Con số đỏ chói rực của chiếc đồng hồ kỹ thuật số đặt trên bàn cạnh giường hiển thị 12:06. Vẫn còn khuya lắm. Lần này cô ngủ không được lâu. Mặc dù cô không thích ca trực đêm vì nó ảnh hưởng khá sâu đến thời gian biểu ngủ của cô, Rachel biết chính xác cô không dễ dàng gì ngủ lại được. Bình thường, cô vẫn còn tỉnh táo trong ca trực của mình vào giờ này…và đang ước ao phải chi cô được làm việc vào ban ngày.

Đứng dậy, cô đặt chân xuống sàn nhà và bắt đầu quơ quào quần áo đang nằm ngổn ngang dưới chân giường. Cô có một ký ức lờ mờ lời hứa hẹn về việc thu thập nhiều hơn của Marguerite dành cho cô, và thầm nhớ lại một cách rõ ràng về bản giao kèo nào đó nhưng cô không thể hình dung được tại sao cô lại đồng ý. Cô không hề có ý định sẽ ở lại đây thêm ngày nào nữa. Cô sẽ về nhà.

Trong khi giờ đây cô chẳng có ý niệm nào dự tính cho cuộc sống sau này thì lời giải thích của Bastien tối qua đã thuyết phục cô rằng cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.

Thật nực cười, trong khi cô sẵn sàng thừa nhận rằng cô đã thay đổi nhưng bản thân lại chẳng cảm thấy điều gì khác biệt. Cô vẫn yêu gia đình mình, những mục tiêu và tham vọng của cô vẫn vậy. Cô thật sự không chắc cô cảm thấy thế nào khi trở thành ma cà rồng, nhưng nghi ngờ rằng cô sẽ gặp không ít rắc rối. Chuyện tưởng tượng không bao giờ già đi và có cuộc sống vĩnh hằng – mặc dù theo những gì họ đã nói thì điều đó không nhất thiết là mãi mãi – vẫn khác xa so với việc đối mặt với nó.

Rachel đã trải qua một đêm mơ về cái thế giới quay quanh cô với tốc độ chóng mặt. Trong giấc mơ, những con người không có gương mặt đang bị xay nát. Họ được sinh ra, lớn lên và già đi trong khi cô vẫn đứng yên tại chỗ, dòng họ Argeneaus phía sau lưng cô, không ai trong họ thay đổi chút xíu nào; cô và cả họ nữa đang đứng nhìn những người xung quanh tan thành cát bụi. Và cứ như thế luôn có những người khác sinh ra để thay thế cho những người vừa mới ra đi.

Gạt đi những giấc mơ ảm đạm ra khỏi đầu và lôi cái mớ cần quan tâm ra ánh sáng, Rachel đã mặc xong đồ. Cô rời phòng và nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô thức dậy mà ngôi nhà im lặng và yên tĩnh tuyệt đối. Nhiều hơn sự mong đợi của cô, có một chút ánh sáng lọt ra nơi hành lang, dù chỉ chút thôi nhưng cũng khiến cô dễ dàng xác định được hướng đi tới cầu thang. Không có ai ở tầng trệt khi cô tới đó – dường như gia đình Etienne đã đi về rồi. Theo bản năng, cô bước vào bếp, không ngạc nhiên khi thấy một đường sáng phát ra từ dưới tầng hầm.

Rachel mở cửa và đi xuống, quyết định tìm chủ nhà. Cô sẽ rời khỏi đây. Ngay bây giờ. Bước chân cô chậm lại dè dặt khi xuống bậc thang cuối cùng khi hồi ức cô nhắc cô nhớ về cuộc gặp gỡ với người đàn ông đã tấn công cô lần trước. Hành động vội vàng khiến cô lúng túng. Làm sao cô có thể đối mặt với anh ta? Cô xem xét việc rời đi nhanh chóng nhưng không thể nhấc chân lên sao cho đừng cảm thấy như vậy là bất lịch sự. Dù sao thì người đàn ông đó cũng đã cứu cuộc đời cô. Rachel vẫn chưa chắc chắn việc cô quan tâm nhiều đến anh có phải vì anh là người đã cứu cuộc đời cô, nhưng anh đã cứu cô. Cô nợ anh điều đó cho nên ít nhất thì cô cũng muốn cảm ơn và cho anh biết cô sẽ ra đi.

