“À, cháu nghĩ chính là cái đó.”

Rachel chăm chú ngắm mình trong gương, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi Marguerite kéo một vài lọn tóc vàng và đưa chúng về phía trước gương mặt cô. Cô không thể tin nổi sự khác biệt mà một bộ tóc giả có thể tạo ra. Rachel khó mà nhận ra chính bản thân cô, và hoàn toàn chắc chắc rằng chẳng ai có thể.

“Đúng vậy, cái này sẽ giải quyết mọi vấn đề,” Marguerite quyết định với một một tiếng thở dài hài lòng. Bà mỉm cười với Rachel qua chiếc gương, “Giờ thì cháu có thể đến dự đám cưới của Lissianna…và Etienne cũng thế”.

Rachel cố gắng không nhăn mặt. Dội thêm vào sự mất tinh thần của cô, cô biết rằng hôm nay Etienne, người đáng lẽ ra phải là một trong những người giữ vị trí hướng dẫn khách mời (usher) trong lễ cưới, đã bỏ qua buổi diễn tập đêm trước bởi vì anh không muốn để Rachel “một mình và không được bảo vệ”. Cô thậm chí không biết rằng anh đã bỏ buổi tập cho đến khi Marguerite ghé thăm vào ngày hôm nay, đầy quyết tâm lôi cô đi mua sắm. Bà cũng nói: dù lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục, thì Etienne cũng sẽ phải tham dự lễ cưới của em gái anh thậm chí nếu họ phải cải trang cho Rachel thành một con dê để đến tham dự. Người phụ nữ luống tuổi này còn nhanh chóng nói tiếp với sự đảm bảo chắc chắn rằng bà hoàn toàn chắc việc cải trang Rachel thành một con dê sẽ không cần thiết, bà chỉ đơn giản là muốn nhấn mạnh việc đó.

Bản thân Rachel quá bận rộn trừng mắt nhìn Etienne để có thể thưởng thức những lời nói dỗ dành của bà. Giờ đây, cô ngắm mình trong gương và đồng ý một cách vui vẻ rằng việc cải trang thành dê là không cần thiết.

“Ah, tiếp theo là trang điểm và làm móng, sau đó thì chúng ta xong xuôi,” Marguerite thông báo. Với một cái thở dài hài lòng, bà liếc nhìn người phụ nữ đang chỉnh sửa lại bộ tóc giả cho Rachel. “Vicki đâu?”

“Đang chờ trong phòng của cô ấy,” người phụ nữ trả lời. “Tôi sẽ đưa bà tới đó.”

“Được, được.” Marguerite di chuyển để Rachel có thể đứng lên.

Theo sau cô gái, Rachel không quá ngạc nhiên khi mà người phụ nữ mẹ của Etienne đi cùng. Cô sẽ không nghi ngờ rằng việc giám sát quá trình trang điểm cũng sẽ tỉ mỉ y như lúc chọn bộ tóc giả. Marguerite rõ ràng là một “cô gái” thích đảm đương phụ trách công việc, Rachel đã nghĩ thế khi cô được dẫn vào căn phòng nhỏ có tông màu kem.

Thành thật mà nói, Marguerite đã nhận trách nhiệm ngay khi họ vừa rời khỏi nhà Etienne. Đầu tiên bà đã đưa cô tới cửa hàng thời trang mà bà yêu thích nhất. Không mất nhiều thời gian để Rachel nhận ra được tại sao đây là nhà thiết kế yêu thích của Marguerite. Bà chủ tiệm vẫy đuôi xun xoe với bà y như bà là người hoàng gia. Người phụ nữ này cũng là ma cà rồng – Rachel đã nhận ra được điều này ngay lập tức. Cô không chắc là bằng cách nào; chỉ là bằng cách nào đó cô có thể cảm nhận được nó, và cho rằng nó là một bản năng khác mà không ai đã bận tâm lưu ý cho cô biết. Không nghi ngờ gì nó là kỹ năng hữu ích. Trên hết, hút máu các ma cà rồng khác có thể bị làm cho suy yếu, như cô vừa mới phát hiện ra.

Rachel vẫn duy trì sự im lặng và dễ chịu khi cô mặc thử hết chiếc váy đắt tiền này tới chiếc khác rồi diễu hành qua lại trong cái nhìn ngắm kỹ lưỡng của mẹ Etienne. Mẹ của Etienne cứ khăng khăng đòi trả tiền cho chuyến mua sắm này, nói rằng đó là niềm vinh hạnh của bà. Bên cạnh đó, bà chắc rằng Rachel sẽ không muốn tham dự một cái gì đó nhàm chán như một đám cưới mà nếu nó không cần thiết để Etienne phải tham dự. (nghĩa là: Etienne cần thiết phải tham dự → nghĩa là nó sẽ không boring → và Rachel chắc chắn sẽ muốn tham dự, pó tay với cái câu with double negative này, ko biết làm sao cho mọi người hiểu nữa.)

