Walter và Helene Campell khoảng sáu mươi mấy tuổi, đã nghỉ hưu, khấm khá nhưng không giàu có. Nhà của Evie là cái họ cần, khang trang và được giữ gìn, nhưng vừa cũ vừa nhỏ nên cái giá cô đòi là không quá mắc so với cái giá họ có thể trả cho căn nhà mới ở trước hồ. Cả 2 người họ đều cảm động suýt ngất vì vận may bất ngờ của họ, vì dù họ đã đề nghị vài lần cô bán, họ đã hết hy vọng từ lâu là cô sẽ bán nhà.

Họ đến bến tàu sớm hơn nửa tiếng, người môi giới của họ đi cùng và 1 bó giấy tờ khổng lồ. Chưa bao giờ mua hoặc bán nhà trước đây, Evie bị ấn tượng bới lượng công việc rõ ràng là cần thiết và sửng sốt bởi người môi giới đã chuẩn bị trong vòng chưa đầy 1 ngày.

Không đủ ghế ngồi, nên họ đứng chụm quanh quầy tính tiền. Người môi giới giải thích mục đích của mỗi văn bản khi ông ta đưa ra trước để cô ký tên, rồi đến nhàCampbell. Sau 1 tiếng toàn ký giấy tờ, công việc đã xong. Evie đã bán căn nhà, và tờ séc đang nằm trong tay cô.

Cô gắng cười gửi lời chúc mừng nhà Campbell, nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại sau họ, nụ cười của cô tắt lịm. Cô nhắm mắt lại và rùng mình trong cố gắng kìm nén nỗi đau khổ đang lớn dần từ lúc cô gọi điện ngày hôm trước. Chẳng hề gì, cô tự nhủ, nó chỉ là 1 căn nhà thôi và cô có thể sống ở bất cứ đâu, nó là nhà cô, và cô đã đánh mất 1 phần bản thân. Không, không phải mất nó – mà là bán nó.

Nhưng bến tàu là phần nền tảng quan trọng hơn, và tấm séc còn mới trong tay cô đã cứu được nó.

Cô chùi hơi ẩm phản bội trong mắt và căng vai. Cô gọi cho Burt và bảo cô phải đến ngân hàng và sẽ về trong khoảng nửa giờ. “OK,” anh nói, cũng ngắn gọn như trước đây, khi cô nhờ anh để ý xem chừng khách hàng dùm.

Việc giao dịch ở ngân hàng tốn rất ít thời gian. Tấm séc của gia đình Campbell được gửi vào và 1 tấm séc mới giảm đi số tiền cô nợ. Tommy Fowler thấy cô đứng ở quầy thu ngân và bước tới nói chuyện với cô, mắt anh ta băn khoăn.

“Cô thế nào rồi, Evie?”

Cô nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của anh và cố nở nụ cười giống kiểu cô cười với nhà Campbell. “Tôi không sao. Tôi có tiền trả nợ rồi.”

Khuây khỏa chảy tràn trên mặt anh ta. “Hay quá! Không quá lâu đấy chứ. Vậy là có ngân hàng nào đó cho cô thế chấp à?”

“Không có, tôi bán nhà.”

Sự khuây khỏa tan biến, và anh nhìn cô chằm chằm, kinh ngạc. “Bán nhà của cô ấy hả? Nhưng mà, Evie….Chúa ơi, sao thế?”

Cô không định kể cho anh ta nghe, vì người thu ngân và những khách hàng khác đang lắng nghe, rằng cô nghi đã có ai đó ngăn chặn việc thế chấp. “Tôi đang nghĩ đến 1 số chuyện,” cô nói dối. “Giờ thì tài khoản ngân hàng của tôi chẳng sao cả rồi, bến tàu thì hết nợ và sẽ có lợi nhuận, và tôi có thể dùng thời gian để tìm căn nhà khác.”

Nhiều vẻ biến đổi đang lướt ngang mặt Tommy như đèn chiếu. Vẻ mặt sau cuối, sự nhẹ nhõm có phần lo lắng, là chứng cứ rõ ràng cho sự tin tưởng của anh vào lời nói dối thực sự của cô. “Tôi chắc công việc xong rồi,” anh nói.

Cô cố gắng giữ nguyên nụ cười. “Ừ, tôi nghĩ chắc xong rồi.”

Người thu ngân để tấm séc lên quầy cho cô, và cô bỏ nó vào phong bì. “Tôi đang chờ nhận thư từ này đấy,” cô nói với Tommy. “Cám ơn về mọi thứ nhé.”

“Tôi có làm được gì đâu,” anh đáp.

“Ừm, không được, nhưng mà anh đã cố hết sức.”

