Khối 12 đặt chân đến rừng nguyên sinh sau ba tiếng ăn ngủ nghỉ trên xe. Nó hít lấy hít để bầu không khí trong lành không nơi đâu có được.
- Hít hít hít. Nó quay sang bắt gặp khuôn mặt thằng lớp trưởng cũng đang hít lấy hít để.
- Tránh ga chỗ khác. Nó xua đuổi, tính cho tôi hít khí cacbonat của cậu à.
- Cậu hít cacbonat mà còn đứng đó à. Thái cãi.
- Cậu... Tôi đi dựng lều, không thèm cãi với loại như cậu.
- Loại như tôi là sao chứ.
- Buê đuê, cuồng dâm cuồng hôn, chó lớp trưởng. Đi một bước nó đọc một cái tên khác nhau.
- Sao nhiều thế. Thái thắc mắc
- Ai biểu bản chất con người cậu xấu xa thế.
Búng cái tách lên trán nó. Thái chạy vọt về khu vực dựng trại, giúp những người còn lại. Bất ngờ nó chưa kịp trả đũa tên đó đã zọt về lớp. Ôm mối hận lặng lẽ trả thù sau.
- Ê nhỏ Thư trốn việc kìa tụi mày. Thái la
- Á đậu... Minh Thái. Nó rít lên. Cậu chết chắc rồi.
- Ây da làm việc đi rồi ăn bánh nha mấy bạn. Ngọc Thư mua rất nhiều bánh cho tụi mình đó. Thái hét to thật to mấy lớp bên cạnh nhìn 12A1 bằng một ánh mắt cực kỳ gato.
- Ay tức chết mất. Ngọc Thư đánh bùm bụp vào lưng Minh Thái.
Đám con gái lập tức xông vào bảo vệ lớp trưởng đại nhân.
- Bình tịnh. Hiền Thục phẩy phẩy tay nhằm làm nó hạ hoả.
- Mày biết thằng Thái là át chủ bài trong mọi cuộc chơi của lớp mình không. Mày không được tổn hại nó dưới mọi hình thức. Kim Khánh đe doạ.
- Mà không chỉ bọn tao đâu mày xem mấy cặp mắt xung quanh kìa. Nghe Nhi nói nó lén lút quay lại chờ ơi hơn 100 cặp mắt của đám con gái khối 12 nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nó lặng thầm bóc bánh ra ăn, còn chăm chỉ đút ấy thằng con trai đang dựng lều ngoại trừ một người.
- Sao mày không chăm sóc cho lớp trưởng nữa. Lam thắc mắc. Đám con gái lại nhìn nó bằng ánh mắt dã man hơn. Nó lại lon ton đút cho Thái mà nó đâu có ngu, im lặng đút cho Thái toàn vụn bánh.
- Này sao cậu đút tôi toàn vụn bánh không vậy. Thái phê bình, nói to. Nó vội vàng đút một cái bánh nguyên vẹn.
- Không nói đâu có ai bảo cậu câm. Mặt nó đau khổ như khỉ ăn ớt, bộ cậu muốn tôi chết dưới tay à không ánh mắt giết người của đám hám buê đuê kia à.
- Cậu nói ai bê đê. Nó vội bịt miệng Thái.
- À Minh Thái là hot boy. Lòng Thái đột nhiên xao xuyến, nghe sao mát tai ghê vậy á.
- Phải vậy tốt hơn không. Minh Thái cười tươi.
Một loáng sau, trại của 12A1 đã hoàn thành xong bởi bàn tay đa tài của mỗi thành viên. Bên trong lều rất rộng chia làm hai khu, một bên cho nam, một bên cho nữ.
- Các em có 30 phút để nghỉ ngơi sau đó chúng ta sẽ tham gia trò chơi tập thể nhé. Cô Thuỷ bí thư đoàn trường thông báo cho các lớp.
- Đứa nào còn sức vào đây lập sòng bài mau. Minh Minh cầm bộ bài oang oang hỏi khắp lớp.
- Chơi nào. Hoàng Huy cùng Hiền Thục làm thành một đội, Minh Minh và Kim Khánh thành một đội.
- Đứa nào thua uýnh đứa còn lại nha. Minh bất ngờ thêm luật.
- Tao nữa, tao chơi, Thái chịu. Ngọc Thư cười tươi.
- Hay lắm Thư heo, rất hay. Thái búng trán nó.
- Này đau đấy. Trán nó nhăn tít trông cực đáng yêu
- Được rồi còn một đội nữa....
- Để tụi tao. Thư đô và Lam là đội cuối.
- Ok. Chơi nhé. Minh xáo rồi chia bài.
Cầm 13 lá trên tay nó cười
- Minh Thái chuẩn bị tinh thần đi nhá.
