Edit+beta: Diệp Hạ

Giáo dục thể chất ở trường trung học phổ thông nói chung, chỉ là để học sinh vận động cơ thể và tăng cường vóc dáng ngoài thời gian học trên lớp. Cho nên, các lão sư lên lớp phần lớn là tương đối thoải mái, bạn vận động cũng được, ngồi ở một bên nhìn cũng được, không có tính cưỡng chế.

Hôm nay, vừa lúc ban Giang Hạo cùng ban Vệ Khải Đông học, liền thương lượng làm một trận bóng rổ đơn giản. Lão sư không phản đối, chỉ nhắc nhở bọn họ đừng quá hiếu thắng để làm bị thương, thi đấu hữu nghị là được rồi, sau đó liền làm trọng tài, ở một bên nhìn.

Đội viên hai bên đã xác định, chia thành hai phe khác nhau, ngồi xổm xuống, hùng hổ mà nhìn chằm chằm đối phương.

Vệ Khải Đông tùy ý mỉm cười, “Giang Hạo, đợi thua thì đừng khóc nha.”

Giang Hạo bĩu môi, biểu tình so với hắn còn muốn kiêu ngạo hơn, “Chúng ta nhìn xem người khóc là ai.”

Lão sư thổi sáo, đội viên hai bên đều bật người nhảy lên, động tác mạnh mẽ nhanh chóng, điên cuồng cướp bóng.

Thời điểm nam sinh chơi bóng rổ luôn có một loại mị lực khó hiểu, sẽ làm người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng, tràn ngập sức sống. Nhất lúc cướp bóng ban đầu, cùng tiếng hoan hô của đồng học, cảm động lây kích động, vui sướng đầm đìa. Trong nháy mắt liền sẽ cảm thấy người này rất bảnh.

Các nữ sinh đều vì đội ngũ lớp mình hô cố lên, thanh thế ngoài dự đoán cực kỳ lớn, tinh thần phấn chấn bồng bột, hoàn toàn khác so với người an tĩnh trong phòng học. Đến cao tam, đại khái là bởi vì vẫn luôn vùi đầu học tập, sinh hoạt đều rất đơn điệu không thú vị, các học sinh càng ngày càng sẽ tự tiêu khiển tự vui, chuyện bé xé ra to, lão sư tùy tiện nói câu gì sai cũng đều sẽ cổ động cười một cái. Lần này khó được có trận đấu, mọi người càng phóng túng mình, cao giọng la lên, là vì cổ vũ lớp cố lên, cũng là để phóng thích áp lực.

Cao tam ban (5) quân chủ lực đúng là Giang Hạo, thế công mãnh, am hiểu nắm bắt sơ hở của người khác để đoạt bóng, tỉ lệ bóng vào rổ cũng cao, mỗi lần chơi bóng rổ đều có thể đại xuất phong đầu. Chớ nói chi là người lớn lên soái, hơn phân nửa tầm mắt nữ sinh hai ban cũng nhịn không được dừng ở trên người hắn.

Hắn đầu ném bóng vào rổ, nữ sinh lớp đối phương có khi sẽ nhịn không được hô nhỏ một tiếng, sau đó kịp phản ứng, biểu tình xấu hổ.

Trong thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều nữ sinh vây quanh bên người Giang Hạo, tích cực đưa nước đưa khăn tay. Một số là cảm thấy trận đấu thật vui sướng, có số thì hoàn toàn là hướng về phía Giang Hạo.

Giang Hạo có lệ mà ứng phó hai câu, liền thản nhiên nói: “Phiền cho qua.”

Thẳng tắp xuyên qua đám người, đi đến chỗ Quý Trạch ngồi. Hắn đi đến Quý Trạch bên cạnh, đỡ lưng ghế, du du cười nói: “Nhìn thấy tư thế chơi bóng oai hùng vừa rồi của tôi chưa, đẹp trai không? Có phải thật hấp dẫn hay không?”

Quý Trạch bĩu môi, ánh mắt vô ý thức mà nhìn hướng có một đống nữ sinh, trong lòng có chút không thoải mái, ngữ khí tự nhiên cũng coi như không tốt, bày ra một mặt bộ ghét bỏ nói: “Cũng chỉ vậy.”

“Nói dối, thật là bé con không thành thật.”

Giang Hạo cúi người, thuận tay lấy chai nước khoáng bên tay Quý Trạch, vặn ra ngửa đầu uống.

