Bước chân chầm chậm men theo đồng cỏ rộng lớn trải dài dưới chân cây cầu Lộc, Trung khẽ nhìn những ngọn cỏ xanh đã cao hơn hẳn so với hồi trước, lòng khẽ rung động. Dưới chân cây cầu này, khoảng thời gian trước cậu đã ở đó cùng tâm sự với Vĩnh, người mà cậu cho rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể làm bạn.

So với lúc ấy, thảm cỏ ở đây rậm hơn, xanh hơn rất nhiều, thậm chí còn mang đến cho cậu cảm giác mọng nước, tràn đầy nhựa sống. Có lẽ sau khi đón những đợt mưa phùn cuối xuân, chúng đã được tiếp thêm sức mạnh, tựa hồ như được sinh ra thêm một lần nữa.

Con thuyền nhỏ dưới sông vẫn êm đềm trôi như lúc trước, chỉ khác là mặt sông có chút gợn sóng hơn, gió thổi lộng hơn khi trời bắt đầu vào mùa hạ.

Trung khẽ dựng chiếc xe đạp, sải bước xuống gần mép sông và ngồi xuống. Cậu hít thở một hơi thật sâu, cố để bản thân mình có thể xua tan đi cảm xúc căng thẳng hiện giờ, nhẹ nhìn ra xa xăm. Lúc ấy, khi đối diện với Huyên và bày tỏ tình cảm của mình, cậu đã rất run, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cả người dường như có thể bị đánh đổ bất cứ lúc nào.

Cho đến bây giờ, Trung vẫn chưa thể ổn định lại được nhịp thở và cảm xúc của mình. Tâm trí cậu vẫn còn hơi choáng váng. Cuối cùng thì cậu đã nói ra tất cả tình cảm của mình với Huyên, điều mà trước giờ cậu hoàn toàn không đủ dũng khí. Nhẹ đặt tay lên ngực, Trung khẽ mỉm cười nhìn những ngọn cỏ đang đung đưa trước mặt, con ngươi đen láy khẽ động.

"- Huyên này, anh thích em! _ Hai má Trung đã đỏ lừ, giọng nói cậu có pha một chút ngượng ngùng, lại có một chút gì đó rất kiên định.

- Em... em...

Huyên ngập ngừng, hai má cũng đã đỏ không kém gì cậu, biểu cảm và cử chỉ của nhỏ hoàn toàn trở nên lúng túng. Đối diện với Trung, cô nhóc tim khẽ đập mạnh, gương mặt cúi xuống, hai tay đan vào nhau.

Trung thoáng buồn, có lẽ Huyên vẫn chưa thể sẵn sàng đón nhận tình cảm từ cậu. Xoay người lại nắm lấy chiếc ghi đông xe đạp, giọng cậu trầm trầm, có chút gượng gạo.

- Ha... anh về trước đây, em vào nhà nghỉ ngơi đi nhé, chiều nay cũng bận khá nhiều việc rồi.

- Em... cũng thích anh, anh Trung. _ Huyên xấu hổ, ngượng đỏ chín mặt.

Trung sững người, đôi môi cậu bất giác mở rộng, gương mặt rạng rỡ, có cả chút kinh ngạc xoay người lại nhìn Huyên. Miệng cậu khẽ lắp bắp, hai chân run rẩy tiến lại gần nhỏ, cảm xúc mừng rỡ dâng lên trong lòng, lại cũng chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

- Em... em nói thật sao?

Hai tay Huyên khẽ chọt vào nhau, nhỏ ngượng ngùng gật đầu một cái, rồi không biết bản thân nên nói gì, cứ đứng mãi như vậy. Trung mỉm cười rạng rỡ, khẽ xoa đầu cô nhóc. Cả hai sau đó cứ thế lặng im, cho tới khi Huyên vội nói lời chào tạm biệt rồi nhanh chân chạy vào bên trong mới chợt giật mình tỉnh ra. Trung nhìn theo bóng dáng của nhỏ, nụ cười ngây ngốc hiện trên môi. Cậu đạp xe quanh phố huyện, để từng đợt gió nhẹ hòa vào lòng mình."

