Tịch Khả chạy thật nhanh đến bên giường bệnh của Tịch Phu Nhân, đôi mắt cô ươn ướt.

"Mẹ, dạo này mẹ không khoẻ sao?".

Tịch Phu Nhân nghe thấy tiếng con gái khoé môi giật nhẹ vài cái. Bà một ngày ngoài đi dạo phố, rồi đánh bài với các bà hàng xóm thì sao mà không khoẻ được. Vì hạnh phúc của đứa con gái ngốc này, thôi thì diễn kịch một lần.

"Tiểu Tịch Khả, con phải tự chăm sóc bản thân".

"Mẹ, mẹ bị bệnh gì sao?". Tịch Khả hoảng hốt, cô lay nhẹ Tịch Phu Nhân.

"Bác sĩ....chẩn đoán....mẹ bị ung thư giai đoạn cuối".

Giọng Tịch Phu Nhân rất yếu ớt, tay bà run run nắm lấy tay cô, người ngoài nhìn vào tưởng như trong phim truyền hình, người mẹ bị bệnh nặng, còn người con đau lòng khi biết tin, nhưng hai mẹ con nhà họ Thiên biết rất rõ, đây là đang diễn kịch, để lừa Tịch Khả về nhà họ mà thôi!

"Không thể nào!". Tịch Khả oà khóc. Mẹ cô nhìn vẫn khoẻ thế mà. Chỉ là sắc mặt có hơi xanh xao thôi, làm sao có thể mắc căn bệnh đấy được chứ!

"Dù gì mẹ cũng đến tuổi gần đất xa trời rồi, chết cũng không sao".

Tịch Phu Nhân nói với giọng nhẹ tênh. Bà biết, con gái bà đã đau lòng rồi, nên bây giờ bà nói yêu cầu gì nó cũng sẽ đồng ý.

Thiên Lãnh đứng một bên nhấc khoé môi. Không hổ là mẹ vợ hắn! Diễn cũng y như thật!

Thiên Phu Nhân đứng cạnh đã khóc hết nước hết cái! Lần đầu bà thấy cảm động như thế!

Thiên Lãnh hết cách đành đưa cho mẫu hậu một hộp giấy ăn.

"Mẹ đừng nói thế". Tịch Khả đưa tay gạt nước mắt.

"Tiểu Tịch Khả, con là con một của Tịch gia, cũng là người thừa kế Tịch thị, nên mẹ mong con sẽ hoàn thành tâm nguyện này của mẹ!".

"Mẹ nói đi".

"Mẹ muốn hiện tại, con đính hôn với Thiên Lãnh, tốt nghiệp rồi kết hôn luôn".

Bản tính Tịch Khả vốn lương thiện, hiện giờ cô chỉ nghĩ đến làm Tịch Phu Nhân vui vẻ mà thôi, dù có đính hôn rồi cũng có thể hủy bỏ hôn ước, nên Tịch Khả gật đầu, cô dùng giọng điệu chắc nịnh nói với Tịch Phu Nhân.

"Con sẽ làm theo lời mẹ".

Tịch Phu Nhân nghe thấy trong lòng vui không tả siết, bà đánh mắt về phía Thiên Lãnh, ra hiệu cho mọi việc đã ổn thoả.

Thăm hỏi Tịch Phu Nhân xong xuôi, Tịch Khả tức giận đi về phía Tịch thị.

Thiên Lãnh đương nhiên biết cô đang đi tìm Tịch Cố Lăng tính sổ vì không chăm sóc tốt cho Tịch Phu Nhân nên vội vàng đuổi theo.

"Con gái, hôm nay con đến đây có việc gì tìm bố sao?".

Tịch Cố Lăng tuổi đã ngoài 50, nhưng vẫn toả ra sức hút đặc biệt.

"Bố! Bố chăm sóc mẹ thế sao?".

Tịch Cố Lăng đã biết chuyện, ông chỉ không ngờ vợ mình tính vẫn rất trẻ con, gây hoạ rồi bắt ông gánh chịu.

"Bố, cũng đã khuyên mẹ nên đi chữa trị, nhưng mẹ sợ con biết nên mới không dám di".

Thiên Lăng đứng ngoài cửa thầm cảm thán cả gia đình này đều có tài năng về diễn suất.

"Bố phải nói với con chứ!".

"Mẹ con doạ, nếu bố nói với con sẽ ly hôn với bố ngay, con nói xem, bố phải nói thế nào?".

Nhìn thấy dáng vẻ nhận sai của Tịch Cố Lăng, Tịch Khả mới nguôi giận.

"Bố đưa mẹ ra nước ngoài đi".

"Thế ai chăm công ty?".

"Giờ này mà bố vẫn lo cho công ty được sao? Tính mạng của mẹ mới là quan trọng, còn không mau về chuẩn bị hành lý, con sẽ nhờ Thiên Lãnh giúp con quản lý công ty".

Tịch Cố Lăng làm sao mà bỏ lỡ cơ hội tối đẹp như vậy được. Vừa được đi chơi với bà xã, vừa giúp được con rể tương lai, lần này, vợ ông quả thật quá thông mình!!

"Được để bố về chuẩn bị!!!".

Trước khi rời đi, Tịch Cố Lăng còn đặc biệt tặng Thiên Lãnh đầy ánh mắt khích lệ.