Cô rời ngân hàng và lái xe thằng đến bưu điện, nơi chiếc phong bì quý báu này được gửi đi bằng chuyển phát nhanh. Cô có cảm giác là điều cuối cùng. Công việc đã xong; cô đã kết thúc việc này. Thật không dễ dàng gì, nhưng bây giờ cô đã có thể tiếp tục.

Robert đang đợi ở bến tàu khi cô về đến. “Em ở đâu thế?” anh gặng hỏi, sải bước đến bên cô khi cô trượt khỏi xe.

Cô chớp mắt nghe giọng nói hung dữ vô ý của anh. Robert hiếm khi thẳng tuột mọi phản ứng, ngoại trừ trên giường. “Ngân hàng với bưu điện. Sao vậy?”

Anh không trả lời mà nắm mạnh vai cô và kéo cô vào anh. Miệng anh dữ dội và đói khát, đòi hỏi hơn là lôi kéo hưởng ứng từ cô. Evie phát ra âm thanh ngạc nhiên bóp nghẹt, tay cô nhấc lên đặt dựa vào ngực anh, nhưng cô cho anh cái anh muốn, miệng cô mở ra nhận lấy lưỡi anh đẩy vào, môi cô hướng tới sức ép môi anh.

Đam mê thình lình tăng cao giữa họ, mạnh mẽ và mê đắm. Cô đã không giữ được thăng bằng sau những sự việc khó khăn trong ngày và cô tan chảy tựa hẳn vào anh, bị hấp dẫn không cưỡng nổi với sức mạnh cơ thể vạm vỡ của anh. Dù cơn lốc đang hất tung cuộc đời còn lại của cô, thì anh cũng không bị ảnh hưởng mà vẫn đứng vững vàng và đầy kiềm chế. Dù cho cô đã cay đắng chịu đựng – và sợ hãi – cho đến phụ thuộc vào anh, sự hiện diện của anh lúc này khiến cô cảm thấy khá hơn. Cô vừa được khơi gợi vừa được dỗ dành bởi sự mật thiết của cơ thể anh, mùi xác thịt ấm áp của anh, cả những chi tiết tinh tế bởi điều cô hiểu về bạn tình của mình.

Anh thụt lùi lại, bị vướng bởi bãi đỗ xe công cộng. Bên trong không tốt hơn cho lắm, với nhiều người đến và đi. Anh luồn tay vào tóc cô, nghiêng mặt cô ngửa ra để anh có thể đọc được mỗi một sắc thái vẻ mặt cô. Anh chỉ thỏa mãn bởi ánh mắt đam mê đắm đuối anh thấy ở đó, vì ngón tay anh siết chặt da đầu cô. “Không phải chỗ này, quỷ thật. Nhưng ngay khi anh đưa em về nhà….” Anh không nói hết câu. Ham muốn nguyên sơ đang hiện ra trên khuôn mặt anh và giọng nói của anh, dữ dội và mãnh liệt.

Nhớ ra nơi cô đang đứng, Evie ném ánh mắt hơi bối rối nhìn quanh và nắm bàn tay anh khi cô trượt khỏi vòng ôm của anh. Còn mấy tiếng nữa cho đến khi họ về nhà? Cô không biết là cô có thể chờ lâu đến thế không nữa. Toàn thân cô đang đập rộn ràng.

Buổi chiều kéo dài là sự rèn luyện tính bình tĩnh, và cô mong những ngày hè không quá lâu. Cô cần Robert, cần sự hiện hữu của anh trong cô, đưa cô vào lãng quên để cô có thể quên được mọi thứ trừ khoái cảm làm tình đê mê với anh. Cô cảm thấy rộn rã, cảm xúc của cô rõ nét và quá dễ lộ ra.

Thật khó khăn, khi cuối cùng cô cũng đóng cửa bến tàu, giữ đúng kế hoạch làm việc. Robert muốn đưa cô về thẳng nhà anh, nhưng cô không chịu. “Em không muốn để xe ở đây suốt đêm đâu,” cô nói. “Anh sẽ phải chở em tới lấy nó hoặc là phí cả buổi sáng của anh đi loanh quanh để chở em tới chỗ làm.”

“Đó không phải là phí thời gian,” anh lẩm bẩm, khuôn mặt xương xương của anh căng ra, và cô biết cái anh mường tượng đến việc họ làm thời gian qua.

Cám dỗ làm cô do dự, nhưng cô vẫn cứ lắc đầu. “Sẽ rất hiển nhiên, nếu xe em vẫn đậu ở đây mà anh chở em tới. Craig-”

“Em lo chuyện Craig biết chúng ta ngủ với nhau à?” anh hỏi, sự thích thú ánh lên trong mắt anh. “Cậu ta 17 tuổi rồi, em yêu à, không phải mới 7 tuổi đâu.”