...

Sau ngày hôm đó, Trung và Huyên trở nên thân thiết hơn, tình cảm của cả hai rất sâu sắc, lại cũng rất trong sáng. Hàng ngày, Trung chở nhỏ tới trường rồi lại cùng trở về nhà. Những buổi trống lịch, cả hai lại cùng nhau đi tới tiệm bánh mì Xu Xu làm việc. Cô Hạnh đã nhận ra mối quan hệ của cháu trai và cô nhóc dễ thương ấy, nhưng cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu mỉm cười nhìn Trung.

Lớp 12B cũng đã thân thiết hơn với Vĩnh. Mỗi ngày họ cùng nhau tới trường học tập, giúp đỡ nhau giải đáp những câu hỏi khó và rồi lại cùng nhau cười đùa. Vĩnh cũng đã dần quay trở lại là chính mình, bắt đầu lại với những đam mê ngày trước. Mặc dù cậu vẫn còn thiếu tự nhiên, nhưng nhìn chung, mọi chuyện đều tiến triển rất tốt.

Về chuyện gia đình cô Hiền, cứ cách vài ba hôm, ông Khải lại gọi điện thoại video về cho vợ con, kể về những chuyện đã xảy ra. Mỗi lần như vậy, mặc dù Vĩnh không nói với ba gì nhiều, nhưng trong lòng cậu cũng đã dần tha thứ và tin tưởng vào ông hơn. Công việc của ông ấy cũng đang trên đà ổn định, những người cùng làm việc với ông đều rất cởi mở, người bạn của bác Đoàn cũng giúp đỡ ông ấy rất nhiều.

Thấm thoắt, thời điểm kết thúc một tháng cũng đã tới. Số tiền kiếm được nằm ngoài so với dự kiến ban đầu của cả bọn, giúp cho Vĩnh có thể giảm bớt đi gánh nặng về thời gian trả nợ. Hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, mọi người đã hẹn nhau tới một quán Chè gần ngay cạnh trường học và tổng kết lại thành quả đạt được trong suốt thời gian qua.

- Tuyệt thật đấy, tất cả chúng ta kiếm được những hơn tám triệu đồng luôn ấy! _ Huyên khẽ reo lên khi nhìn vào màn hình chiếc máy tính casio.

- Mới có một tháng mà đã được nhiều như vậy rồi, đúng là sức mạnh của tập thể mà! _ Sơn hào hứng.

- Như vậy là chúng ta có thể trả hết số nợ đó ngay từ bây giờ, trước thời hạn đặt ra một tháng. _ Dương gật gù.

- Yeah, tuyệt quá! _ Tất cả hò hét.

Cả đám nhìn nhau, ai nấy đều mỉm cười rạng rỡ, người thì khoác tay qua vai nhau, người thì nắm tay người bên cạnh tràn đầy hạnh phúc. Bất chợt, Trung hai mắt sáng lên, khẽ gọi mọi người rồi đề nghị.

- Anh chị thấy sao khi chúng ta dùng số tiền còn lại sau khi đã trả nợ và đóng góp thêm một chút xíu để tới khu công viên giải trí vào cuối tuần ạ?

- A, được đấy! Cậu thấy sao Vĩnh? _ Nó khẽ hỏi.

- Ơ... tôi... nhưng mà tôi định ở nhà giao cháo giúp mẹ.

Mọi người nhìn nhau, trầm ngâm một lát.

- Thế này đi, cậu là bạn của bọn mình, mình không muốn đi mà không có cậu. Tất cả nghĩ sao về việc chúng ta cùng đi giao cháo cho hết những đơn hàng thật nhanh và tới công viên giải trí nhỉ? _ Sơn khẽ đập nhẹ tay xuống mặt bàn.

