P/s: Mình xin lỗi các bạn là ở chương 17 mình có viết không đưa chuyện của Dung lên tập thể lớp, lúc ấy mình đã bị nhầm lẫn nên bây giờ đã sửa lại là không đưa lên Đoàn trường, thực sự xin lỗi các bạn vì sự sai sót này.

Hôm nay là thứ bảy, ngày sinh hoạt cuối tuần. Chắc chắn là vào tiết đó, cô Vân Anh sẽ nói với toàn lớp về vấn đề của Dung và việc trao chức lớp trưởng hoàn toàn lại cho Dương. Mặc dù bây giờ cô chủ nhiệm đã tin mình, nhưng Dương vẫn không hề cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn. Có lẽ là do tất cả mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết êm xuôi. Ngoài ra còn là vì Dung đang hiểu nhầm Dương đã cố tình để cho cô Vân Anh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai đứa. Vì vậy trong lòng nó có chút oan ức khi nhỏ cư xử với nó giống như một kẻ chuyên mách lẻo. Điều này khiến nó cảm thấy vô cùng khó chịu.

Học sinh đã đến trường rất đông, mọi người đều đang tranh thủ làm các công việc riêng của mình trước khi bước vào tiết học. Không ai trong lớp biết câu chuyện đã xảy ra giữa Dương và Dung, nhưng họ đủ tinh mắt để nhìn ra cách cư xử khác lạ của Dung đối với Dương. Lúc trước Dung có ghét Dương thật nhưng thường hay che đậy một phần cảm xúc. Tuy nhiên dạo gần đây nhỏ thể hiện một cách lộ liễu tới mức người khác cũng phải để ý. Vì quá tò mò nên họ quyết định hỏi Dương.

- Này, bà với Dung lại sao à?

Dương ngước đôi mắt lên nhìn những người bạn trong lớp, nó đang chăm chú đọc truyện, nghe thấy câu hỏi không khỏi thở dài.

- Ừ, mọi chuyện rắc rối lắm.

Thế rồi nó quyết định kể cho mọi người nghe mọi chuyện. Mọi người cũng ngạc nhiên đến nỗi chẳng còn nói nổi gì. Mãi một lúc sau Tùng mới lên tiếng.

- Vậy thế Dung vẫn cứ hiểu nhầm bà à? Sao bà không giải thích với nhỏ?

- Tôi có thể nói chuyện với Dung sao?

Câu nói của Dương làm mọi người im lặng. Cũng phải, với tính cách của Dung, không đời nào nhỏ chịu ngồi ''đàm phán'' với Dương, đặc biệt là vì Dương mà nhỏ mất đi chức lớp trưởng và không thể tỏ uy quyền một cách quá đáng theo ý thích như trước kia nữa. Cả lớp nhìn nhau không ai nói thêm một lời nào.

- Hôm nay cô chủ nhiệm sẽ nói chuyện này với lớp mình. Thôi các cậu về chỗ đi, còn một chút nữa là vào lớp rồi, tớ không sao đâu.

Câu nói trấn tĩnh bạn bè của Dương dường như không mấy hiệu quả. Mọi người vẫn cứ quay người sang nhìn nó rồi lắc đầu. Họ chưa bao giờ thấy nó bỏ cuộc, nhưng họ vẫn lo lắng cho nó trong chuyện lần này. Chỉ còn mỗi Dung là cố chấp thôi. Nếu nhỏ chịu thay đổi có lẽ Dương sẽ là lớp trưởng thành công nhất rồi. Không chỉ thành công khi giúp cả lớp nó nhận ra tình cảm thân thương, mà còn có thể cảm hóa được một con người cố chấp như Dung nếu như Dương có thể khiến nhỏ thay đổi giống như tất cả những người khác vậy.

***

Dung hôm nay không nói một lời gì suốt từ đầu cho tới cuối buổi học. Bình thường thì nhỏ cũng khá hăng hái xây dựng bài, nhưng hôm nay thì lại không. Nhỏ im lặng từ đầu tới cuối buổi. Trong suốt những tiết trôi qua, nhỏ chỉ buồn rầu nghĩ đến gia đình mình. Từ lúc ba mẹ Dung nói chuyện với nhỏ trong bữa cơm tới giờ, không khí gia đình nhỏ không còn được như trước. Ba mẹ nhỏ thể hiện rõ sự thất vọng và tức giận. Họ cảm thấy con gái mình quá đỗi ngang ngạnh nên không còn muốn trò chuyện với nhỏ nữa.