“Em biết, nhưng mà…nơi này không phải là New York. Ở đây có nhiều tục lệ lắm.”

Anh vẫn tươi cười, nhưng anh nhượng bộ với thái độ tử tế. “Được rồi, phải bảo vệ tính đa cảm yếu đuối của cậu ta thôi, mặc dù anh phải nói cho em biết là hầu hết mấy cậu thanh niên bây giờ đều có tính đa cảm của 1 con tê giác động dục ấy.”

Cô cười phá lên, và mọi chuyện có cảm giác thoải mái, tâm trạng cô bớt ưu phiền. “Vậy thì chúng ta chỉ nói là em sẽ cảm thấy không yên tâm.”

Anh hôn lên trán cô. “Vậy về thôi, em yêu. Anh mua mấy miếng phi lê chiều này nè, anh sẽ nướng sẵn chúng trước khi anh đến đón em.”

“Em có ý hay hơn này,” cô nói. “Anh cứ nướng thịt đi, còn em sẽ lái xe đến. Như vậy sẽ tiết kiệm được khối thời gian đấy.”

Anh mỉm cười lần nữa khi anh chà ngón cái âu yếm dịu dàng lên môi trên của cô. “Em làm anh cảm thấy mình giống 1 con tê giác còn trẻ vậy,” anh thì thầm, còn cô thì măc cỡ đỏ mặt.

Biết trước sự việc làm bừng bừng máu huyết cô khi cô lái xe về nhà, ám ảnh cô nhiều đến mức cô tắm và mặc đồ mà không có quá 1 cơn nhói đau buồn bã. Nhịp tim cô đập rộn rã trong nhạc điệu của tên anh.

Nhiệt độ vẫn còn nóng bức, nóng đến nỗi cô không thể chịu nổi ý định mặc quần dài, nhưng cô không muốn mặc quần sóoc. Thay vào đó cô lựa 1 cái váy xanh mỏng và cái áo sơ mi cổ rộng, sát nách, với bộ ngực thả tự do bên dưới lớp áo. Cái váy mỏng tang gần như trong suốt, phô rõ cặp chân cô, cho phép không khí thổi qua lớp vải mỏng manh và làn da mát lạnh của cô. Cô không bao giờ mặc thế này đến nơi đông đúc, nhưng tới nhà Robert…nhất định phải mặc.

Anh bước ra cửa khi anh nghe tiếng xe trên lối vào. Nét mặt anh căng thẳng khi anh ngắm cô bước về phía anh. “Chúa ơi,” anh khẽ nói. Ngay khi cô vào trong nhà, anh đóng sầm cửa lại và nắm cánh tay cô, nhanh chóng kéo cô qua hành lang đến phòng ngủ.

“Còn thịt nướng thì sao?” cô kêu lên, giật mình bởi sự gấp rút của anh bất chấp sự thân mật làm hỏng buổi chiều.

“Kệ mấy miếng thịt đi,” anh thẳng thừng, vòng cánh tay anh quanh cô và ngã lăn ra giường. Sức nặng của anh ép cô xuống nệm. Bằng 1 động tác nhanh lẹ anh lật váy cô lên tận eo và nắm lấy lưng quần lót của cô, kéo mạnh chúng xuống. Khi chân cô được tự do, anh thả cái quần sang bên và kéo đùi cô dạng ra, anh quỳ giữa 2 chân cô.

Evie cười thích thú, tiếng cười khẽ mà khêu gợi. Anh thậm chí còn không hôn cô, mà toàn thân cô đập rộn rã. Anh đang giật mạnh khóa dây nịt với những ngón tay nôn nóng, và cô đưa tay vào sự hỗn loạn đó, cố tìm ra đầu dây kéo quần anh và kéo nó xuống. Cô có thể cảm thấy phần đầu căng phồng, cương cứng của bộ phận nam tính của anh, đang bật ra khỏi quần. Anh để cho chiều dài của anh bật ra giải thoát và hạ thấp xuống giữa 2 chân cô.

