Lúc tôi trở về đến nhà là lúc tôi khự nự vác cái bụng to huỵch huỵch của mình trở về nhà. Không có ai ở nhà. Tôi cười bản thân mình. Lên trên lầu. Tôi tắm rửa và đặt lưng xuống giường. Thật buồn chán. mở chiếc điện thoại của mình ra, tôi cắm tai nghe và nghe nhạc. Thỉnh thoảng đây mới là phút giây yên lặng nhất. Tôi chỉ có một mình. Tôi có thể tự do suy nghĩ. Thậm chí khóc cũng không ai biết. Tôi lắng nghe tiếng nhạc. Người hát không ai ngoài cậu ấy. Nụ cười cậu ấy ấm áp vô cùng, đôi mắt cười không chút âu lo, giọng nói cậu ấy ấm áp dường như vẫn vang lên trong đầu tôi. Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp cậu ấy, hôm đó. Bầu trời cũng như hôm nay, đầy mưa. Không giống những người khác: một trời nắng đẹp. Tựa như bầu trời mưa này như dự báo trước cho tương lai của chúng tôi. Bởi trời đã đổ mưa cũng có nghĩa là: ông trời đã khóc thương cho chúng tôi. Hôm đó, tôi ngồi ở một dãy bàn bất kì, không một người bạn. Nhưng trong khoảnh khắc nào đó, tựa như truyện ngôn tình, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nở một nụ cười ngọt ngào:

_Chào cậu, tôi tên là Nhật.

Ban đầu, tôi chỉ bâng quơ cười chào đáp lại cậu ấy nhưng càng ngồi gần cậu ấy tôi càng phát hiện ra cậu ấy rất hợp với tính cách của tôi. Thực tình mà nói hai người ngồi cùng nhau thì đương nhiên là sẽ nói chuyện với nhau, nhưng trong tôi đó không phải là tình bạn bình thường nữa mà đó chính là: Sự rung động.

Tôi dường như chìm sâu vào giấc ngủ không quan tâm đến những suy nghĩ vừa miên man. Tôi nghe thấy cậu ấy nói với tôi rằng:

_Mỹ Anh à, cậu sống vẫn tốt chứ? Mình ổn mà. Cậu đừng cô đơn như thế nữa. Hãy thử làm quen với một ai đó đi! Mỹ Anh à, mình nhớ cậu nhiều lắm.- thế rồi tôi thấy bóng bạn ý càng mờ xa và tôi ngày càng thấy chiếc bóng ấy mờ nhạt dần. Tôi không muốn thấy cậu ấy dời xa tôi, và lúc đó tôi đã chạy theo:

_Cậu đừng đi… Tôi rất thích cậu…. Tôi đồng ý…. Tôi đồng ý vô điều kiện… Xin cậu…- nhưng tôi chưa kịp nói dứt câu, cậu ấy đã biến mất. Tôi chợt òa khóc, từng giọt nước mắt lăn dài. Tôi cảm thấy lồng ngực tôi đau nhói nhưng tôi vỗ ngực vẫn không thể hết được. Tôi chợt mở mắt ra. Và tôi nhận ra là mình mơ và mọi cảm xúc thật chân thật. Tôi đã khóc.

Trong thế giới tâm linh, nhiều khi đối với những giấc mơ, khi một ai đó là người bạn quen biết xuất hiện trong giấc mơ của bạn gọi bạn đi theo thì thật sự nguy hiểm bởi lúc đấy bạn sẽ không thể tỉnh lại được nữa. Nhưng trong giấc mơ đấy, tôi không thể đi được. Tôi bị bắt đứng yên một chỗ và chỉ có thể tận mắt chứng kiến cậu ấy bỏ tôi đi… Lòng tôi lại đau nhói lên. Có một cảm giác thật khó tả. Nó nhói sâu vào trong tận trái tim tôi.

Tôi chạy đến bên bàn học và mở máy tính lên. Đã một năm trôi qua, tôi đã không động đến chiếc máy tính này bởi nó chính là ký ức. Nhưng khi tôi vừa mở ra thì ..

