá chừng.
Hắn vội vàng nắm tay Sở Tấn, lung ta lung tung mà nói: "Em muốn sờ thì sờ tôi, sờ tôi còn chưa đủ sao? Vóc người của tôi cũng không thua gì bọn họ a!"
Lời nói ra không lớn lắm, Sở Tấn kỳ thực không nghe rõ Lận Diễm Trần đang nói cái gì, nhưng bởi vì bị ngăn lại, trơ mắt bỏ lỡ thời cơ tốt nhét tiền mặt, kích động cũng không còn, việc này thực sự quá mất mặt, mấy anh chàng đẹp trai từ trước mặt anh rời đi xa, anh thực sự không tiện đuổi theo để sờ.
Lận Diễm Trần mới vừa bay đi phân nửa tức giận.
Các vũ công trên đài sau một hồi khôi phục sức lực, MC chủ trì hoạt động, gọi một vị khán giả lên sân khấu giao lưu.
Nói: "Vị tiên sinh Châu Á mặc áo khoác màu tối nha."
Làm sao cảm thấy như đang nói anh? Sở Tấn nhìn chung quanh.
Soái ca da trắng nhảy xuống kéo anh lên sân khấu, phảng phất chứa đầy tình ý mà nói: "Tiên sinh, chính là anh."
Thật sự là tôi! Sở Tấn thụ sủng nhược kinh, không nói hai lời, không chút do dự, vui vẻ chạy theo.
Lận Diễm Trần: "..."