Rachel cố gắng tranh cãi về vấn đề này cho đến khi bà chỉ ra rằng Rachel khó có thể sử dụng thẻ tín dụng hay card ngân hàng khi mà một trong hai thứ đó sẽ trực tiếp dẫn cảnh sát thẳng đến chỗ cô – và cô cũng chưa nắm được sự kiểm soát răng nanh của mình, vì vậy bị nhận ra là điều tuyệt đối không thể. Tự hứa với bản thân sẽ trả lại tiền cho bà ngay khi cô quay trở lại cuộc sống bình thường, Rachel ngầm bằng lòng. Và vì người phụ nữ đã thanh toán hết mọi chi phí – dù chỉ là tạm thời – cô cảm thấy Marguerite nên có tiếng nói chủ yếu trong việc cô nên mặc cái gì.

May mắn thay, cái váy mà mẹ Etienne chọn lại là cái mà cô yêu thích. Được tạo ra bằng những sợi đăng ten xanh đậm phủ lên một cái váy lót satin dài, đó là cái váy hở vai, nổi bật với phần vạt trên vừa vặn và tay áo dài bằng ren ôm sát. Rachel hoàn toàn cảm thấy mình thật xinh đẹp khi mặc nó, bất chấp cái thực tế rằng cái váy dài quét đất. Đôi giày được làm cùng một chất liệu. May mắn thay, gót giày cao vừa đủ để cái váy không còn quét đất nữa.

“Cô đây rồi,” cô gái đã giúp Rachel với bộ tóc giả dừng lại và mở cửa, sau đó giữ nó cho Rachel và Marguerite. Rachel dẫn đầu tiến vào phòng. Một người phụ nữ trẻ ngồi trước cái bàn đầy mỹ phẩm, rõ ràng là đang đợi họ. Cô ta nhảy dựng lên khi họ tiến vào và xông lên phía trước chào đón họ, và hướng dẫn Rachel và Marguerite lại ngồi chỗ bàn trang điểm. Sau khi chắc chắn rằng không ai trong bọn họ muốn dùng giải khát, cô gái hỏi họ muốn làm gì, và Marguerite giải thích về đám cưới, màu sắc chiếc váy, và nhiều thứ nữa. Trong lúc đó cô gái đã tiến hành công việc trên gương mặt Rachel, lẩm bẩm về độ tinh khiết và màu da khỏe mạnh của cô.

Rachel đã không nói gì để đáp lại lời khen của cô gái, thay vào đó lại phân tâm và ngáp thẳng một cái vào mặt cô ta. Cô biết rằng trang điểm không cần thiết nữa, nhưng đã không thật sự nhìn kĩ mặt mình. Giờ đây, trong cái gương phóng đại mà cô gái kia giơ ra, Rachel đơn thuần nhìn chằm chằm vào mình. Làn da cô mịn màng và mềm mại như mông của em bé. Cô lấy làm kinh ngạc khi cô gái kia vẫn đang làm mặt cho cô, trả lời những câu hỏi một cách lơ đãng và đồng ý với hầu hết những gợi ý của người phụ nữ.

Marguerite đề nghị một dấu hiệu để hỗ trợ thêm vào việc cải trang cho cô và Rachel nhận thấy mình được đánh một nốt ruồi ở trên môi phía bên trái. Việc bổ sung nho nhỏ, phối hợp với tính nghệ thuật của Vicky và bộ tóc giả, thật sự đã làm nên sự khác biệt. Cho đến khi họ làm xong, thậm chí Rachel đã nghĩ cô trông đẹp một cách kỳ lạ. Cô không thể dừng việc ngắm mình khi họ di chuyển qua một căn phòng có gương khác nơi mà cả móng tay của cô lẫn của Marguerite được giũa và sơn.

“Ah, thật là vui,” Marguerite nói khi họ đã ngồi lại trong xe limo.

“Vâng,” Rachel đồng ý. Cô thấy mình được nuông chiều và xinh đẹp, nhưng cũng cảm thấy chút ít tội lỗi khi cô chẳng phải trả một đồng nào. “Cám ơn.”

“Cháu khách sáo quá cưng à. Và làm ơn dừng lại cái việc cảm thấy tội lỗi đó đi. Đó là vinh hạnh của cô khi làm tất cả những điều này”

Bà đặt lên cô một thần chú trong khi bà yêu cầu cô. Tội lỗi của Rachel bỗng dưng tan biến ngay, vì thế mà cô biết được điều đó. Tuy nhiên, cô quyết định không bực bội người phụ nữ này vì sự xâm nhập vào não của cô, thay vào đó là tận hưởng nó. Tội lỗi rõ ràng chẳng vui vẻ chút nào.

“Chúng ta tới rồi,”

Rachel liếc nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc limo khi nó bắt đầu dừng trước một tòa nhà. Một tòa nhà khổng lồ. Không phải của Etienne.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” cô hỏi trong sự kinh ngạc.

“Nhà của ta, cưng à,” Marguerite trả lời. Người lái xe ra ngoài từ bên hông xe và đi vòng lại để mở cửa cho họ. “Etienne sẽ gặp chúng ta ở đây để đến nhà thờ. Nhờ thế mà ta có thể quyết định con nên mang trang sức nào.”