Có người thiệt khóc không ra nước mắt.
- Đứa mô có con ba nhỏ nhất đi trước đi. Hiền Thục đăm chiu nhìn đối thủ.
- Taoooo. Thư hứng khởi đánh ba cây.
- Éo đánh ba cây. Minh trở mặt.
- Đậu =.= Sao mày không nói sớm. Moẹ lộ bài rồi.
Póc
- Đã bảo đau cơ mà cứ búng là sao. Mặt nó nhăn tít
- Cậu stupid quá. Tránh ra tôi chơi à xem.
- Ứ tránh đợi mà xem tôi cho cậu thấy tài năng đánh bài của tôi.
Ván 1: Thái chịu búng tai.
Ván 2: Như trên
Ván 3: Như trên
Ván 4: Như trên
Ván 5: Như trên
- Tháiii, xin lỗi mà. Thực lòng á, Thư xin lỗi. Giọng nó ngọt hơn mía.
- Không biết đánh thì để đó tôi đánh. Tài lanh. Giả bộ đau vậy thôi chớ nhiêu đó ăn nhằm gì với Phan Minh Thái.
- Nào các em tập trung chúng ta chơi trò chơi lớn. Giọng cô Thuỷ vang lên trên loa, lớp nó mau chóng xếp hàng. Trò chơi lớn mang tên đi tìm kho báu, mỗi lớp sẽ được phát một mật thư để chỉ đến địa điểm có bản đồ. Tìm được bản đồ các lớp sẽ theo sự chỉ dẫn trên đó để tìm được kho báu. Cô xin thông báo trước kho báu rất giá trị đấy nhé. Mong là các em sẽ tìm ra được. 10 phút chuẩn bị tư trang, sau 10 phút chúng ta sẽ bắt đầu chơi.
10 phút sau, 12A1 được phát ột tờ mật thư.
- Ù uôi cái này là giải mật thư ấy hả. Dễ hơn húp cháo.
Cả đám quay lại nhìn nó như sinh vật lạ.
Ba3n nayg le6u2 cau3 low1p ddoo2 tonrg bna5
- Nếu sắp xếp lại kết hợp với kiểu gõ Telex và I sẽ dịch ra được thôi. Tụi mình phải im lặng thực hiện nếu không các lớp khác sẽ biết. Ngọc Thư to nhỏ với cả lớp.
- Khánh, Thục hai đứa tụi mày vào lều của lớp tìm đi. Trong đó đấy.
Nó mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn Thái. Đúng là không hổ danh lớp trưởng 12A1 thông minh hơn người.
(Câu trên dịch là bản đồ ngay trong lều của lớp bạn)
Lấy được bản đồ lớp nó lập tức xuất phát trước ánh mắt ngưỡng mộ của các lớp khác.
- Tụi mày cẩn thận nha khu vực này nhiều rắn. Hoàng Huy xem bản đồ dặn dò cả đám.
- Ăn bánh ập mặt vào. Minh Thái lắc đầu trêu nó.
- Kệ tôi, cậu lớp trưởng sao lại đi cuối cùng phải đi đầu tiên chứ. A
- Ngọc Thư cậu sao vậy. Minh Thái lo lắng nhìn xuống chân nó. Nguyên một con rắn đang cắn vào chân, bầm tím.
Minh Thái vội xé một mảnh vải buộc trên vết thương để hạn chế máu độc chảy về tim. Cậu cúi xuống hút máu ra.
- Làm vậy sẽ làm cả lớp chậm lại đấy. Ngọc Thư sợ hãi, ngăn không cho Thái hút.
- Mau đi đi, Minh mày bật GPS lên để tao còn đuổi theo. Còn lại tất cả cố gắng đừng để xảy ra xung đột hãy đoàn kết với nhau chúng ta mới thắng được. 12A1 Fighting
- Fighting. Cả đám đồng lòng hô to.
Thái quay lại bắt đầu hút máu, cậu cứ hút, nó nhìn cậu bỗng dưng tìm đập mạnh bất thường, chờ mới đó độc lên đến tim rồi sao. Ôi cuộc đời nó sắp tàn rồi sao. Ôi nó còn chưa kịp cống hiến gì cho nhà nước, còn chưa kịp nhìn thấy chồng tương lai vậy mà.... Minh Thái gắng hết sức hút hết máu ra. Trái tim cậu gào thét buộc phải cứu bằng được Ngọc Thư. Cậu sợ, sợ sẽ không được nhìn thấy nó, sợ nếu nó xảy ra chuyện gì cậu chắc chắn sẽ không tha cho bản thân mình. Dòng máu đỏ tươi chảy ra, cậu thở phào nhẹ nhõm, quẹt vội mồ hôi, cậu súc sạch máu còn lại trong miệng.