- Được đấy!

- Không được. Tôi không thể cứ mãi làm phiền tới các cậu như vậy được. _ Vĩnh khó xử.

- Nói gì vậy chứ, chẳng lẽ cậu không coi bọn này là bạn hay sao?

- Không phải, chỉ là...

- Vĩnh, anh đừng nên từ chối nữa, tất cả chúng ta là bạn. Anh không cần phải cảm thấy áy náy gì cả, bởi vì nhờ có anh mà mọi người có thể nhận ra nhiều giá trị cuộc sống hơn cho bản thân. Ừm... xưng hô thế này có hơi ngượng, nhưng mà nhờ có anh, em mới có thể suy nghĩ thấu đáo hơn so với trước đây! _ Trung xấu hổ nói, tay khẽ đưa lên gãi gãi đầu.

Vĩnh nhìn những người bạn của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm cúng. Bất giác, cậu khẽ mỉm cười, gật đầu đầy cảm động.

- Vậy cảm ơn mọi người.

...

Chủ nhật của tuần kế tiếp đó, sau khi đã cùng Vĩnh giao hết những chuyến cháo được đặt, cả nhóm quyết định chờ Vĩnh nói chuyện với anh chàng đại ca hôm trước ở phía bên kia đường.

Anh chàng đó khi nhìn thấy cậu khuôn miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng, đôi mắt có phần thích thú đối diện với cậu. Anh ta vẫn giữ nguyên nét kiêu ngạo trên gương mặt mình, nhưng biểu cảm có phần coi trọng Vĩnh khi thấy cậu đã giữ đúng lời hứa.

Mặc dù không thể nghe thấy gì cả, tất cả vẫn thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ta khẽ mỉm cười bắt tay cậu trước khi cùng đám đàn em lên xe nổ máy rời đi.

- Có vẻ anh ta cũng không dữ dằn quá như bọn mình tưởng tượng nhỉ?

- Được rồi, việc cũ coi như đã xong. Còn bây giờ mới là chuyện chính này, khu vui chơi thẳng tiến! _ Dương giơ nắm tay lên trên, vẻ mặt đầy hào hứng.

- YEAH!!!

...

- Chơi tàu lượn đi!

- Thôi, lần trước tôi sợ gần chết trên đó rồi đó mấy ông! _ Duyên nhăn mặt.

- Thế đi hồ Tam Khốc đi?

Hồ Tam Khốc là một trò chơi nằm trên đảo kinh dị. Người chơi sẽ đi thuyền trên hồ, trải qua ba địa hình khác nhau và gặp rất nhiều quái thú, ma quỷ bất thình lình xuất hiện từ mọi phía. Có đôi lúc, một số nhân vật anime nổi tiếng cũng được quản lý đưa ra, giúp người chơi giảm bớt đi cảm giác sợ hãi. Cũng bởi đặc điểm như vậy mà trò chơi này có tên là hồ Tam Khốc, Tam chỉ ba địa hình và Khốc mang ý nghĩa đáng sợ, khốc liệt.

Cả nhóm ngồi trên một con thuyền lớn, từ từ tiến sâu vào bên trong. Nước trong hồ xanh ngắt, khiến bọn nó không thể nào nhận ra được ở dưới hồ có cái gì. Bốn phía được bao phủ bởi các mỏm đá giả cùng với rất nhiều cây xanh, dây leo chi chít, mục đích cũng là để người chơi khó lòng nhận biết được điều gì sẽ xảy ra sắp tới.