“Oh.” Rachel theo bà ra khỏi xe. Một ma cà rồng sẽ sở hữu loại trang sức nào nhỉ?

Etienne siết lại nơ, sau đó lại kéo nó ra, rồi lại cáu kỉnh siết nó lại thêm lần nữa. Anh ghét mang nơ. Anh cũng ghét những bộ tuxedo(*). Tại sao anh lại đồng ý tham gia bữa tiệc đám cưới này cơ chứ? Anh giống kiểu anh chàng mặc jean và áo thun, vì vậy mà anh thích làm việc với máy tính. Anh không cần phải mặc đồ công sở để đi làm. Anh chỉ phải ăn vận cho những buổi họp mặt với công ty sản xuất và phát hành game của anh mà thôi.

Etienne chỉnh lại cái nơ và thở dài khi anh sải bước đến phòng tiếp khách của mẹ. Anh cho rằng nơ tốt hơn cái cravat mà anh từng bị ép mang khi còn nhỏ. Cơn sốt thời trang đó từng là nỗi đau lớn. Hầu hết quần áo đều ở thời đầu thế kỷ 18 khá là lòe loẹt, mặc dù chúng phô bày cơ bắp chân của anh thành một ưu điểm.

Anh thoáng cười toe toét vào cái ý nghĩ tự cao tự đại khi tiếng giày cao gót nện trong đại sảnh khiến anh nhìn về phía cửa. Có lẽ là mẹ anh. Marguerite luôn trong trạng thái sẵn sàng nhanh chóng cho những dịp như thế này. Anh không chắc liệu do hàng trăm năm thực hành, hay đơn giản chỉ mất chút ít công sức để khiến bà trông đẹp ra, nhưng bà luôn hoàn thành mọi công việc một cách nhanh chóng từ khi mà anh có thể nhớ được.

Nhưng đó không phải mẹ anh. Đó là cô gái tóc vàng tuyệt vời nhất mà Etienne từng thấy trong cuộc đời mình. Phải mất một lúc Etienne mới nhận ra được đó chính là Rachel trong bộ tóc giả. Cô nổi bật lên trong căn phòng, hình bóng mơ mộng trong dải đăng ten xanh và lụa.

“Mẹ anh bảo em xuống để báo với anh rằng Lissianna đã sẵn sàng. Bà cũng nói rằng đã sắp trễ rồi, và anh cùng Bastien nên đi đón Greg và Lucern rồi đưa họ tới nhà thờ.”

“Ý kiến hay đó.” Bastien bước vào phòng. Rachel quay lại và mỉm cười với anh. Anh mỉm cười đáp trả, nét mặt anh đượm vẻ ngạc nhiên khi nhìn vào cô. “Em trông thật đáng yêu, Rachel. Một cô nàng tóc vàng đáng yêu y như khi em là cô nàng tóc đỏ”.

“Cám ơn.” Cô đỏ mặt thẹn thùng, sau đó vòng qua anh và rời khỏi phòng, để lại Etienne đang nhìn chằm chằm phía sau cô. Quỷ ăn mất lưỡi rồi nên anh không thể thốt lên lời nào về sự xuất hiện của cô. Đó chính là khi Etienne nhận ra rằng, dù anh có kiến thức qua hàng mấy thế kỷ thì anh vẫn là thằng ngốc hạng nhất.

“Làm hay lắm, Etienne,” Bastien nói, đang cười toe toét. “Tôi có thể thấy cái lưỡi của cậu đã trở thành kim loại đang cố cật lực để hoạt động.”

Càu nhàu, Etienne ngồi phịch xuống ghế.

Bastien cười dữ dội hơn vào biểu hiện chán nản thất vọng của anh. Bước tới, anh ấy vỗ lên vai anh. “Thôi nào. Lucern nãy giờ chắc phải đang chịu đựng sự lo lắng bồn chồn của Greg. Chúng ta nên đi giúp anh ấy gói chú rể vào trong xe và đưa đến nhà thờ thôi.”

Etienne cố nhấc người lên đôi chân. Theo ông anh trai với mái đầu đen ra khỏi phòng đến cửa trước, anh liếc nhìn lại, hy vọng có thể thấy được Rachel lần nữa và có lẽ nói với cô những lời khen mà anh nên nói – nhưng dĩ nhiên cô ấy đang ở chỗ nảo chỗ nào thì sao mà nhìn được chứ. Anh đã lỡ mất cơ hội của mình. Và nếu có một điều mà Etienne đã học được trong suốt 300+ năm, thì đó chính là cuộc đời hiếm khi nào cho bạn cơ hội thứ hai.

“Họ tạo thành một đôi dễ thương, nhưng anh ấy không phải là người cô ấy muốn,” Etienne thôi không nhìn chằm chằm lên sàn nhảy nơi mà Bastien, theo ý kiến của anh, đang ôm Rachel đưa ra xa rồi lại xáp tới quá gần, rồi sau đó quay qua cau có với người em họ. Thomas đã dừng lại bên cạnh anh và cũng đang ngắm nhìn cặp đôi nhảy. Etienne trừng mắt nhìn anh ta quấy rầy và quay lại xem, cố gắng tảng lờ cơn ghen và oán giận đang gia tăng trong anh.