Thuyết phục bản thân rằng cô không phải là dạng người có lương tâm tốt mà chỉ là một kẻ đang tìm đường đào tẩu, Rachel ép bản thân tiếp tục. Cửa không khoá, khi cô chạm vào thì nó bật mở, Rachel để ý rằng nó được làm hoàn toàn bằng kim loại và ít nhất cũng dày khoảng 6 inches. Nó khiến cô nghĩ tới cái cửa dày của kho tiền ở ngân hàng. An ninh công nghệ cao, cô nghĩ đến một cách phân tâm, nhưng rồi sau đó cô để ý thấy Etienne đang ngồi sau chiếc bàn. Anh đang ngồi trên một cái ghế có bánh xe giữa hai cái màn hình, đang điều chỉnh rồi lăn trở lại. Đêm nay anh không ngủ trong chiếc quan tài.

Ánh nhìn của cô trượt xuống chiếc hòm dài và cô cau mày khi thấy nó, tự hỏi liệu cô sẽ phải ngủ trong một cái y như vậy sao. Ý tưởng đó chẳng hấp dẫn chút nào. Rachel bị dị ứng với những chỗ bịt kín.

“Oh, cô đã dậy rồi”.

Cô liếc nhìn ông chủ nhà. Anh xoay cái ghế quanh cô và mỉm cười rạng rỡ. Cô để ý thấy hình như anh rất hay cười, rõ ràng anh giống như một anh chàng vui vẻ. Nhưng mà tại sao lại không nhỉ? Anh giàu có, ưa nhìn, trẻ mãi, và dường như ít quan tâm tới cái gánh nặng đang đè lên mình. Nhận thấy rằng mình chỉ đơn giản là đứng đó nhìn chằm chằm, Rachel buộc nở một nụ cười và tiến lên phía trước “Anh đang làm gì đấy?”

“Làm việc” anh quay lại màn hình và gõ gõ bàn phím, thay đổi hình ảnh. Mắt Rachel mở to hết cỡ khi cô nhận ra khung hình mà anh vừa mở lên.

“Khát máu?” cô hỏi một cách nhẹ nhàng. Mắt cô mở to khi bức ảnh được tải về đầy đủ. Cái tiêu đề được tạo thành từ những chữ cái màu đỏ được viền thêm những giọt máu ri rỉ. “Khát máu 2!” cô kêu lên “tôi thích cái phiên bản đầu. Tôi không biết phiên bản hai đã được phát hành”

“Không phải. Vẫn chưa”

“Vẫn chưa?” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình khi cái tiêu đề nhường chỗ cho logo của công ty sản xuất; ngay lập tức cô bắn ánh mắt về phía Etienne “Anh không nói anh là nhà thiết kế ra trò chơi đó chứ?”

Anh gật đầu, đôi môi mở ra cho một nụ cười toe toét khác.

“Wow” Cô nhìn lại màn hình “Tôi đã nghe nói rằng có một người Toronto thiết kế nó, nhưng…” Nhưng cô khá kinh ngạc khi biết rằng nó do một ma cà rồng tạo ra. Trò chơi này nói về ma cà rồng: nó là cuộc chiến giữa những ma cà rồng xấu xa và một nữ chiến binh đơn độc săn lùng và tiêu diệt chúng.

“Tôi đã làm gần xong Khát máu 2, ngoại trừ trận chiến cuối cùng” anh trả lời “Tôi chỉ vừa mới chơi thử để xem có sai sót hay cần chỉnh sửa chỗ nào không. Muốn tham gia cùng tôi không?”

Rachel do dự nhưng không lâu. Cô chỉ muốn đến cám ơn anh và rời đi sau đó. Cơ hội được chơi thử nghiệm phiên bản thứ hai chưa được phát hành của trò chơi cô yêu thích thì quả là hấp dẫn.

“Nếu anh là người thiết kế ra trò Khát máu, tôi nghĩ rằng anh cũng chẳng phải là xấu xa hoàn toàn” Giọng cô như thể trêu chọc anh. Ngồi yên trên ghế, anh lăn nó ngang phòng, cô lại nhìn anh ngồi trong cái ngai đó một lần nữa.

“Trời, cám ơn” giọng anh nghe thật thích thú. Gõ gõ trên bàn phím, anh khởi động trò chơi.