Một tiếng nhạc réo rắt vang lên… Bản sonata- tôi chợt nhận ra. kèm theo đó là một dòng chữ:

TÔI

RẤT

NHỚ

CẬU

Tôi mở to mắt ra và lông ngực đập dữ dội. Tôi thấy bức ảnh của cậu ấy chụp cùng tôi nhưng trong phút chốc, tôi chợt thấy bức ảnh đó bỗng trở nên màu đỏ. Càng ngày càng đỏ. Bức hình của tôi dường như biến mất. Thay vào đó, bức hình của cậu ấy ngày càng được phóng to ra trước mắt tôi. Và dường như có máu chảy ra từ trong bức hình ấy…. Máu…

Tôi hoảng sợ và hét lên.

Tôi sợ. Tôi sợ.

Tôi sợ mọi người bảo tôi là kẻ giết người.

Kẻ giết bạn trai mình…

Tôi bịt tai lại và trợn trừng mắt về phía chiếc máy tính đấy.

Tim tôi thình thịch đập thành từng hồi… Như tiếng trống… cứ đánh vào lồng ngực..

Dường như anh hai nghe được tiếng hét của tôi, anh chạy sang hốt hoảng nhìn tôi:

_Sao thế, Mỹ Anh?- rồi theo ánh mắt tôi, anh bổng chợt nhìn thấy dòng chữ đó. Anh mau chóng dập chiếc máy tính đó xuống. Rồi anh trợn trừng mắt và đưa tôi vào trong lòng. Anh an ủi tôi:

_Không sao! Đã có anh ở đây rồi. Em bình tĩnh lại đi. Em không phải là người đó! Anh tin em. Cho dù không ai tin em thì vẫn có anh tin em. Em hãy bình tĩnh lại đi, em gái.

Nhưng mọi thứ không hề thuyên giảm trong mắt tôi, mọi thứ mọi người dường như đều cho là tôi chính là thủ phạm. Không một ai tin tôi. Ngay cả chiếc máy tính đã một năm tôi không dùng đến. Cho dù suốt cả một năm nay tôi không sử dụng máy tính nhưng thật khó để một ai đó có thể truy cập vào máy tính của tôi. Liêu có phải cậu ấy?

_Không! – tôi hét lên- làm ơn đừng đi theo tôi nữa! Tôi không hề làm gì cả! Tôi vô tội. Tôi trong sạch. Làm ơn. Đừng có như vậy mà.

Tôi run lên. Cổ họng tôi nấc nghẹn. Tôi như muốn chết đi sống lại. Tôi tự hỏi bản thân mình đã làm gì khiến cho tôi ra nông nỗi này.

Thế rồi, tôi bò lên chiếc máy tính, lay nó. Khởi động lại nó. Một phút… Hai phút… Ba phút… vẫn dòng chữ đó. Bản nhạc đó réo rắt. Nó tựa như là tiếng hét. Là sự than vãn của một linh hồn.

Tôi sợ hãi. Ném chiếc máy tính xuống dưới nền nhà. Nó vẫn réo một hồi sau đó im lặng. Căn phòng truyền vào tĩnh mịch.

Tôi ngồi thở dốc. Trống ngực trong tôi đập liên hồi. Anh trai tôi đến bên cạnh, anh ôm tôi vào trong lòng và nói:

_Đừng sợ! Đừng sợ! Ngày mai em hãy nghỉ học ở nhà một hôm đi!- anh vuốt ve mái tóc tôi. Nhưng tôi vẫn ngờ nghệch. Trong phút chốc, tôi phản kháng lại. Tôi đẩy anh hai ra và nói:

_Không! Em tuyệt đối không ở một mình.

_Nhưng em sẽ không được ổn định.

Nhưng đầu óc tôi vẫn tràn ngập hình ảnh kia, tôi sợ hãi và đầy dè chừng. Bức ảnh đó dường như thấm đầy máu. Thanh âm đó như là tiếng hét vọng lại, thật đáng sợ. Tôi không phải là người đó. Chắc chắn không phải là người đó. Bởi vì tôi biết cậu ấy đã luôn … vui vẻ… và bản thân tôi cũng vậy!

Dù cho ngày hôm nay, đã có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ luôn mạnh mẽ đối mặt với ngày mai bởi cho dù có gì đi chăng nữa, nếu tôi khóc sẽ không ai đến bên cạnh tôi, lau khô đi nước mắt của tôi, ngoại trừ cậu ấy. Nên cho dù cho "cậu" là ai… tôi sẽ luôn tìm ra "cậu"…