Đám cưới kết thúc không có bất kỳ sự sơ suất nào. Bữa ăn trôi qua và buổi chiêu đãi thì thật náo nhiệt, nhưng Etienne còn chưa thể nói được lời nào với Rachel. Anh thật sự muốn sửa chữa lại hành động vụng về lúc trước và nói với cô rằng cô trông thật xinh đẹp…giữa những người khác. Thật không may, vì là một người hường dẫn khách mời, Etienne bị buộc phải ngồi bàn đầu trong suốt phần còn lại của tiệc cưới. Rachel được xếp ngồi ở bàn Jeanne Louise và Thomas. Ban đầu anh còn cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ấy dường như đang để bản thân tận hưởng – ít nhất, khi anh nhìn cô, cách cô cười đùa một cái gì đó, vì vậy anh cho rằng cô cũng đã có quãng thời gian vui vẻ. Bản thân anh thì đang chán muốn chết và không thể kiên nhẫn để chờ cơ hội tiếp cận cô. Thật không may, Bastien là người nhanh chân hơn, và đã có được Rachel đầu tiên. Anh ấy nhanh chóng kéo cô lên và lôi ra sàn nhảy – Mà Etienne cảm thấy đó là điều thật nhảm nhí mà một ông anh trai đã làm.

“Họ chỉ nhảy thôi mà, Etienne,” Thomas nói với vẻ đầy thích thú.

Anh không cảm kích điều mà Thomas châm chích vào đầu anh, nhưng thật ra Etienne đã điên tiết với người em họ này rồi. Vì đã được ngồi gần Rachel trong suốt bữa ăn chỉ là một lý do, nhưng anh biết cơn ghen tức của anh thật kỳ cục vì vậy anh lờ nó đi và nói, “Anh có chuyện cần giải quyết với em đây, em trai.”

“Uh-oh.” Thomas thậm chí không thể giảm lại độ toe toét của nụ cười. Rõ ràng là anh ta chẳng quá quan tâm. “Em đã làm cái gì nào?”

“Sweet Ecstasies?” anh quắc mắt hỏi “Bày trò gì thế hả?” (“Sweet Ecstasies?”: ngây ngất ngọt ngào???)

“À, rõ ràng đó là cái mà hai người cần,” người em họ nói không chút hối lỗi . “Và nó hiệu quả, phải không?”

Khi Etienne chìm trong im lặng, Thomas bật cười và vỗ vào lưng anh. “Anh không cần khách sáo. Em chắc rằng sau này anh sẽ lo liệu được nó mà không cần đến thức uống đó. Anh chỉ là hơi lạc hậu một chút thôi, vì vậy em quyết định giúp anh tấn công.”

“À, nếu như cô ấy không muốn –“

“Không có cửa đâu, anh à. Em đọc được suy nghĩ của cô ấy. Cô nàng quá nóng bỏng đối với anh.” Anh ta lắc đầu. “Thậm chí em – mặc dù bị chê bai rằng là kẻ phóng đãng – thì cũng gần như phải đỏ mặt với những ý nghĩ mà cô ấy có.”

“Thật sao?” Etienne hỏi.

“Ờ, thật.” Anh chàng cười toe toét hơn nữa, sau đó cong mày lên. “Nhưng sao giờ lại hạch hỏi? Anh đã chẳng nói gì khi em đưa máu đến nhà anh mà. Có sự cố nào trên thiên đường hả?”

“Không.” Etienne liếc nhìn về phía Rachel, mắt anh ngấu nghiến cơ thể cô trong chiếc áo dài xanh bằng lửa nhiệt và cả sự thấu hiểu. Sau đó anh quay sang người em họ và thêm vào, “anh đáng lẽ phải xé xác em ra, cái ngày em mang máu đến và khi bọn anh bị khoá trái cửa, nhưng anh đã không còn sức lực nào nữa.”

“Không, em đoán là anh không còn,” Thomas đồng ý. “Anh gần như chết khát. Mà còn thê thảm hơn vậy nữa.” Anh ta phá lên cười sau đó bỏ đi, để lại Etienne cau có.

“Con nên xen vào.”

Etienne quay lại và thấy mẹ anh, một nụ cười mềm mại nở trên môi bà. Anh tạm thời lờ đi lời khuyên và bình luận, “Mẹ trông vui vẻ thật.”

“Dĩ nhiên,” bà đồng ý. “Cuối cùng thì đứa con đầu tiên của mẹ cũng đi lấy chồng và ổn định.”

Etienne khoái trá với phần nhấn mạnh. Anh đã nghe con người than phiền về chuyện con cái họ mãi mà không chịu kết hôn và ổn định. Vậy là họ còn chưa biết “mãi” là như thế nào.