- Tại sao cậu lại làm thế. Nó hỏi
- Hở. Cậu nghĩ nó sẽ nói cảm ơn nhưng đó là một câu hỏi bất ngờ cậu không lường trước được.
- Tại sao cậu dám bỏ cả lớp chỉ để cứu tôi. Mắt nó nhìn sâu vào đôi mắt nâu của cậu.
-..... Đối với tôi, cậu quan trọng hơn bọn họ. Tôi thà mất bọn họ chứ tuyệt đối không để mất cậu. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt cậu khiến lời nói của Thái chân thật hơn bao giờ hết. Tim nó đập nhanh một nhịp.
- Cảm ơn nha. Nó nhẹ mỉm cười
- Trèo lên tôi cõng. Nó nhẹ gật đầu. Bật GPS điện thoại tôi lên, định vị xem thằng Minh đang ở đâu.
- Cách chúng ta 600m phía Đông Bắc. Nó trả lời
- Ngồi cho chắc đấy. Cậu bắt đầu leo núi. Nó thấy thương Thái dễ sợ, nhẹ lau mồ hôi trên trán Thái, nó đùa
- Này Phan Minh Thái, từng giọt mồ hôi của cậu đang không ngừng sỉ nhục cân nặng của tôi.
- Cậu bao nhiêu kí vậy.
- Nhiêu đâu có 50 kí à.
- À chỉ có 50 kí thôi, nhẹ quá nhỉ.
Bất ngờ, một con vật nhảy từ cành này sang cành kia. Giật mình nó hét lên
- A. Nó quàng tay ôm chặt lấy Minh Thái.
- Chỉ là một con sóc thôi, không sao đâu, có tôi đây mà. Thái cười tươi, ây da cậu sẽ sử dụng chiêu bài này dài dài.
- Cậu hứa bảo vệ tôi nhé. À.... ưm..... Là Khang huynh nhờ tôi nói vậy đó. Không phải tôi đâu. Nó rối rít biện minh, mặt đã đỏ lên từ lúc nào.
Minh Thái quay sang, mắt cậu chạm ngay đôi mắt đen láy của nó. Vội đánh mặt sang chỗ khác nó nói nhỏ
- Minh Thái cố lên. Cậu cười to
- Trời heo biết ngại kìa.
- Mau đi thôi, nói nhiều quá.
Sau 15 phút, hai người cũng bắt kịp cả lớp.
- Chân mày sao rồi Thư. Đứa đầu tiên
- Mày ổn không vậy. Đứa thứ hai
- Đau không? Đứa thứ ba
- Cố lên nhé. Đứa thứ tư
- Em yêu đỡ hơn chưa. Đứa thứ năm
- Tao ổn rồi không sao đâu. Nó hạnh phúc vì những lời hỏi han tưởng chừng như đơn giản ấy nhưng lại ấm áp vô cùng.
Một tiếng sau khi nghỉ ngơi, lớp nó đã đến đỉnh núi.
- Tụi mày khooo báuuuu. Trung Nghĩa hét lên.
Cả đám vội vàng chạy lại, mặt đứa nào đứa nấy hết sức nguy hiểm suy đoán bên trong cái hộp là gì. Minh Thái đặt tay lên, mở nắp hộp ra. 12A1 ngã ngửa.
- Trời ơi tưởng gì. Cả đám đồng thanh
- Một tờ giấy, để tao đọc. Thái dõng dạc.
Chúc mừng các em đã lên tới được đỉnh núi sau bao vất vả, phần thưởng cao đẹp nhất chính là các em đã biết đoàn kết, cùng nhau vượt qua những khó khăn, cùng nhau xây dựng những kỉ niệm rất đẹp trong chuyến đi chơi lần này.
P/s: Mang tờ giấy này để nhận phần thưởng thực sự nha. Yêu các em.
- Chờ ơi, lội ngược xuống hả. Ôi Chúa ơi. Nó than thở
- Người than thở phải là tôi mới đúng chứ. Minh Thái bẹo má nó
- Xâm phạm thân thể bất hợp pháp phạt tù đấy. Nó chu mỏ lên cãi
- À vậy Ngọc Thư tự xuống nha. Thái cười
- =.= Hay lắm cơ.
Thế rồi lớp nó lại lon ton xuống núi, vừa đi vừa chụp ảnh. Tám xuyên rừng. Nó mỉm cười nhìn Thái, cậu nhìn lại nó.
- Tôi biết tôi đẹp không cần phải ngắm kĩ vậy đâu. Thái trêu
- Ảo tượng. Nó nói giọng Huế. Dù sao cũng cảm ơn cậu cả ngày hôm nay nha. Nó lén lút hôn lên má Thái.