“Vậy, đây là điều mà Pudge phát hiện ra anh là một ma cà rồng?” Rachel hỏi. Ngón tay anh lả lướt trên bàn phím. Anh nhanh đến nỗi khiến cô thật sự ấn tượng. Bản thân cô là một đứa chỉ biết gõ mổ cò khi phải gõ bàn phím.

“Không hẳn vậy” anh trả lời “Mặc dù có lẽ nó đã cho anh ta vài gợi ý nho nhỏ. Cái thật sự tố cáo tôi là cái quan tài, thói quen tránh xa ánh sáng ban ngày, và thực tế là dường như tôi chưa bao giờ có vẻ ăn cả.”

Rachel ngây người nhìn anh chằm chằm, sau đó bối rối hỏi “Nhưng làm sao ông ta biết tất cả điều đó?”

Etienne nhún vai, tập trung vào màn hình đang chơi “Pudge là một chuyên viên. Tôi nghĩ ông ta ghen tị với thành công của tôi. Ông ta là loại khoái gắn bó với tôi và cố gắng thuyết phục tôi thuê ông ta, nhưng tôi thích làm việc một mình hơn” anh cau mày “Kẻ này đã truy lùng tôi như một con chó săn hơn một năm qua. Ông ta thậm chí còn đề nghị làm không công. Khi mà tôi vẫn cứ nhất quyết từ chối, thì ông ta bắt đầu theo tôi, đột nhập vào nhà khi tôi ra ngoài và làm nhiều điều khác nữa. tôi nghĩ ông ta đang cố gắng thu thập thông tin nhưng tôi khá chắc chắn những điều mà ông ta biết được không phải là những gì mà ông ta mong đợi” lời nói của anh vang lên khô khốc “Nó rõ ràng đủ để thuyết phục ông ta rằng ông ta phải giết tôi và kết thúc tôi theo cách truyền thống”.

Rachel cho rằng anh đang đề cập tới nỗ lực cắt đầu anh của Pudge “Không phải đóng cọc là cách truyền thống để giết ma cà rồng sao?”

“Đóng cọc và chặt đầu” Etienne đồng ý “Tôi cho rằng ông ta quyết định việc đóng cọc thật sự không cần thiết”.

“Trời” Rachel cau mày. Điều gì sẽ xảy ra nếu như cô không nhảy vào giữa Etienne và Pudge Rìu? Trong đầu cô đang hình dung ra cảnh người đàn ông đang cầm cái đầu lủng lẳng của Etienne bằng một tay và cô thật sự vui mừng khi ngăn được nó lại “Gã Pudge này chắc bị bệnh”

“Vâng. Tôi nghĩ ông ta cần thêm sự trợ giúp về tâm thần thần” Etienne đồng ý “thật sự thì tôi biết ông ta cũng đang có sự giúp đỡ đó rồi.”

“Bằng cách nào? Ý tôi là từ cái thực tế là ông ta đã cố giết anh vô số lần?” Cô hỏi với giọng cáu gắt.

“Tôi không thể vào được tâm trí ông ta để lau sạch bộ nhớ hay điều khiển hành động của ông ta.” Khi nhìn thấy cái liếc mắt đầy nghi ngờ của Rachel anh vội thêm vào “Không, tôi không thể đọc được ý nghĩ hay là điều khiển hành động của cô, nhưng trong trường hợp của cô tôi chắc rằng không có gì điên rồ đâu”.

Mặc cho bản thân, Rachel vẫn mỉm cười với giọng điệu trêu chọc của anh “Vậy, vẫn có vài người anh không thể nghe được ý nghĩ?”. Khi anh gật đầu, cô đoán chừng “Vậy thì có lẽ ông ta giống tôi, một trong số những kẻ như vậy”.

Etienne lắc đầu “Tôi giải thích sai rồi. Tôi có thể vào trong tâm trí ông ta, nhưng nó là một quá trình đau đớn”. Anh nhìn xa xăm và nhún vai “Ý nghĩ của ông ta rối rắm và âm u. Rời rạc có lẽ là lời miêu tả tốt nhất. Tôi không thể vận dụng đủ ý thức cho suy nghĩ của ông ta để làm bất kỳ điều gì với nó. Không giống cô, tôi đơn giản là không đọc được ý nghĩ của cô”.

“Hmm.” Rachel đắn đo, không chắc lắm về việc tin anh ta “Mẹ anh dường như không có vấn đề gì”.

“Đừng nhắc đến” anh có vẻ cáu.

