Tan học

“Minh, nhanh lên rồi bọn mình đi” – Ân vỗ vai Minh

“Đi đâu?”

“Tất nhiên là đi chơi rồi” – Nga từ đâu chạy ra, còn Minh vẫn hỏi ngớ ngẩn:

“Chơi đâu?”

“Đi café ngồi, gọi là đi chơi, hiểu chưa?”

Ly tiến đến nói to, tay đã nắm sẵn cổ tay cậu. Thấy vậy, Khang lên tiếng:

“Chà, đi café à? Có định làm gì Minh của tớ không vậy?”

“Của ông hồi nào hả, hả?” – Minh nhảy dựng

“Không hề, Khang yên tâm đi, bọn này đi chơi suốt ngày có sao đâu”

“Miễn sao không hỏng hóc gì là được đúng không?”

“Thế thì được, chăm sóc Minh chu đáo nhé”

“Hahahahahaha”

Khôi và Liêm cùng nhau trả lời, còn Khang cũng hùa theo, cả bọn cười phá lên trong khi Minh tối sầm cả mặt mày. Rất nhanh gọn, loáng cái cậu đã bị kéo đi, trước khi đi khuất vẫn còn thấy Khang cười vui vẻ nhìn theo, thật muốn cho vài quả đấm cho bõ ghét.

12:15 am – New Star café

Tất cả vừa ngồi xuống đã nghe giọng Ly:

“Mày, mau nói đi, đang hẹn hò với Khang phải không?”

“Tôi cũng đang rất tò mò đây” – Khôi chống cằm ra vẻ đăm chiêu

“Không!!!”

Minh lập tức phản đối ý kiến ấy, nhưng vẫn bị mấy đứa còn lại dồn ép:

“Thấy tình cảm với Khang lắm còn gì, không thể sai được” – Ân nói quả quyết

“Cứ lúc nào thấy Khang á, là mặt mày đỏ tưng bừng luôn này, nói năng lộn xộn nữa, bằng chứng quá rõ ràng rồi”

Nga giọng chắc nịch, nhìn Minh thách thức, còn cậu chỉ biết yếu ớt chống trả những lời “buộc tội” rất có căn cứ nhưng lại sai sự thật ấy.

“Tao đã bảo bao lần rồi? Không hẹn hò với ai cả, tao chỉ nói chuyện điện thoại với bạn thôi!!!”

“Với bạn cũng không ai hớn tít mắt lên như ông hồi sáng cả, mà trong giờ còn ngồi thủ thỉ với Khang gần nửa tiết luôn còn gì”

“Ừ còn chuyện đấy nữa, tâm tình đến quên cả học hành, chết thật”

“Tiếc là lại để sơ hở khiến nhiều người nhìn thấy, chẹp”

“Đến thế rồi mà ông còn phủ nhận là sao hả Minh?”

Liêm chốt lại, làm Minh càng không biết phải giải thích thế nào, thật sự là cậu chỉ vì nói chuyện với Dương và hôm liên hoan mừng hội ngộ mà mới trông vui mừng như thế, chứ có phải là đang…hẹn với Khang như bọn nó nói đâu. Nhưng những gì xảy ra trước mắt thiên hạ thường làm lu mờ bản chất sự việc, vậy nên để có thể làm cho mọi người tin cậu thì vô cùng khó khăn. Cuối cùng, Minh không phản ứng ầm ĩ lên nữa, đổi giọng nghiêm túc:

“Tao nói là, tao nói chuyện với bạn, không phải người yêu, càng không phải đang hẹn hò với Khang, chuyện trong giờ là hắn làm tao phải mở miệng nhắc nhở, không phải tâm tình. Chúng mày còn không tin nữa thì tao cũng chả giải thích làm gì cho tốn hơi tốn sức.”