“Vậy, con có xen vào hay không đây?” Marguerite hỏi. “Cô ấy muốn con đấy.”

“Vậy sao?”

Marguerite tập trung một lúc, môi bà cong lên nụ cười , sau đó bà gật đầu và nói mềm mỏng “Ờ, phải, con trai ạ. Rachel đã rất thích bữa tối và đang có quãng thời gian vui vẻ nhưng sẽ hoàn hảo hơn nếu được ở trong vòng tay con. Cô ấy muốn nhảy với con, và Bastien cũng biết điều đó, và cái tôi của nó đang làm khổ nó. Con nên đi cứu nó đi”

Etienne để cái nhìn của mình trôi qua Rachel lần nữa rồi gật đầu. “Cám ơn.” Không thêm một lời nào, anh băng ngang qua sàn nhảy bước tới cặp đôi đang khiêu vũ chầm chậm.

“Anh trai.” Bastien chào đón Etienne một cách long trọng khi anh tới được phía họ, sau đó anh ta thả Rachel ra, trao cô cái cúi chào lịch sự và nhã nhặn sau đó rời sàn nhảy.

“Chào,” Rachel mềm mại nói.

“Chào.” Etienne đưa tay ra trong tư thế mời và thở phào khi cô bước vào vòng tay anh. Đó là nơi cô ấy thuộc về. Anh có thể cảm thấy nó. Trong 300 năm không có người phụ nữ nào làm anh có cảm giác giống vậy. Anh đã lựa chọn đúng khi chuyển đổi Rachel. Cô là định sẵn sẽ thuộc về anh.

“Trông em đẹp đến ngộp thở,” anh thì thầm bên tai cô. “Anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp hơn thế này trong suốt những năm tháng qua.”

Anh nhận thấy cô đỏ mặt qua khoé mắt, sau đó cô cuộn mình gần hơn với anh và nói, “Em thấy khó tin quá, Etienne. Anh đã gặp gỡ rất nhiều phụ nữ mà.”

“Nhưng đối với anh không ai trong số họ đáng yêu như emcả,” anh bảo đảm với cô một cách trang trọng. “Ngay cả khi em tóc vàng”

Rachel dừng lại và nhìn thẳng vào mặt anh như thể nghi ngờ anh. Mỉm cười nhẹ nhàng, rồi đơn giản cô nói, “Cám ơn.” Sau đó cô cười và thêm vào, “Bản thân anh cũng khá hấp dẫn mà.”

“Em nghĩ vậy sao?” Etienne hỏi.

“Oh, phải,” Rachel đảm bảo với anh “Anh rất đẹp trai. Thật sự thì gợi cảm như quỷ. Anh có đôi mắt tinh quái, một nụ cười ranh mãnh, và anh trông rất thông minh. Em luôn yếu đuối trước những người đàn ông thông minh đấy, Etienne.”

“Vậy sao?” Etienne toe toét. “Em thích những anh chàng thông minh hả?”

“Mmm.” Cô gật đầu, đôi môi cong lên thích thú. “Sự thông minh kích thích em”

“Vậy sao?” Etienne nhíu mày và mỉm cười tinh nghịch. “Từ tượng thanh (Onomatopoeia)”

Rachel nháy mắt

“Enkephalin.”

Sự hoang mang lớn dần trong Rachel. Etienne đang làm gì vậy? Nhờ vào kiến thức y tế của mình, cô biết Enkephalin là một chất tương tự như morphine có thể tìm thấy trong não và được cho rằng giúp kiểm soát phản ứng của cơn đau. Nhưng cô không có manh mối nào lý giải tại sao anh “phun” ra những từ đó. Trước khi cô có thể hỏi. Anh lại thêm vào “Nghịch lý (Oxymoron)”

“Ơ…anh đang làm gì vậy?” cô hỏi.

“Nói những từ “to lớn” để gây ấn tượng với em bằng trí thông minh của anh” Cười toe toét, anh hỏi, “Em đã thấy kích thích chưa?”

Rachel thấy sửng sốt, rồi một tràng cười bùng phát ra khỏi môi cô, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Etienne mỉm cười và gật gật đầu với mấy đôi khiêu vũ khác, sau đó quay lại với cô. Anh khụt khịt đánh hơi và giả vờ cau có. “Em không được cười một anh chàng khi anh ta cố gắng tán tỉnh em chứ”

“Đó là cái anh đang làm hả?” cô hỏi.

“Uh, nó hiệu quả không?”

Rachel cười khúc khích và nghiêng đầu dựa vào vai anh. “Em không chắc. Có lẽ. Tại sao anh không thử vài từ “to lớn hơn”?

“Hơn hả?” anh cuộn cánh tay mình chặt hơn quanh cô “Hmmm….để xem nào. Ginormous. Dunnock”

“Cái gì vậy?” Rachel ngước đầu lên hỏi. Đó là từ đầu tiên mà cô không biết.

“Con chim sẽ hiếm thấy”

“Ah”

“Anh nên tiếp tục không nhỉ?” anh hỏi.

“Làm ơn thôi đi.”