Bất kể đã bao nhiêu lần anh chiếm lấy cô, cô luôn cảm thấy có chút sửng sốt với kích cỡ và hơi nóng của anh và run rẩy vì cảm giác kéo căng của sức ép lúc ban đầu khi anh ngập sâu vào trong. Cô thở hổn hển, cả cơ thể cô nhấc lên hướng đến sự va chạm. Cô nhạy cảm vì việc làm tình buông thả vào buổi sáng, cái vật của anh đâm vào làm khó chịu phần bên trong mịn màng dễ bị tổn thương đối với đụng chạm nhỏ nhất. Khoái cảm mãnh liệt gợn xuyên trong cô, ném tung cô không lường trước vào cơn bùng nổ bất ngờ của thỏa mãn. Cô thét lên, tay cô cào vào lưng anh khi khoái cảm đến liên tục, cuốn trôi mọi chống cự, đến khi cô nghĩ cô sẽ chết mất nếu anh không để khoái cảm rút đi. Anh thốt lên những lời nóng bỏng, gợi tình trong tai cô, âm thanh mơ hồ nhưng rõ nghĩa.

Và rồi anh cũng rùng mình, giữ anh sâu bên trong khi cơn co giật đến với anh. Sau đó, anh nặng nề đổ lên cô, cả 2 người đều thở sâu kiệt sức. Thẫn thờ cô khép mắt, chỉ mở mắt ra lại khi anh đột nhiên cười khẽ, cử động nhỏ mà làm rung chuyển 2 người. “Rõ ràng là giống 1 cậu bé vậy,” anh lẩm bẩm, rúc vào trái tai cô trước khi ngậm nó giữa 2 hàm răng và cắn nhẹ nó. “Bất kể anh thường có em ra sao, anh lại muốn có được em nữa gần như ngay khi anh rời khỏi em. Chỉ lúc anh thỏa mãn là khi chúng ta giống như lúc này.” Anh đâm vào chậm rãi, cơ thể họ vẫn còn gắn chặt với nhau.

“Vậy thì cứ để như thế này đi.” Cô vuốt bàn tay lên tấm lưng vạm vỡ của anh, cảm nhận thân nhiệt của anh xuyên qua lần vải áo. “Ai đó sẽ thấy chúng ta trong 2 tuần nữa.”

Anh bật cười và hôn cô. “Họ chắc sẽ nghĩ, làm tốt thật đấy, nhưng anh thích cả 2 đứa chúng mình đều ấm áp và mềm rũ thế này. Nếu như anh muốn giữ em theo cách đó, anh nghĩ tốt hơn là anh nên nuôi em luôn, nhỉ?” Anh lại hôn cô và lăn ra rồi ngồi dậy.

Cô vươn vai, thỏa mãn, thất bại đau đớn lúc chiều đã giảm bớt. Thậm chí sự trống rỗng trong lồng ngực cô cũng đã tan dần, dù rằng nó không có nghĩa là mất hẳn hoàn toàn. Cô chưa bao giờ có được điều này trước đây, cô lờ mờ nghĩ, là cảm giác gắn bó sâu xa tận xương tủy. Và giờ cô sẽ không có được nếu Robert kém quả quyết để làm theo cách của anh.

Họ mất thêm 2 tiếng nướng thịt, rồi ra ngồi trên tầng trên sau khi đã ăn xong và lau rửa nhà bếp. Trời đêm thăm thẳm và ấm áp, nhiệt độ vẫn còn hơn 80 độ. Robert duỗi người trên cái ghế dài và kéo Evie ngồi lên người anh. Trong nhà không bật đèn, và bóng đêm bí ẩn giống 1 tấm chăn lớn. Họ ngồi đó trong im lặng thanh thản, với tay anh di chuyển chầm chậm trên lưng cô. Từ từ những ve vuốt của anh tăng dần lên, và Evie mềm nhũn dựa vào anh. Phần thân áo sơ mi của cô được kéo lên khỏi đầu và thả rơi xuống đất. Cô không mặc lại đồ lót, nên khi tay anh chuyển vào bên dưới cái váy mỏng manh, anh chạm đúng vào phần da thịt trần ở đùi và mông cô. Anh khum cả 2 ngọn đồi nhỏ vào bàn tay và ôm cô dựa sát vào anh, phần bị khuấy động của anh náu vào nơi giao nhau mềm mại của đùi cô.

“Anh mặc nhiều quần áo quá,” cô thầm thì, hôn vào hàm dưới của anh.

“Em, ngược lại, mặc chẳng bao nhiêu cả đấy nhé.”

“Là lỗi của ai vậy kìa?” Bờ môi lơ đễnh của cô nhấm nháp xuống dưới cổ anh. “Em mặc đồ đàng hoàng lúc đến đây mà.”