Minh có một thế mạnh là biểu cảm và cách chuyển thái độ của cậu rất nhanh và hoàn hảo. Cần mặt lạnh là lạnh tanh luôn, có như vậy mới đẩy sự nghiêm túc lên đỉnh điểm được. Lúc này, cậu đang áp dụng điều đó với đám bạn quỷ sứ của mình, miệng nói mà mặt không chút cảm xúc, thêm đôi mắt sắc lạnh y hệt hồi cậu đe dọa đám nhỏ lớp 10 là đủ khiến cả năm đứa kia câm nín ngay lập tức. Đấy, không “dỗi” một tí thì chắc chúng nó chả bao giờ chịu dừng mất.

Im ắng một hồi, Ân rụt rè mở lời:

“Ừ…Ông đã nói thế thì…tin”

“Gì mà phải căng thế? Ông biết mọi người không có ý làm ông giận mà”

Liêm nhanh chóng tiếp lời, đã thấy mặt Minh dãn ra một ý, không khí đã bớt ngột ngạt. Lúc này, cả đám mới dần sôi nổi trở lại. Ly nói ngay:

“Khiếp ạ, lâu lắm rồi mới thấy chiêu này nha”

“Không dùng thì chúng mày có thèm nghe tao đâu”

“Muốn chứ, nhưng mà mắt thấy tai nghe nó nói khác”

“Thôi rồi, đừng có tức nữa, khao ông đồ uống là được chứ gì?”

“Chị ơi cho em sinh tố dưa hấu”

“Ok em”

Khôi vừa nói xong đã thấy Minh gọi đồ, làm cả bọn bất ngờ đến mức choáng mất mấy giây, Nga đập Minh một cái:

“Ơ cái thằng này, mày nhanh nhỉ?”

“Hahaha, tao chỉ chờ có thế thôi”

“Ông…được lắm Minh ạ”

Ân giả vờ bẻ tay đe dọa, Minh nhìn lại trêu chọc, nói:

“Ơ…tôi có làm gì đâu, mọi người khao tôi thì dại gì không tranh thủ, heheh”

“Thằng quỷ, thế mà cứ làm bộ làm tịch giận dỗi, nhớ đấy”

“Hahahahahaha”

Cả bọn cùng cười lớn, dù sao thì mối nghi hoặc cũng đã được xóa bỏ, mọi người cùng gọi đồ uống rồi chuyển chủ đề khác bàn tán rất sôi nổi và vui vẻ. Minh mừng thầm vì tuyệt chiêu của cậu đã có tác dụng, giờ thì không phải lo bị tra khảo nữa rồi, đúng là lợi hại.

Đâu phải cứ nghiêm túc, lạnh lùng thì không biết đùa giỡn nhỉ?

*

*

*

Thứ Bảy

Tính đến hôm nay là vừa tròn một tuần từ hôm Minh và Dương gặp nhau, dù biết Dương đã hẹn có thể phải hơn tuần cậu mới xong việc, và cũng đã nói là sẽ báo cho Minh biết nhưng chả hiểu sao cậu vẫn rất háo hức và mong đợi. Dù rằng chưa nhận được tin nhắn hay cú điện nào cả, cậu vẫn hy vọng rằng, hôm nay là ngày mà cả hai đều đang mong chờ.

Buổi sáng với 5 tiết học mệt mỏi kết thúc, Minh về đến nhà là lăn ra giường thở, ngày gì mà toán tin lý liên tiếp thế này, toàn những môn nghĩ đến là nản, nghe giảng là mệt, làm bài là đau đầu, thật là quá sức. Sau khi thay quần áo, Minh nhảy lên giường, trong đầu vẫn còn ong ong những con số và công thức, nhưng vì quá mệt, cậu ngủ một mạch luôn tới chiều.