Cả Rachel lẫn Etienne đều bật thẳng người trong kinh ngạc theo cái yêu cầu khô khốc của Lucern. Người đàn ông tóc đen đang đứng bên cạnh họ trên sàn nhảy, gương mặt mang đầy vẻ trang trọng “Anh được cử đến đây để thông báo với hai người rằng bác Lucian muốn nói đôi lời với Rachel.”

Nhận thức được cách Etienne cứng đờ người, Rachel nhìn anh với vẻ đầy tò mò, “anh có một ông bác à?”

“Uh.” Anh giải phóng ra hơi thở đè nén của sự cam chịu. “Và bác ấy là lão già khó chịu.”

“Có lẽ vậy, nhưng ông ấy cũng là người đứng đầu gia tộc,” Lucern nhận xét. “Và ông ấy muốn nói chuyện với Rachel.”

“Và điều ông ấy muốn ông ấy sẽ làm cho bằng được?” Cô đoán.

“Anh e là vậy,” Etienne nói một cách hối lỗi. Vòng tay anh trở nên phòng vệ bao quanh cô

Rachel mỉm cười trấn an anh. “Sẽ ổn thôi, Etienne. Em rất giỏi ứng xử với mọi người mà.”

“Bác Lucian không phải là người,” anh nói với tông giọng dữ tợn. Nhưng, bỏ cánh tay xuống, thay vào đó nắm lấy khuỷ tay cô, và dẫn cô băng qua sàn nhảy. Lucern ngay lập tức bước theo bên cạnh cô.

Rachel mỉm cười với cung cách trung thành đó. Cô cảm thấy được bảo vệ khi được dẫn tới gặp người đứng đầu gia tộc. Tuy nhiên, cô chắc rằng cô thật sự không cần điều đó. Rachel không đùa khi nói rằng cô rất giỏi ứng xử với mọi người. Cô hoàn toàn tự tin rằng cô có thể xử lý được ông bác già khó chịu này…và cô tiếp tục nghĩ như vậy cho tới khi cô được dẫn tới một cái bàn nơi có một người tóc vàng điển trai ngồi kế bên mẹ Etienne.

Biểu hiện căng thẳng và lo lắng trên gương mặt Marguerite cuối cùng cũng khiến sự tự tin của Rachel dao động. Cô chưa bao giờ thấy nó, và dường như nó cũng chẳng phải điềm tốt. Duỗi thẳng vai, Rachel buộc mình mỉm cười lịch sự với người đàn ông cô coi là bác của Etienne.

Lucian Argeneau là một người đàn ông đẹp trai. Ông ta dễ dàng đoạt giải người đẹp trai nhất trong những người đàn ông tham dự đám cưới. Với bộ tóc vàng óng và những đường nét như điêu khắc, ông sẽ lấp đầy tưởng tượng của bất kỳ ai về một vị thần hy lạp. Nhưng, khi ông xem xét cô, vẻ mặt của ông thật băng giá, không có một dấu hiệu nào của cảm xúc mềm mại hơn của con người. Nếu người đàn ông này từng có cảm giác gì giống như chăm sóc hay yêu thương, những cảm xúc đó chắc đã chết hoặc bị giết chết từ lâu lắm rồi. Đôi mắt ông hướng về phía Rachel trống rỗng như một hố đen.

Cô chạm phải ánh mắt của ông và chờ đợi lời chào mừng lịch sự, nhưng chẳng có gì thốt ra. Chẳng mất quá một giây để có thể hiểu tại sao. Người đàn ông đang đọc tâm trí cô. Đó là cách nói lịch sự để miêu tả nó. Thật sự, ông đang lục soát tâm trí cô, tìm kiếm mỗi ý nghĩ và cảm xúc với một sự tàn nhẫn và thiếu sự quan tâm đến cảm xúc của cô khiến cô thấy khó thở. Cô có thể thực sự cảm thấy ông ở trong đầu mình, xen vào và chọn lọc thông qua những ý nghĩ của cô. Và ông không quan tâm đến cảm nhận của cô.

“Cháu vẫn chưa nói cho cô ta.” Lời đầu tiên của Lucian Argeneau hướng thẳng đến Etienne, mặc dù ông không rời mắt khỏi Rachel.

“Chưa.” Etienne thú nhận một cách lạnh lùng.

“Con không muốn làm cô ta giận,” người đàn ông tiếp tục. “Con đang cố gắng tán tỉnh cô ta về phía con trong hy vọng cô ta sẽ giúp cho con những điều con muốn.”

Rachel giật nảy mình, ánh nhìn của cô bắn về phía Etienne chỉ để thấy vẻ mặt anh không động đậy. Anh không phủ nhận lời buộc tội, tuy nhiên, cô cảm thấy tất cả niềm vui thích của cô trong tối nay bị xì hơi giống như quả bóng bay bị thủng. Có phải tất cả nụ cười và cảm xúc của họ chẳng là gì ngoài một mục đích đến cuối cùng sao?