Điều này ảnh hưởng rất lớn đến Dung bởi trước giờ, ba mẹ nhỏ chưa từng bao giờ tức giận với nhỏ nhiều đến như vậy. Có lẽ do họ đã đặt niềm tin quá lớn vào Dung, đã luôn tự hào về nhỏ nên sự việc lần này khiến cho họ có cái nhìn rõ ràng hơn trong việc nuôi dạy con cái. Họ cần phải khắt khe hơn để có thể khiến đứa con yêu quý nhất của mình trở thành một người thật tốt.

Bốn tiết học đã êm ả trôi qua, chỉ còn tiết sinh hoạt của cô Vân Anh. Các tổ trưởng đang nhanh chóng hoàn thành nốt việc tổng sắp trong tuần và đưa kết quả để lớp trưởng bình xét. Nhưng có lẽ mọi người tập trung hơn vào việc suy nghĩ xem những gì cô chủ nhiệm sẽ nói trong tiết sinh hoạt lần này. Họ cũng đoán già đoán non về hình phạt mà cô Vân Anh có thể sẽ đưa ra để phê bình Dung. Nhưng dĩ nhiên, không ai dám công khai bình luận về điều này. Họ không muốn động chạm tới cảm xúc của Dung và Dương một cách quá lộ liễu.

''Reng reng...''

Giờ giải lao đã kết thúc, tiếng chuông thông báo bước vào tiết cuối cùng của buổi học vang lên. Cả lớp ổn định lại chỗ ngồi, tất cả đều tỏ ra bình thường nhất có thể, giống như tất cả những buổi sinh hoạt khác của năm học.

- Cả lớp nghiêm.

Cô Vân Anh đã vào lớp, cô đặt chiếc cặp xuống bàn rồi đề nghị cả lớp ngồi xuống. Cô không biết nên bắt đầu như thế nào cho vấn đề mà cô sắp trao đổi với lớp. Thực sự mà nói thì trước đây cô đã sai, vì vậy cô cần phải sửa đổi để có thể làm tốt công việc của một giáo viên chủ nhiệm.

- Các em hãy bình xét lớp trong tuần vừa qua đi.

Tổ trưởng và lớp trưởng thay nhau bình xét về các hoạt động của lớp trong tuần vừa rồi. Thực tình thì trong suốt những tuần qua lớp nó đạt rất nhiều thành tích nổi trội trong nhiều lĩnh vực. Cũng có lẽ bởi vì lớp giờ đây đã rất đoàn kết nên tất cả đều cùng nhau gây dựng nên một tập thể lớp giỏi mạnh. Cô Vân Anh gật đầu rồi nhận xét lớp học. Việc bình xét cũng nhanh chóng hoàn thành.

- Bây giờ cô có một vấn đề rất quan trọng muốn trao đổi với lớp. Trước hết là cô muốn trao hoàn toàn chức lớp trưởng lại cho Dương, bạn ấy rất xứng đáng để làm một lớp trưởng cho cả năm lớp 12 này. Có bạn nào có thắc mắc gì không?

Mọi người đều mỉm cười vui vẻ, Dương là người vô cùng xứng đáng, chẳng ai có thể thay thế nó được. Vì vậy đương nhiên là không có sự không đồng tình nào xuất hiện trong lớp.

- Vấn đề tiếp theo cô muốn đề cập ở đây đó là về chuyện của Dung. Cô cũng xin lỗi cả lớp vì ngay từ đầu đã không tin tưởng tất cả các em, cô đã rất sai lầm trong việc quản lí lớp, cô đã không hoàn thành tốt vai trò chủ nhiệm của mình. Cô đã biết được những gì đã xảy ra trong suốt hai năm học vừa qua, bạn Dung đã có những lỗi sai gì, gây ra những hậu quả như thế nào cô đều đã rõ. Vì vậy nên cô mới quyết định không tiếp tục để Dương thử làm lớp trưởng nữa mà chính thức để bạn ấy làm, thông qua thời gian vừa qua, cô nghĩ làm như vậy là hợp lí nhất.

Cả lớp im lặng tập trung lắng nghe cô. Đúng là cô chủ nhiệm thời gian qua đã có lúc làm sai trong công tác chủ nhiệm nhưng không phải vì vậy mà cả lớp ghét cô, họ vấn rất yêu quý và tôn trọng cô.

- Cô quyết định hạ hạnh kiểm của bạn Dung xuống, đồng thời cũng đưa ra một số hình thức kỷ luật.

Cô Vân Anh thông báo rõ về hình thức kỷ luật Dung với cả lớp. Hình phạt như vậy là hoàn toàn đúng với những gì thời gian trước đó Dung đã làm sai. Cả lớp đều hướng về phía Dung, nhỏ hoàn toàn không nói gì cả, chỉ ngồi im như vậy.