Những con quái thú có hình thù khác nhau lần lượt xuất hiện. Có loài mang dáng vẻ ngộ nghĩnh, hài hước tới mức cả bọn ai nấy đều cười lăn cười bò. Nhưng ngay sau những tràng cười đó thì cả lũ lại được một phen tá hỏa với sự xuất hiện bất ngờ của những sinh vật đáng sợ từ dưới nước, làm rung lắc con thuyền và cả một mảng nước màu xanh bắn tung tóe. Tiếng cười, tiếng la hét cứ thế hòa lẫn vào nhau, vang vọng giữa không trung.

Vĩnh đưa mắt ngước nhìn những người bạn xung quanh, đôi môi khẽ mỉm cười. Khi ở bên họ, cậu cảm thấy trái tim mình ấm áp tới lạ kỳ. Đã rất lâu rồi cậu mới thấy lại được cảm giác ấy, cảm giác được thêu dệt lên từ tình bạn diệu kỳ. Lúc này đây, Vĩnh muốn thả lỏng tâm trí, không để bản thân mình phải suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì nữa. Cậu chấp nhận rũ bỏ đi thói quen tự bảo vệ mình của lúc trước, nhẹ nhàng để họ trở thành một phần trong cuộc sống của cậu.

***

Ông Khải khẽ chào mọi người xung quanh công trình cao ốc, rảo bước tới chỗ đội phó ban thiết kế nhận bản thiết kế giúp đội thi công của mình. Mấy ngày nay, tinh thần ông rất tốt, hiện giờ ông cảm thấy bản thân mình đang tràn đầy nhiệt huyết với công việc.

Lại gần, ông đón lấy bản thiết kế từ tay đội phó, tự mình xem qua lại bản vẽ theo thói quen. Ngày trước, ông Khải cũng thường hay làm việc bên bộ phận thiết kế của đội xây dựng, thậm chí còn làm rất tốt. Chỉ là hiện giờ mới xin đến làm tại đây, ông quyết định xin nhận công việc phụ xây. Sau này nếu có cơ hội, ông nhất định sẽ phấn đấu hơn nữa, kiếm tiền giúp đỡ vợ mình lo cho tương lai của các con.

- Anh Bạo à, tôi... tôi thấy chỗ này có chút không ổn lắm! _ Ông Khải xem xong rụt rè tiến tới nói với đội phó ban thiết kế.

- Hử? _ Người đàn ông tên Bạo kia khẽ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

- Tầng này tôi thấy cần phải có thêm 20 giá đỡ nữa thì mới đảm bảo an toàn. Nhưng trong bản thiết kế này lại chỉ bổ sung có 15 giá đỡ. Không biết là vì sao ạ? Tôi... tôi chỉ là lo lắng không may xảy ra vấn đề gì đó thôi ạ. Anh thấy sao anh Bạo?

- Nhiều lời quá, không phải chuyện của ông thì đừng có xen vào, đem về đi! _ Ông Bạo tức giận phẩy tay xua đuổi.

Ông Khải đứng đó, hai tay khẽ nắm chặt bản vẽ, trong lòng có chút do dự. Nếu như ông cứ tiếp tục nói lý với người đàn ông này, chưa biết chừng có thể bị đuổi việc vì tội gây rối. Cũng có khi, do trình độ của ông vẫn còn yếu kém, hiểu biết có hạn nên không nắm rõ cách làm việc của người khác. Ông nghỉ làm công việc này cũng đã được sáu năm rồi, kiến thức đổi mới, ông có lẽ cũng đã không còn bắt kịp với thời đại nữa.

Dù nghĩ như vậy, tự an ủi bản thân mình như vậy, không hiểu vì sao thâm tâm ông ấy vẫn cảm thấy vô cùng bứt rứt. Ông Khải khẽ hít một hơi thật sâu, giọng nói cố gắng điều chỉnh sao cho bản thân mình thật hoà nhã, cũng không khép nép trước thái độ của ông Bạo.

- Chỉ thêm có 15 giá đỡ thôi tôi sợ sau này không may sẽ xảy ra tình huống nguy hiểm. Tôi thực lòng mong anh có thể xem xét lại một chút ạ!