“Anh không nói thế, cưng à. Ngay cả khi núm vú của em không đưa ra như mấy hạt nhỏ, thì cái động tác lắc lư ngọt ngào của cặp ngực lúc em đi hiện rõ là em chẳng mặc gì bên dưới hết. Còn cái này,” anh lề rề nói tiếp, túm lấy 1 nhúm vải, “không đủ tiêu chuẩn là 1 cái váy.” Miệng cô hết kiên nhẫn đang ở trên họng anh hơn là chính miệng anh, anh kéo cô lên trong cái hôn dài, trong suốt lúc đó quần áo anh được mở và cởi bỏ. Thở dài thỏa mãn, cô nâng chiếc váy lên cao và phủ lên anh, thở hổn hển chốc lát khi anh trượt vào trong cô.

Sau đó họ lại ngồi yên, cơ thể gắn vào nhau, hài lòng với cảm giác nó mang lại. Ánh đèn của người đánh cá đêm trôi dạt trên hồ, nhưng họ được che chở bởi bóng tối. 1 lúc sau khi trở nên thật khó mà nằm thế này. Sự thôi thúc tiềm ẩn nhức nhối sâu tận bên trong, cần chuyển động dập dờn. Cô cưỡng lại, nhưng cô hiểu anh đang cảm thấy sự bức bách tương tự. Anh thậm chí trở nên cứng hơn, chạm đến nơi sâu hơn trong cô, và 1 sức ép dễ chịu lan tỏa khắp cơ bắp của anh khi anh nằm bất động dưới cô.

Cô ấn trán mình dựa sát vào hàm anh, cố không cử động. Anh đập rộn rã trong cô, và cô rên rĩ khe khẽ. Các cơ bên trong cô siết chặt trong niềm khoái cảm với chiều dài dấn vào của anh, rồi làm thế lần nữa, và tiếng hét nhỏ của cô thoảng qua trong đêm khi giây phút ấy xâm chiếm cô. Trong nỗ lực kiềm chế phản ứng của bản thân, Robert ôm cứng mông cô, răng anh nghiến chặt gần như lấn át ham muốn đầu hàng. Anh đã làm được, nhưng mồ hôi lấm tấm trên trán anh vì gắng sức.

Khi cô vẫn nằm yên, anh nhấc cô lên khỏi anh và ngã người cô lên cuối ghế. Anh quỳ phía sau cô, đùi anh ôm vòng đùi cô, và đâm mạnh vào nơi mềm mại, ẩm ướt của cô. Cô bám vào ghế, không thể kiềm nổi tiếng rên rĩ khoái cảm của mình khi chuyển động nhịp nhàng của anh tăng thêm tốc độ và sức mạnh. Anh rúng động, lấp đầy cô với sự ấm áp, và nặng nề nằm lên cô 1 lúc lâu, trong lúc hơi thở của anh chậm chạp thì nhịp tim anh đã trở lại bình thường.

Hồi tỉnh lại, anh gom quần áo họ nằm vương vãi và dồn chúng vào tay cô, rồi bế cô lên và mang cô vào trong, tới cái giường lớn đang chờ đón họ.

Họ ngủ muộn vào sáng hôm sau, đến tận 9 giờ hơn. Cô ngáp dài và vươn vai như 1 con mèo ngái ngủ, và Robert ôm cô sát vào hơn, vuốt mái tóc rối khỏi khuôn mặt cô. Như thường lệ, anh đã đánh thức cô dậy lúc bình minh bắng việc ân ái lơ mơ, im lặng; sau đó cả 2 người họ cùng nhau ngủ lại.

Hôn nhanh và vỗ nhẹ lên đôi mông trần của cô, anh rời giường và hướng về phía buồng tắm. Evie ngáp lần nữa và thức dậy. Cô tròng áo sơ mi của anh vào người lúc xuống bếp pha cà phê. “Robert, anh phải nhấn giờ tự động trên cái máy chứ,” cô tự thì thầm với chính mình khi cô múc cà phê bỏ vào phần đầu lọc tròn. Không phải họ nhớ ra phải chuẩn bị cà phê mà cài giờ trước khi họ đi ngủ.

Đứng trong nhà bếp ngập tràn ánh nắng, lắng nghe tiếng máy pha cà phê nổ lốp bốp và kêu xì xì, cô nhận thấy rằng mình cảm thấy nhẹ nhàng kỳ lạ, gần như thảnh thơi. Cô hài lòng vì mình đã gắng kiềm nén cảm giác khó nắm bắt. Cô hạnh phúc, cô nghĩ với chút bất ngờ. Dù đã bán căn nhà, cô vẫn sung sướng. Cô đã cứu được bến tàu, và cô có Robert. Hơn mọi thứ, cô có Robert.