“Giờ cô là một trong số chúng tôi”

Rachel giật mình quay lại Lucian. Lời nhận xét vừa rồi là dành cho cô, và cô thừa nhận nó với một cái gật đầu cay đắng “Vâng, là vậy.”

“Nếu cô muốn vẫn là người một của chúng tôi, cô sẽ làm điều tốt nhất cho gia tộc này,” cô được thông báo.

“Thật sao?” cô hỏi một cách hóm hỉnh. “Vậy tôi có thể quay trở lại làm người được không?”

“Chỉ có cái chết mới giúp cô quay trở lại.”

“Đó là sự đe dọa à?” Cô hỏi.

“Đó là tuyên bố thực tế,” ông nói một cách đơn giản. “Cô được trao cho một món quà. Nếu cô đánh giá cao nó, cô sẽ hành động sao cho phù hợp.”

“Hoặc là?” Cô chất vấn, mắt cô nheo lại.

“Hoặc là cô sẽ được đối xử giống như một mối đe dọa.”

“Bị trừ khử?”

“Nếu cần thiết.” Không có xấu hổ hay xin lỗi trong lời tuyên bố đó. Nó đơn giản là sự thật, câu nói giống như cách mà có lẽ ông nói mặt trời sẽ mọc vào buổi sáng. Những ngôn từ vì thế mà kinh hoàng hơn bởi vì như vậy.

“Tôi hiểu,” Rachel chậm rãi nói, sau đó hỏi, “Và tôi phải làm những gì?”

Marguerite đột nhiên đặt tay lên cánh tay của Lucian, và mặc dù Rachel không thể nghe được, nhưng cô biết rằng có một cuộc trò chuyện im lặng đang diễn ra. Bất kỳ điều gì mẹ Etienne nói ra phải có sức thuyết phục, Lucian Argeneau gật đầu một lần, sau đó thông báo, “Etienne sẽ nói với cô. Và nếu cô biết điều gì tốt cho mình, cô sẽ lắng nghe.”

“Mấy người đây rồi.”

Rachel giật mình khi tiếng hét vui vẻ chen vào. Tiếp theo là sự xuất hiện của một người mảnh mai tóc vàng đứng cạnh bên Lucian Argeneau và bắt đầu nựng lên vai và cánh tay ông như thể ông ta là con mèo. Rachel không thể không chú ý điều mà trong khi người phụ nữ đang nựng nịu Lucian, bà ta phát ra những âm thanh grừ grừ như mèo kêu.

“Lissianna,” người phụ nữ tóc vàng nói, “cô nên nói với chúng tôi rằng đàn ông trong gia đình cô đẹp trai thế nào chứ. Những anh em trai cô thật đẹp trai, còn người anh họ thì rõ ràng là hảo hạng.”

Rachel ngạc nhiên khi nghe Lucian Argeneau bị gọi là anh họ cho đến khi cô nhớ ra rằng tất cả những người thân lớn tuổi hơn đều bị đưa vào những mối quan hệ kiểu này để che giấu tuổi của họ với phía gia đình của Greg. Sẽ có rất nhiều nghi vấn nếu Marguerite được giới thiệu là mẹ và Lucian là bác. Miễn là gia tộc Hewitt liên quan, thì gia tộc Argeneau được hình thành từ các thế hệ trẻ và hoàn toàn không một người họ hàng lớn tuổi nào còn sống sót cả. .

Rachel không quá ngạc nhiên khi một vài phụ nữ độc thân bên phía nhà Greg đang xun xoe đàn ông nhà Argeneau theo cách mà gần như xấu hổ tột cùng để chứng kiến cảnh đó.

“Tôi lớn lên với bọn họ xung quanh, Deeanna. Tôi hầu như không chú ý đến ngoại hình của họ nữa. Tôi chỉ chú ý đến bọn họ nếu họ hành động như thể mấy đứa du côn máu lạnh”

Rachel liếc nhìn qua vai thì thấy Lissianna và chồng mới của cô, cũng như Bastien họ đã tham gia bữa tiệc nhỏ này và đang đứng bên cạnh cô. Cô đã không nghe thấy họ lại gần. Cơn giận điên tiết lạnh lùng tràn ngập khuôn mặt cô dâu. Lissianna không vui vẻ gì với bác cô, và cô chẳng ngại ngần gì mà thể hiện nó ra.

“Đi nào,” Etienne thì thầm, lợi dụng sự mất tập trung. Anh lôi cô đi.

Cô âm thầm đi theo anh, đầu óc cô quay cuồng. Etienne đã tán tỉnh cô để cố gắng có được cô để làm cái gì đó. Ý nghĩ đó tiếp tục trôi nổi trong tâm trí cô khi anh đưa cô ra khỏi hội trường buổi chiêu đãi. Nếu có điều gì mà Rachel ghét nhất trên thế giới này, đó chính là bị lợi dụng.

Cô vào trong xe khi Etienne mở khóa cửa. Cô đã thắt dây an toàn khi anh đi vòng qua xe để bước vào, sau đó ngồi im như tượng khi anh khởi động máy và bắt đầu lái.

