Lớp Trưởng Lạnh Lùng!

Chương 14: Thay đổi một cách lạ thường

Sáng sớm, ông mặt trời gấp gáp nhô lên ở phía chân trời, toả ra thứ ánh sáng vàng nhạt như hào quang sưởi ấm mặt đất bao la. Nhờ có trận mưa lớn tối hôm qua, sáng nay thời tiết mới có thể ẩm ướt tươi tốt thoáng đãng như thế này.

Khuya những tầng sương mù phut dày đặc, đến lúc sáng tinh mơ vẫn chưa kịp di tản hết, vẫn còn hơi lạnh lẽo gió thổi một cái dường như có thể ngửi thấy mùi sương mai trong lành bay qua cánh mũi.

Tán cây lớn đung đưa, mấy chú chim nhỏ không biết lượng sức hót ing ỏi đón chào ngày mới. Bầu trời xanh thẳm, thời tiết lành lạnh dễ chịu nhu hoà, tiếng gió nhẹ đung đưa lá cây xào xạc hợp lại với nhau như một bản nhạc chỉ có thiên nhiên mới có thể đem lại. Khiến cho tinh thần những ai đang không minh mẩn vương vấn chút buồn ngủ cũng tỉnh táo đôi phần.

Nó cất bước trên con đường quen thuộc, giống như vẫn không tin được sự thật. Giốn như những lời người đó nói hôm qua chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại liền mơ hồ biến mất. 

Có ai tin được không? Tối hôm qua thầy hiệu trưởng gọi tới nhà nó nói rằng ngày mai nó liền có thể đi học...

Sự thực lại quá không chân thực. Khiến nó đang tỉnh táo cũng mơ mơ hồ hồ theo.

Một tuần đình chỉ, mới qua một ngày liền có thể đi học? 

Quá quái lạ. Đây là lân đầu tiên nó gặp phải..

Đặng Khánh My nghĩ nát óc từ tối hôm qua đến tận bây giờ cũng không nghĩ ra nguyên do thầy hiệu trưởng lại làm như vậy. 

Chẳng lẽ là thầy hiệu trưởng bị đập đầu ở đâu, rồi đột nhiên cảm thấy có lỗi với đạo đức nghề nghiệp của mình sau đó suy xét cho nó đi học trở lại? Nghĩ thế nào cũng thấy quá vô lý, chẳng lẽ ông ta lại quên mất lý do đè nặng lên cái đạo đức của mình là một chữ TIỀN to bự hay sao? Không thể nào mà già lẩm cẩm đến mức quên mất chuyện quan trọng như vậy được. 

Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ có ông nào đó "tai to mặt lớn" hơn cả gia đình Lâm Ngọc Hoa đến trước mặt thầy hiệu trưởng vung tiền như rác ra để giúp nó?

Không thể nào? 

So với cái chuyện có ông nào đó "tai to mặt lớn" giúp mình thì nó nguyện tin là thầy hiệu trưởng trường mình nữa đêm đập đầu vào gối tứ chi lẫn lộn trổi dậy đạo đức nghề nghiệp hồ đồ mà cho nó đi học lại hơn.

Chìm trong trùng trùng suy nghĩ không biết từ lúc nào mà nó đã bước đến cổng trường. Trái tim bất giác đập loạn xạ cả lên, Đặng Khánh My vui đến mức luống ca luống cuống đi vào trường. 

Đi trong sân trường, không còn ai nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ hay bàn tán xôn xao về nó nữa. Dường như là sau một đêm, cả ngôi trường đã được gột rửa biến thành một cái gì đó xa lạ vậy. Trong lòng không khỏi nghi hoặc kéo dài.. 

---///-///----