Tình yêu của cô đối với anh lặng lẽ lớn lên mỗi lần cô ở với anh. Anh là người đàn ông rất bí ẩn, kiềm chế và phức tạp; bất kể anh làm tình thường xuyên với cô ra sao, anh vẫn luôn giữ kín tâm tư mình không bị xâm phạm, không cho phép cô hay ai khác được vào trong. Biết rằng điều đó không ảnh hưởng đến cái cách cô cảm nhận về anh. Anh không mở lòng ra với cô, nếu không không cách gì làm anh bớt xứng đáng với tình yêu. Anh sẽ không bao giờ yêu cô, cô hiểu rất rõ. Nhưng nếu đây là tất cả cái anh có thể cho 1 người phụ nữ, thì cô sẽ nhận lấy nó.

Tiếng chuông vang lên phá vỡ sự yên tĩnh. Nghe có vẻ như tiếng chuông điện thoại, nhưng điện thoại trong nhà bếp rõ ràng là không reo, và âm thanh này bị bóp nghẹt, như thể nó ở 1 phòng khác. Đường dây trong phòng làm việc của Robert nhất định là có 1 số khác, cô nghĩ. Anh đang trong buồng tắm và không nghe thấy tiếng chuông. Nó chỉ reo 1 lần, và cô nhận ra hộp thư thoại ở đấy đã nhận cuộc gọi.

Cô đi dọc theo hành lang tới phòng làm việc và mở cánh cửa. Tiếng ro ro của máy fax vang đến tai cô. Vậy hóa ra là không phải cuộc gọi, mà là bản fax.

Cái máy ngưng kêu ro ro và rơi vào im lặng sau khi cuốn ra chỉ 1 tờ giấy. Lúc cô quay đi, mắt cô bắt gặp cái tên trên tờ giấy, và hiếu kỳ cô quay lại.

Tên cô đã thu hút sự chú ý của cô.

Bản fax tóm tắt. “Horowitz chỉ báo cáo là có 1 tờ séc của E.Shaw, đã trả hết khoản tiền còn nợ, được giao đến bằng chuyển phát nhanh và ông ta đã nhận được. Quyền hạn của ông ta bị hạn chế. Thêm chỉ thị nào nữa không?” Nét chữ nguệch ngoạc ký lên trông giống “F.Koury.”

Evie nhặt tờ giấy lên và đọc lại lần nữa. Lúc đầu cô chỉ thấy khó hiểu. Sao cái người tên F.Koury này lại cho Robert biết là cô đã trả nợ? Và sao Horowitz lại phải báo lại mọi chuyện? Robert thậm chí còn không biết tí gì về khoản nợ, cùng đe dọa bị tịch thu tài sản.

Tâm trí cô ngừng hoạt động, cùng với hơi thở của cô. Cô rũ xuống, tê liệt bởi nhận thức đáng kinh tởm. Robert biết hết mọi chuyện bởi vì anh là người đã chặn đứng nỗ lực thế chấp căn nhà của cô. Anh cũng là nguyên nhân vì sao món nợ của cô được mua lại, và vì sao Horowitz quá cố chấp đòi phải trả hết nợ cho bằng được. Anh đã ra chỉ thị không cho cô sự hợp tác nào hết, chỉ thị từ Robert Cannon. Người yêu của cô lại là kẻ địch của cô.

Ngực cô nhói đau. Cô thở dốc và lấy lại hơi thở, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, 1 khối nặng nề, lạnh lẽo trong ngực cô. Cảm giác bị phản bội thật ngột ngạt khó thở.

Rõ ràng Robert giàu có và có quyền lực hơn cô tưởng rất nhiều, để có ảnh hưởng lớn này, cô nghĩ với sự bình tĩnh chơ vơ. Cô không hiểu tại sao anh muốn bến tàu của cô, nhưng anh rõ ràng là muốn. Có rất nhiều lý do mà cô không thể hiểu được, đặc biệt là ngay lúc này. Có lẽ sau này, khi cô đã có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, ở chừng mực nào đó việc này sẽ được đoán ra.

Còn ngay bây giờ, điều cô có thể nghĩ ra được là Robert cố mua bằng được bến tàu và làm cô mất ngôi nhà.

Thái độ lạnh nhạt mà cô cảm nhận được trong anh tất cả đều là thật. Anh không thật lòng bởi vì, đối với anh, mọi thứ đều là công việc. Có phải anh đã quyến rũ cô 1 cách dễ dàng nên anh có thể ở gần và kiểm soát việc cô làm? Dựa vào việc anh đã làm, với cô có vẻ giống như 1 giả thuyết hợp lý.

Môi cô tê cứng, còn chân cô di chuyển như 1 cái máy khi cô rời khỏi phòng làm việc, cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng cô. Tờ fax đáng nguyền rủa vẫn còn trong tay cô khi cô quay vào nhà bếp.