Quý Trạch nhếch môi, ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn, mặt không đổi sắc, “Cậu uống nước của tôi chi, tôi có nói là cho cậu uống sao?”

Giang Hạo nhìn cậu nói trái lòng, bộ dáng cố ý cãi nhau tìm phiền toái, tựa như trẻ con giương nanh múa vuốt ồn ào muốn đánh người, lực đạo lại mềm đến cùng, cứ như làm nũng, nhất thời muốn xoa đầu của cậu, nhưng tay mới vừa nhấc lên, lại nghĩ tới vừa chơi bóng rổ, tay bẩn, đành phải tiếc nuối từ bỏ.

“Vậy tại sao không cho tôi uống? Nước bạn nhỏ uống qua ngọt như vậy, làm tôi lên sân càng có thêm lực lượng.” Giang Hạo kéo áo lên lau mồ hôi trên cằm, giương môi cười đến thật dương quang, nhất thời lại đưa tới tiếng các nữ sinh nhỏ giọng, thật đẹp trai, thật man a cái gì linh tinh. Bất quá, các nàng sao cũng không nghĩ tới vì cái gì Giang Hạo cười thành như vậy, là đang nói chuyện không đứng đắn.

Quý Trạch liếc nhìn hắn một cái. Loạn phóng hormone gì vậy? Có biết thu liễm chút hay không a người này, không thấy nhiều nữ sinh đang nhìn hắn như vậy sao?!

Thật sự tức giận.

Quý Trạch nhếch môi, mặt than đến lợi hại hơn, yên lặng mà ném một bao khăn tay cho hắn, thản nhiên nói: “Đây, lau mồ hôi.”

Giang Hạo lại cười, “Vẫn là bạn nhỏ nhà ta săn sóc nhất.”

Quý Trạch khẽ hừ một tiếng, không cho là đúng, hiển nhiên là cảm xúc không bình thường. Nhưng Giang Hạo nhàn nhã mà lau mồ hôi, trong nhất thời không chú ý tới, còn tưởng rằng không khí của hai người giờ cực kỳ ngọt ngào, bản thân đang đứng chỗ cao cao điên cuồng phát cẩu lương.

Nhìn xem! Bạn nhỏ nhà tôi đáng yêu như vậy! Là của nhà tôi! Các cậu đều không có!

Trong lòng đang kiêu ngạo rồi đó.

Quý Trạch nghiêng đầu, nhìn hắn cười đắc ý như vậy, theo ánh mắt của hắn nhìn qua, đúng là đám kia nữ sinh, không khỏi lại hừ lạnh một tiếng.

Mà lúc này, Giang Hạo còn đặc biệt tự kỷ hướng Quý Trạch chứng thực, “Tiểu gia đẹp trai đúng không? Cực đẹp trai đúng không? Vừa mới làm quả ba điểm, cách nửa sân, tôi ném liền trúng, người bình thường không thể làm được, tiếng hoan hô kia, chậc chậc, ban đối thủ cũng cổ vũ cho tôi.”

Quý Trạch giật nhẹ khóe miệng, “Rất cao hứng đi?”

Ngữ khí rõ ràng không thích hợp, nhưng Giang Hạo căn bản không nghe ra, còn gật đầu vô cùng đồng ý, “Đó là đương nhiên!”

“Ha hả, chúc mừng chúc mừng.”

Thanh âm đạm mạc không để ý, phản xạ hình cung của Giang Hạo dù dài đến đâu cũng nên cảm giác được, cúi đầu nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Không đợi hắn hỏi ra nguyên cớ gì, lão sư thể dục liền thổi còi, nhắc nhở bắt đầu nửa ván cuối, đồng đội lập tức thúc giục Giang Hạo.

Giang Hạo nhíu mày, xoay người nói bên tai Quý Trạch: “Chờ tôi trở lại, rất nhanh.”

Liền lên tiếng trả lời, lên sân.

Khác với vừa rồi kịch liệt tranh đoạt, nửa ván cuối Giang Hạo có chút không yên lòng, lực chú ý không đặt trên bóng, ngược lại nhiều lần đều phiêu tới chỗ ngồi cổ vũ. Đồng học vây xem đều nhìn ra được không bình thường —— Giang Hạo đây là làm sao vậy.