“Tại sao bà ấy có thể mà anh thì lại không?” Rachel hỏi, mặc dù cô không chắc điều đó tương tự với điều này. Có lẽ sẽ ít lúng túng hơn khi tin rằng những hành động trước đây của bà đều do anh kiểm soát. Thật không may, cô không thể thuyết phục được bản thân như vậy.

Etienne không trả lời “Đây rồi” anh nói, kéo sự chú ý của cô trở lại màn hình trò chơi “Cấp độ 1”.

Rachel xem đoạn mở đầu với một niềm phấn khích, một nụ cười háo hức cong trên môi cô. Cô là kẻ nghiện trò chơi video bí mật và giờ làm việc khiến đời sống xã hội của cô gặp phần nào khó khăn, và vì thế cô thừa biết việc phung phí thì giờ để chơi chúng. Thực tế Etienne là người sáng tạo ra trò chơi yêu thích của cô làm dậy lên trong cô sự đánh giá khác về anh. Hào hoa và phong nhã? Anh thậm chí còn tuyệt hơn vào lúc này, và anh trông khá phong độ ngay khi khởi đầu. Ngay cả như là một xác chết.

Họ chơi. Etienne là người quản lý nghiêm khắc. Không có dòng lệnh ăn gian nào được cho phép, và anh thậm chí sẽ không cho gợi ý nào cho biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh cũng khăng khăng rằng họ không thể sử dụng cái cấp độ “Dễ Dàng” xìu xìu ển ển kia; họ bắt đầu và chơi ngay cấp độ “Cao cấp”, làm việc giống như một đội đi săn bên ngoài và đóng cọc những chủng loại ma cà rồng khác nhau.

Rachel quyết định không phân tích thực tế rằng tất cả trò chơi chỉ là đi tiêu diệt một con ma cà rồng đầu sỏ độc ác. Tuy nhiên, cô không thể không co rúm lại khi đánh tan thành bụi một trong những kẻ dán nhãn phản diện. Cuối cùng, Etienne cũng để ý và giải thích rằng đó là những “con ma cà rồng cà bông” không phải là người tốt như bản thân chúng. Những kẻ này thích ăn theo cách xưa và cướp đoạt cuộc sống để làm điều đó. Cô thư giản chút ít và chỉ một lúc sau đã thật sự chìm đắm vào trong trò chơi – đến điểm mà Etienne vừa mới rời khỏi đó một phút trước, cô hầu như không chú ý gì cho đến khi anh đặt vào tay cô một cái cốc.

Đột nhiên nhận thức cô đang khát cháy họng, Rachel chụp vội cái cốc một cách mù quáng và nuốt cái ực. Sau đó cô nhanh chóng nhổ ra .”Eooooooo!” cái vị tanh tanh, mát lạnh của máu lấp đầy lưỡi cô.

“Xin lỗi” giọng Etienne nghe không giống hối lỗi chút nào. Anh cười khúc khích khi lấy cái cốc lại và đẩy cho cô hộp giấy Kleenex. Cô lau sạch máu không làm nó dây vào cái cốc nữa. “Nó là vị mà cô tập thích nghi chứ không thể nào quen ngay được. Đáng lẽ tôi nên cảnh báo cô”.

Rachel cau mày và chùi miệng “Tôi không nghĩ tôi có khả năng thích ứng với nó sớm”.

“Hmmm” anh trông khó đoán và uống cạn thứ trong cốc của mình. Sau đó, đặt nó sang một bên, anh nói “À, nếu cần thiết thì chúng tôi có thể cho cô ăn bằng cách tiêm thẳng vào tĩnh mạch”.

Rachel thở ra một hơi mạnh như thể bị đánh bại “Nghe như…một kẻ nhát cáy vậy”

Anh nhún vai “Bất tiện nhưng có thể kiểm soát được. Lissianna vẫn phải làm vậy cho tới gần đây”.

“Em của anh?” Rachel cảm thấy ngạc nhiên. Dường như Lissianna là một người phụ nữ mạnh mẽ, không khắt khe như Rachel vẫn cảm thấy.

Etienne gật đầu “Nó bị chứng hemophobia từ hồi nhỏ. Nhìn thấy hay ngửi thấy mùi máu là nó xỉu liền. Cách duy nhất để nó có thể ăn là cắn hay tiếp máu bằng cách tiêm thẳng vào tĩnh mạch”.