Hoàn cảnh độc ác vô vọng tràn ngập trong cô. Thật mỉa mai làm sao cô đã yêu con người lạnh lùng hủy hoại cô! Ôi, cô e rằng anh đã nhìn sự việc dưới dạng cường điệu quá mức, mặt khác, anh chắc đã nhìn mọi thứ như 1 cuộc mua bán thành công, hơn là 1 chuyện tình.

Cô nghe thấy tiếng tắt vòi sen. Bằng những cử động chậm chạp, đặc biệt đau đớn, cô gấp tờ giấy fax lại và bỏ nó vào thùng rác, rồi rót 1 tách cà phê. Cô cần chất cafein 1 cách liều lĩnh, hay bất cứ thứ gì, để giúp cô. Tay cô run nhẹ khi cô đưa tách lên môi.

Cô đứng trước cửa sổ lúc Robert bước vào nhà bếp 1 lúc sau đó, chỉ mặc 1 cái quần jean và vẫn chà khăn tắm lên ngực. Anh ngừng lại, ánh mắt cô ghìm chặt cả cơ thể anh. Chúa ơi, cô thật hấp dẫn, với cái bờm tóc vàng nâu buông lơi và rối bù. Cô chỉ mặc có cái áo sơ mi của anh, và nó không được cài nút. Không hề có lớp quần áo bao khác nào khác, anh nghĩ với đam mê trào dâng, mà có vẻ đẹp hơn cho người phụ nữ hơn là cái áo của đàn ông. Cô đang uống cà phê và nhìn ra cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ, vẻ mặt của cô cũng điềm tĩnh và xa cách như 1 bức tượng.

Anh thả rơi cái khăn và bước đến bên cô, trượt cánh tay quanh người cô lúc anh lấy cái tách và đưa nó lên môi anh. Anh tưởng tượng anh có thể nếm vị môi cô trên miệng tách, mặt khác, những cảm giác của anh hòa hợp với cô đến mức anh có thể đưa cô ra khỏi đám người mù quáng.

Không người đàn bà nào từng hưởng ứng lại anh theo cách Evie đã làm. Cô là ngọn lửa cháy bỏng trong vòng tay anh, say sưa với mỗi cú đâm vào, gợi cảm hơn vì anh. Nếu anh dịu dàng, thì cô tan chảy. Nếu anh mạnh mẽ nồng nàn, thì cô níu lấy anh, bấu chặt lấy anh, đam mê bay bổng của cô tiếp thêm sức cho anh cho đến khi cả hai điên cuồng vì ham muốn. Anh ham muốn cô không ngừng nghỉ.

Anh vuốt bàn tay lên đường cong của mông cô, thích thú với làn da mềm mượt của cô. “Buồng tắm là của em đấy, em yêu.”

“Được rồi,” cô máy móc, nhưng anh có cảm tưởng cô không thực sự nghe anh nói. Cô vẫn cứ nhìn ra cửa sổ.

Anh nghiêng đầu nhìn phải chăng anh biết cái gì đã làm cô hứng thú đến thế. Anh chỉ thấy 1 dải hồ rộng lớn, thấp thoáng vài con thuyền. “Em đang nhìn gì thế?”

“Đâu có. Chỉ nhìn bờ hồ thôi.” Cô tránh khỏi vòng ôm của anh và rời nhà bếp.

Lông mày của Robert nhíu lại hoang mang, anh đói bụng, và bữa sáng đã qua 1 lúc. Anh chỉ vừa mới lấy miếng thịt xông khói khi Evie lại xuất hiện ở nhà bếp, quần áo gọn gàng, và chìa khóa trên tay cô.

“Có 1 bản fax lúc anh trong buồng tắm đó,” cô dịu dàng nói.

Anh quay đi lúc anh nhìn thấy cái diễn ra trên mặt cô – hay đúng hơn là, cái anh đã không thấy. Cô tái xanh và đờ đẫn, mắt cô trống rỗng. Rùng mình, anh nhớ lại cách Becky đã diễn tả ánh nhìn trong mắt Evie sau tai nạn và anh biết nó phải giống với ánh mắt lúc này. Cô nhìn cực kỳ lạnh nhạt, như thể cô có lý do nào đó sẵn sàng bỏ đi.

“Ai gửi đến thế?” anh hỏi, giữ cho giọng anh nhẹ nhàng trong lúc tâm trí hoạt động dữ dội, phân loại các khả năng, mọi khả năng đều đáng nguyền rủa. Viễn cảnh tồi tệ nhất là nếu như cô thực sự làm việc chung với Mercer và đã phát hiện ra cạm bẫy đang thít chặt họ.

“1 người tên F.Koury.”