2:30 pm

*Ding dong*

“…”

*Ding dong*

“…”

Tiếng chuông cửa vang lên đều đặn, nhưng Minh vẫn ngủ say, bố mẹ cậu vẫn đang đi làm, nên chỉ có cậu và Siêu chỉ học buổi sáng là ở nhà. Siêu đang chơi game, nghe tiếng chuông mà mãi không thấy Minh xuống nhà, liền dừng game chạy xuống mở cửa. Minh lờ mờ tỉnh giấc khi nghe tiếng Siêu gọi vọng lên:

“Anh Minh!!!”

“…Gì?”

“Có anh đẹp trai đến gặp anh này”

Nghe thấy “anh đẹp trai”, Minh bật dậy, tỉnh ngủ ngay tức khắc, cuống cuồng chạy đi mặc lại quần áo. Trong lòng cậu bắt đầu hồi hộp, hào hứng vô cùng, vì cậu biết rằng “anh đẹp trai” ở đây chỉ có thể là Dương, vậy là đúng như dự kiến, chỉ sau một tuần là Dương đã có thể đến nhà cậu và hai đứa sẽ mở tiệc. Chỉnh chang xong, Minh nhanh chóng chạy xuống nhà, vừa ra đến nơi đã cười to:

“Chàoooo, đúng hẹn luôn ông nhỉ, mà sao không báo tôi trước hả Dương?”

Gương mặt Minh sáng rỡ lên khi ra tới cửa, nhưng niềm vui của cậu bị dập tắt nhanh chóng khi cậu nhận ra người đứng trước mình không phải là Dương…

Khang đang đứng đối diện cậu, mặt mũi tối sầm, không thấy nụ cười tươi có phần tình tứ như mọi lần, chỉ thấy một hung thần với đôi mắt chứa đựng sự tức giận. Đôi mắt ấy khiến cho Minh cứng đơ người ra, tim như ngừng đập, miệng lắp bắp:

“…Khang…là…ông”

“Là tôi đây”

Khang nói cứng ngắc, mắt vẫn đằng đằng sát khí, Minh run rẩy hỏi:

“Sao ông…lại đến?”

“Quên rồi sao? Chúng ta có báo cáo phải làm”

Khang trả lời xong, Minh bỗng giật mình nhớ ra chuyện buổi sáng, mà cậu đã quên mất lúc nào không hay.

Flashback/

Tiết Hóa

Cô giáo sau khi chữa bài cho cả lớp, liền thông báo:

“Sắp tới chúng ta sẽ làm báo cáo, tuy rằng điểm lớp mình rất tốt, nhưng theo chương trình thì mình sẽ phải có một bài như vậy. Nên cô muốn các em hai người một nhóm, cùng làm một bản báo cáo, sáng thứ ba tuần sau nộp. Lớp mình thấy thế nào?”

“Vâng ạ”

Cả lớp cũng chả muốn có ý kiến gì, ai cũng biết cô giáo rất tốt và quan tâm tới lớp, nên ai cũng muốn nghe lời để cô vui, đồng thời không gây thêm khó khăn gì. Dù sao thì cũng chỉ là một bài báo cáo, chỉ cần đọc sách kết hợp tư liệu trên mạng là xong.

“Tốt lắm, bây giờ cô sẽ cho lớp mình các chủ đề nhé. Các em trùng chủ đề không sao, nhưng tất nhiên là các bàn không được giống nhau rồi”

Cô giáo nhẹ nhàng giải thích, rồi bắt đầu viết các tên chất hóa học phức tạp lên bảng. Dưới lớp xì xầm bàn tán, các bàn bắt đầu thảo luận với nhau những việc cần làm và cách trình bày báo cáo. Riêng Minh không có ý kiến gì, những việc này đã quá quen thuộc rồi, cậu cũng thích môn hóa nên chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa, làm nhóm với cậu là Khang, miễn phải bàn rồi, môn gì Khang cũng giỏi, nên cũng chả cần phải lo lắng gì.

“Nghe gì chưa Minh, chúng ta cùng nhóm đấy”

Khang quay sang cười tươi với Minh, khỏi cần nói cũng biết chỉ cần làm chung việc gì đấy với Minh là Khang thấy thích thú rồi, miệng cứ toe toét hết cỡ, chắc là đang vui lắm. Minh đáp lại:

“Ừ, thì sao?”