Chờ hắn lần thứ hai ngẩng đầu, phát hiện chỗ Quý Trạch ngồi không còn ai, lập tức đưa tay hướng lão sư kêu tạm dừng, tìm một nam sinh khác thay mình chơi. Chơi bóng tất nhiên trọng yếu, nhưng so sánh với bạn nhỏ nhà mình thì cái gì cũng không quan trọng, nói đi là đi, không một chút do dự.

Giang Hạo tìm được người trong phòng học trống không, Quý Trạch đang ngồi xổm bên tường chơi di động, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Giang Hạo vừa nhìn thấy là cảm thấy đáng yêu muốn chết, muốn ôm chặt lấy.

Hắn đi qua ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo mặt Quý Trạch, “Làm sao vậy? Ai chọc giận cậu, tôi giúp cậu đánh hắn a.”

Quý Trạch cúi đầu chơi di động, làm như không nghe thấy.

Lại nhéo một chút.

Quý Trạch quay đầu nhìn hắn, kéo kéo khóe miệng, giả cười một chút, lại tiếp tục chơi di động.

Giang Hạo chần chờ: “… Tôi chọc giận cậu?”

“Không có.” Quý Trạch phủ định rất nhanh, ngữ khí thản nhiên, làm Giang Hạo càng khẳng định.

Giang Hạo suy tư hai giây, một tay chống trên tường, đồng thời che di động Quý Trạch, làm cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, ôn nhu lên tiếng: “Chúng ta tâm sự?”

Quý Trạch ánh mắt bình tĩnh, “Tâm sự cái gì?”

Giang Hạo hỏi: “Vừa rồi vì sao đột nhiên bỏ đi?”

“Bên ngoài gió lớn, tôi trở về mặc thêm quần áo.”

“Tôi không tin.”

Quý Trạch nghiêng đầu, mắt không nhìn hắn, “Tôi lừa cậu làm chi? Lại không có lợi ích gì.”

Giang Hạo không bỏ qua, cũng di chuyển theo mắt của cậu, “Vậy bây giờ cậu là đang làm gì, trốn tránh tôi?”

Quý Trạch lại lui về sau, cơ hồ muốn dán lên trên tường. Giang Hạo đúng lúc lấy tay đè sau lưng của cậu, bật cười lắc đầu, “Nếu lui nữa sẽ bẩn quần áo.”

Sau đó liền đem người ấn vào trong lồng ngực của mình.

Quý Trạch lập tức đưa tay đẩy hắn, bất mãn than thở: “Tránh ra, thối chết*.”

Giang Hạo cho rằng hắn nói mình đầy người mồ hôi, cũng không tiếp tục áp, nhưng tay vẫn dán trên lưng cậu, cứ vậy mà quanh. Sau đó giơ tay lên, cố ý quẹt trên mặt cậu, dính dấp.

Quý Trạch trừng hắn.

Giang Hạo cười: “Đây là nước a, bé ngốc.”

Tiếng cười thấp thấp nặng nề, từ trong cổ họng phát ra, khêu gợi. Bởi vì khoảng cách của hai người quá gần, còn có chút nhiệt khí phun trên mặt Quý Trạch.

Lỗ tai có chút đỏ.

Quý Trạch ngoài mạnh trong yếu, hung ác mà trừng, “Cậu mắng ai đó!”

Giang Hạo cong môi, thuận tay mà nhéo nhéo mặt của cậu, mềm mềm, xúc cảm vô cùng tốt. Hắn nhịn không được cong cong môi, đáy mắt đều là sủng nịch, “Mắng chính mình.”

Quý Trạch dừng một chút, mâu quang vi thiểm, hừ lạnh: “Cậu ngốc sao.”

Giang Hạo cũng không sinh khí, ngược lại tâm tình rất tốt, lui ra một chút, “Được, tôi tránh xa một chút, sẽ không huân thối* cậu, đừng tức giận, có gì phải nói với tôi.”

Quý Trạch sửng sốt một chút, phát hiện hắn hiểu lầm, càng thêm không khách khí đạo: “Cậu thật sự là dại dột bất trị.”

(kết hợp với cả câu nói ở trên của Quý Trạch thì mình cũng chẳng hiểu là Giang Hạo hiểu lầm chỗ nào, chỉ có một ý duy nhất mình nghĩ ra, đó là 臭 vừa có nghĩa là (mùi) hôi vừa có nghĩa là xấu xa, đáng ghét, ý Trạch là vế sau nhưng Hạo thì lại nghĩ là vế trước, dị đó)

Giang Hạo cười đến bất đắc dĩ, như dỗ trẻ con hỏi: “Lại làm sao vậy? Cậu không nói tôi đoán không ra a.”