“À.” Anh gật gù, giấu đi cảm giác nhẹ nhõm. “Thư ký của anh đấy.” Chắc là chẳng có việc gì dính đến Mercer, thế thì, tại sao Evie lại trông lạnh nhạt thế kia?

“Nó trong thùng rác ấy, nếu anh muốn coi, nhưng em có thể cho anh biết nó ghi gì.”

Anh dựa vào tủ và khoanh tay lại, nhìn cô dò hỏi. “Được rồi. Nói anh nghe xem.”

“Horowitz báo cho thư ký của anh rằng ông ta đã nhận được 1 tấm séc từ E.Shaw để trả hết nợ, và rằng quyền hành của ông ta bị hạn chế. Cô ta cần thêm chỉ thị.”

Vẻ mặt của Robert không thay đổi, nhưng trong lòng anh đang nguyền rủa đầy ác ý. Tất cả đều vì Evie tình cờ bắt gặp! Nó không hại mấy, vì quan điểm an toàn, hơn bất cứ gì có liên hệ với Mercer, nhưng điều kinh khủng là cố giải thích với người yêu. Anh không bao giờ muốn cô biết về chuyện này. Sức ép là có thực, nhưng anh sẽ không bao giờ để sự việc đến bước phải bị tịch thu tài sản. Anh không vội giải thích mà chờ đợi phản ứng của cô nên anh tốt hơn là nên cẩn trọng lời nói với cô. Và cô đã làm quỷ gì để có tiền trả nợ vậy?

“Anh là nguyên do em không thể thế chấp căn nhà,” cô nói, giọng cô quá mệt mỏi gần như không phát ra tiếng.

Cô khớp sự việc với nhau thật nhanh, anh nghĩ. Nhưng mặt khác, từ lúc đầu, cô đã tỏ ra sắc sảo 1 cách khó chịu. “Ừ,” anh đáp, không thèm nói dối.

“Anh ở phía sau để bán món nợ cho ngân hàng khác.”

Anh nghiêng đầu và chờ đợi.

Cô nắm chặt chìa khóa đến nỗi mấy ngón tay trắng bệch. Anh nhận thấy đôi chút xúc cảm bị nén lại. Cô hít vài hơi thở yếu ớt, sau đó cố nói tiếp. “Em muốn hết ngày hôm nay anh hãy đem thuyền của anh ra khỏi bến tàu. Em sẽ trả lại phần tiền thuê còn dư.”

“Không cần,” anh dịu dàng, kiên quyết. “Anh giữ đúng thỏa thuận.”

Cô không phí hơi vào cuộc tranh cãi mà cô chẳng thể thắng được. Cô đã hy vọng anh sẽ nghiêm túc làm khi cô yêu cầu, nhưng căn cứ vào tính nết thất thường của anh, cô thật sự chẳng trông mong được gì.

“Vậy thì cứ để nó đó,” cô nói, giọng cô cũng trống rỗng như mắt cô. “Nhưng đừng có gọi cho em nữa, bởi em không muốn nói chuyện với anh. Cũng đừng đến, vì em không muốn gặp anh.”

Sắc bén anh dò xét vẻ mặt cô, tìm cách để nhìn xuyên qua thành lũy cô đã dựng lên giữa họ. “Em không giũ bỏ anh dễ dàng thế được. Anh biết em giận, nhưng-”

Cô phá lên cười, nhưng tiếng cười khô khan và trống trải, không phải tiếng cười vui thích. Robert cau mày. “Làm sao mà anh quyết ‘đối xử’ với em như vậy? Em thấy anh đang nhìn em, đang cố làm cái gì đấy để làm em bình tĩnh,” cô nói. “Anh chưa bao giờ đối phó, đúng không? Anh nhìn và cân đo phản ứng của người khác để anh có thể thao túng họ.” Cô nghe thấy căng thẳng trong giọng nói của mình và ngừng lại để lấy lại bình tĩnh. “Không đâu. Em không giận. Có lẽ trong 50 năm hay hơn thế, nó sẽ chỉ là cơn giận.” Cô quay gót ra khỏi cửa.

“Evie!” giọng anh vỡ òa, và bất chấp bản thân, cô dừng bước, run rẩy vì ảnh hưởng của mệnh lệnh của anh. Đây không phải là nhà chiến lược trầm tĩnh đang nói mà là kẻ xâm lược tàn nhẫn.

“Em làm cách nào để trả nợ vậy?” Từng câu chữ vẫn sắc nhọn.

Chậm rãi cô nhìn anh qua vai, mắt cô tối thẫm và vô thức trong chốc lát, hoang vắng bởi đau đớn. “Em bán nhà,” cô đáp, và bước đi.