Họ hướng về phía ngôi nhà anh, dĩ nhiên, để thảo luận bất kỳ cái gì anh muốn cô làm. Rachel biết điều đó. Cô cũng biết cuộc nói chuyện họ sẽ có một khi về tới nhà sẽ chẳng dễ chịu gì, không quá nghi ngờ là nó có thể đau đớn. Trong khi cô không mong đợi gì, Lucian Argeneau lại đảm bảo rằng giờ đây chẳng có cách gì tránh né được. Trong trường hợp đó, hy vọng duy nhất của Rachel là cô có thể tránh né cuộc nói chuyện này ít nhất là với niềm kiêu hãnh của cô. Cô nghi ngờ rất nhiều liệu trái tim cô có thể sống sót không.

Etienne nguyền rủa ông bác trong im lặng trên suốt chặng đường về nhà. Người đàn ông đó luôn luôn là một người độc đoán. Cả gia đình anh thường hỏi liệu ông ta sở hữu một trái tim không, và tối nay chứng minh rõ ràng là ông đã không hề có. Nếu Etienne có bất kỳ cơ hội nào với Rachel nữa, thì anh sẽ rất ngạc nhiên. Lucian chỉ vừa khiến cuộc đời anh phức tạp vô cùng tận.

Thật không may, đều là do lỗi của anh, và Etienne biết điều đó. Nếu anh chỉ việc đề cập chủ đề về Pudge với Rachel trước đám cưới, khi anh nên làm cho xong, sẽ chẳng có vấn đề gì nữa. Nhưng anh đã không, và giờ anh không những phải thuyết phục Rachel thừa nhận rằng chuyện Pudge bắt cóc cô là một nước cờ thông minh nhất, nhưng anh phải vượt qua được cơn giận của cô khi làm điều đó. Và ngay lúc này thì cơn giận của Rachel đã nhiều lắm rồi. Rất nhiều. Hàng tấn. Trong lúc bình thường anh không thể đọc được suy nghĩ của cô, đỉnh cao của sự đam mê rõ ràng mở cô ra cho anh như một quyển sách – và rõ ràng không chỉ có mỗi đam mê tình dục. Ngay lúc này đây, cô đang chuyển tải cơn giận của mình như tần số radio FM với mức âm lượng cao nhất.

Etienne đậu xe ngay trong sân nhà và tắt động cơ, sau đó ngồi im trong phút chốc trong khi Rachel tháo dây an toàn. Khi thấy anh chẳng có ý gì ra khỏi xe, cô dừng lại và chờ đợi có vẻ như đang cố tỏ ra kiên nhẫn – nếu như anh không đang bị nổ tung bởi những ý nghĩ của cô.

“Anh không ngủ với em để thuyết phục em làm điều gì mà bọn anh muốn,” cuối cùng anh nói, vì dường như sợ rằng cô phát sóng cơn giận của mình mạnh mẽ hơn.

“Vậy tại sao anh ngủ với em?”

Anh không bị lừa phỉnh bởi giọng điệu bình tĩnh của cô. Cô không tin anh và vẫn còn giận dữ. Etienne im lặng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của cô. Tại sao anh ngủ với cô? Đó là một trong những câu hỏi ngu ngốc nhất mà một người phụ nữ có thể hỏi. Hay có lẽ nó không ngu ngốc để hỏi những người đàn ông bình thường. Một trong số họ có lẽ trả lời vậy: bởi vì em sẵn sàng dâng hiến, hay đơn giản hơn, sao lại không? Nhưng Etienne đã qua giai đoạn phát triển dài đằng đẳng khi mà anh sẽ ngủ với bất kỳ thứ gì cử động. Buồn thay, tình dục đã trở thành thức ăn qua các thời đại – lúc đầu là ly kỳ và thú vị với mùi vị khác lạ của nó, nhưng sau đó trở thành sự phiền phức hơn bất cứ thứ gì. Hoặc anh đã nghĩ vậy cho đến khi Rachel xuất hiện. Sau đó sự ham muốn của anh đã được hồi sinh và anh tự hỏi, liệu nó còn là sự phiền phức?

Chỉ những hồi ức về giây phút mặn nồng giữa họ là đủ để kích thích anh. Chết tiệt, giờ này mà anh vẫn còn chơi đùa với những ý nghĩ. Nhưng làm sao anh giải thích tất cả mọi thứ theo một cách nào đó để cô sẽ tin đây? Anh liếc nhìn xuống đùi mình, sau đó tới Rachel, và ý nghĩ chợt nảy ra. Vươn tay ra, Etienne bắt lấy tay cô, kéo nó về phía anh, và đặt nó ổn định trên cái quần vest của mình. “Bởi vì em làm điều này với anh.”

Rachel giựt tay lại như thể cô bị bỏng và bò ra khỏi xe.

“Okay, vậy đây không hẳn là một đối sách tốt nhất,” Etienne thì thầm. Cửa xe đóng rầm lại. Rõ ràng, dù là một anh chàng hơn 300 tuổi, thì anh vẫn chưa sống đủ lâu để có thể hiểu được phụ nữ.