Quý Trạch cúi đầu mím môi, sắc mặt không được tự nhiên, một hồi lâu mới nói thầm nói: “Tôi nói cái gì được, cậu đi chơi bóng rổ là được rồi, quản tôi ở trong này làm chi, dù sao trên đó có nhiều người cổ vũ cậu như vậy, còn đưa nước với khăn tay, thiếu tôi cũng có sao…” haha

Thanh âm không lớn, nhưng may mắn nơi này là phòng học trống, Giang Hạo dụng tâm nghe đều nghe được nhất thanh nhị sở, nghe rồi nghe, độ cung khóe miệng cũng càng mở rộng, khoái trá đến mãn nhãn thần tình đều là ý cười, ước gì toàn thế giới cũng biết.

“Cho nên… Cậu là ghen? Bởi vì nhiều nữ sinh cổ vũ cho tôi như vậy?”

Nghĩ vậy, hắn thật sự là cao hứng đến khó có thể hình dung, quả thực như trong tim có ngàn vạn pháo hoa đồng thời nổ tung, bang bang phanh.

“Cậu nói cái gì, tôi mới không…”

Quý Trạch không cần suy nghĩ liền muốn phản bác.

Nhưng Giang Hạo căn bản không cho cậu cơ hội che dấu, hoàn mỹ thể hiện chỗ tốt của việc khí lực lớn. Hắn dễ dàng bế Quý Trạch đứng lên, đặt ở trên bàn, thừa dịp cậu không kịp phản ứng, ấn thắt lưng cậu, cúi đầu hung hăng mà hôn xuống.

Cái hôn này, thật thâm, duy trì thật lâu.

Cuối cùng vẫn là lo Quý Trạch không thở nổi, mới lưu luyến mà rời đi. Quý Trạch thần tình đỏ bừng, thở dốc, cơ hồ cả người đều xụi lơ trong ngực Giang Hạo.

Giang Hạo ôn nhu mà ôm người trong ngực, cười nói: “Sao loại dấm này cũng ăn, các nàng nói tôi đẹp trai thì như thế nào, tôi mới không thích các nàng đâu.”

Quý Trạch thở dốc, căn bản không thể phản bác, chỉ có thể ngẩng đầu không có uy hiếp gì mà trừng hắn một cái.

Giang Hạo sờ sờ môi hồng nhuận của cậu, tiếp tục cười: “Bình dấm chua a, cậu nói cậu có phải lớn lên trong bình dấm hay không?”

Quý Trạch hoãn lại, bất mãn mà hừ một tiếng, “Ai nói, tôi là ăn đáng yêu mà lớn lên.”

Mới vừa vừa nói xong, hai người liền nhớ ra cái gì đó, nhìn nhau mỉm cười.

Giang Hạo ý cười không ngừng, “Không được a, dấm này nhất định phải ăn nhiều, tôi rất thích, bạn nhỏ nhà tôi thật sự là rất đáng yêu.” Nhịn không được càng ôm chặt, không muốn buông tay.

Quý Trạch giãy dụa bĩu môi: “Cút đi.”

“Tôi cam đoan về sau không nói nhiều với nữ sinh, ân, nam sinh cũng vậy.” Giang Hạo không muốn bạn nhỏ có hiểu lầm gì, lúc này hứa hẹn nghiêm túc, hắn nói được thì sẽ làm được.

“Về sau tôi cũng chỉ uống nước cậu chuẩn bị, người khác đưa tới tôi nhìn cũng không nhìn một cái.”

Quý Trạch nghiêng đầu, chẳng hề để ý, “Không cho cậu nói vậy, tôi mới lười quản cậu.”

Nói xong, còn muốn đẩy người trước mặt ra, nhảy từ bàn xuống. Nhưng giây tiếp theo liền bị người ôm lấy.

“Kêu một tiếng bạn trai, không kêu không cho đi.”

Có thể nói là rất vô lại.

Quý Trạch nhìn hắn một hồi lâu, vẫn là không cam lòng mà gọi, sau đó liền muốn chạy.

“Còn muốn hôn hôn một chút.”

Quý Trạch: “…”

Người này có phiền hay không! Phun hormone loạn cũng không phải cậu! Tức giận a, nhưng vẫn bảo trì mỉm cười!