- Bắt đầu từ tuần sau Dung sẽ không nhận được phần thưởng nào từ giờ cho tới khi nào cô cảm thấy bạn ấy xứng đáng hơn để nhận chúng. Đồng thời Dung phải trực tiếp dọn vệ sinh, tùy theo các hình thức phạt lao động vệ sinh của Đoàn trường mà cô sẽ căn cứ vào đó để phạt em. Thêm nữa, sẽ phải thực sự hối lỗi và trực tiếp đến xin lỗi những người bạn mà em đã bắt nạt, kể cả bạn ấy có chuyển trường rồi đi chăng nữa. Còn các hình thức kỷ luật khác cô sẽ giao cho em sau. Dung, em đã nghe rõ chưa?

Cô Vân Anh vừa dứt lời, cả lớp quay người nhìn về phía Dung. Dung chi ngước nhẹ đầu lên nhìn cô chủ nhiệm rồi lên tiếng.

- Em rõ rồi ạ.

Tất cả dường như đều có chút gì đó thông cảm cho Dung khi thấy nhỏ như vậy mặc dù những gì nhỏ làm trước đây thực sự rất quá đáng. Những người bạn khi trước từng hay ca tụng nhỏ và được Dương cảm hóa giờ đây cũng cảm thấy trong lòng mình có chút áy náy. Vì vậy họ cũng lần lượt đứng lên xin cô Vân Anh đưa ra hình phạt cho mình.

Dương khá bất ngờ về hành động của họ, so với trước đây, họ thực sự đã thay đổi. đã trở thành những người thực sự tốt và điều đó cũng khiến nó cảm thấy một phần nào đó xoa dịu đi những điều căng thẳng mà nó gặp phải suốt thời gian qua. Vì họ đã thực sự thay đổi nên cô Vân Anh cũng đưa ra hình phạt ở mức độ nhẹ hơn, cô cũng chỉ mong muốn những đứa học trò của mình có thể nhận ra lỗi sai mà sửa đổi như vậy mà thôi.

Tiết sinh hoạt kết thúc, cả lớp ra về. Mọi người không khỏi bàn tán, họ đều cảm thấy lòng mình thanh thản hơn khi nhận lỗi. Trên gương mặt của họ đều thể hiện rõ sự vui vẻ, có lẽ vì tập thể 12B đã rất gắn bó nên họ sẵn sàng tha thứ cũng như giúp đỡ nhau dù có vấp ngã và mắc sai lầm.

Dung bước đi thật nhanh trở về nhà. Nhỏ cũng chẳng biết trong lòng mình bây giờ như thế nào. Chỉ có một điều chắc chắn, là nhỏ thù ghét Dương. Bây giờ nó đã chính thức là lớp trưởng, nhỏ chỉ còn biết cười gượng mà thôi. Trước đây nhỏ luôn to miệng nói lớn rằng, nó sẽ không bao giờ có cửa thắng nhỏ. Nhưng bây giờ thì nhìn xem, nhỏ đã hoàn toàn thua cuộc.

Điều mà Dung cảm thấy ghét nhất bây giờ đó là về nhà. Mấy ngày nay ba mẹ nhỏ thường hay nói ý với nhau và để nhỏ nghe thấy rằng như thế nào mới là lớp trưởng và rồi lại còn khen ngợi Dương nữa chứ. Điều đó càng khiến nhỏ trở nên cố chấp và nhất khoát không chịu suy nghĩ lạc quan hơn. Đối với nhỏ lúc này, nó là cái gai lớn nhất trong mắt, là kẻ thù của nhỏ. Chính vì thế mà nhỏ vẫn tiếp tục khiến ba mẹ nhỏ tức giận khi lỡ buột miệng nói căm ghét Dương. Chính vì nhỏ vẫn không chịu gạt bỏ cái tôi cá nhân và nỗi thù hằn ra khỏi đầu mình nên không khí trong gia đình nhỏ vẫn chẳng khá lên và ba nhỏ bây giờ đã giận tới mức chẳng còn muốn khuyên răn gì nhỏ nữa.

Đối với người làm cha làm mẹ, không gì tốt hơn việc đứa con của họ có thể nên người. Mặc dù giận nhỏ là thế nhưng ba mẹ nhỏ vẫn cố gắng khiến con gái mình có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, có thể gạt bỏ cái tôi và sự ghen ghét, đố kị ra khỏi con người mình. Có lẽ Dung đã quá quen với việc được ca tụng, quá quen với việc lúc nào cũng làm theo ý mình, quá quen khi mà mọi người nể sợ nhỏ, vi thế nên cái tôi của nhỏ giờ đây đã quá lớn. Họ chỉ mong rằng con gái của mình có thể sớm nhận ra những thông điệp, những bài học mà người khác muốn truyền tài cho mình, để rồi có thể trưởng thành hơn, sống tốt hơn!