“Có nghĩa là chúng ta sẽ có thời gian riêng với nhau chứ sao”

Khang lại dùng giọng tình tứ, như để hấp dẫn Minh, nhưng cậu lập tức gạt đi:

“Mơ đi, báo cáo thì mỗi đứa góp phần mình vào là xong rồi”

“Nhưng tôi thích đến nhà cậu làm cơ”

“Ai cho?”

“Tôi cho”

“Đồ hâm, tôi không cho vào đâu mà ngồi đấy tưởng bở”

“Tôi có cách chứ, yên tâm”

“Hừ, không đôi co với ông nữa”

“Hahaha”

End Flashback/

Minh vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì Khang đã thực sự đến nhà cậu, cứ tưởng chỉ nói đùa nên cậu chả mấy bận tâm, ai ngờ đến thật, làm cậu không biết phải làm sao, mà bây giờ lại còn lâm vào tình cảnh này nữa nên càng khó xử. Minh bối rối hỏi:

“Sao ông biết nhà tôi?”

“Lớp trưởng phải nắm bắt được thông tin của cả lớp chứ”

“À…ừ…”

“Có định cho tôi vào không đây Minh?”

“…Quên mất…ông…vào đi”

Minh nghiêng người sang để Khang bước vào nhà. Khóa cửa cẩn thận xong, cậu lên tiếng:

“Vậy giờ…làm gì?”

“Chuẩn bị báo cáo”

“Đợi tôi mang máy xuống”

Minh dẫn Khang vào phòng khách chờ, rồi chạy lên phòng lấy laptop, đầu óc vẫn quay cuồng vì quá bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Khang. Xuống đến nơi, cậu mở máy ra, đưa Khang.

“Đây, ông làm gì thì làm đi”

“Giờ tôi tìm thông tin của chất mình làm, sau đấy cậu sắp xếp lại theo cấu trúc cô cho nhé”

“Ừ”

Nói là tìm nhưng thực chất là Khang đánh máy lại theo kiến thức của mình, đây là một trong những chất mà cậu nắm rất rõ, nên chỉ cần có thêm một chút thông tin mới là bài báo cáo sẽ tuyệt vời, chắc chắn đạt điểm cao. Minh ngồi trên ghế đối diện, kiên nhẫn chờ đợi sự im lặng bao trùm giữa hai người, trong đầu vẫn tua lại những gì đã xảy ra gần đây, chả biết phải cảm thấy thế nào nữa. Căn phòng đang chìm trong những tiếng gõ phím, bỗng dưng Khang lên tiếng:

“Dương là ai?”

“Là…bạn”

“Bạn gì?”

Khang hỏi mà không rời mắt khỏi màn hình, tay vẫn gõ liên hồi. Minh định trả lời nhanh gọn cho xong, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, thấy Khang đang tỏ thái độ “khô khốc” tra hỏi mình, trong khi bản thân cậu không làm gì sai. Đã thế bấy lâu nay toàn là cậu bị Khang dồn vào thế bí, cuối cùng Minh quyết định trêu Khang một phen:

“Bạn quan trọng”

“Quan trọng đến mức nghe nói đẹp trai là tưởng nhầm luôn hả?”

“Ừ, cực kỳ quan trọng luôn, là người mà tôi rất rất rấttttt…yêu quý”

“Yêu quý đủ để hẹn riêng đến nhà đúng không?”

“Tất nhiên, chỉ có hai đứa chơi với nhau thôi”

“Uhm”

Khang đáp ngắn gọn rồi không nói gì nữa, Minh vừa nói bằng giọng điệu phóng đại, trong lòng đắc ý vì trêu chọc được Khang, thấy phản ứng như vậy thì cũng im luôn. Khang vẫn đánh máy, nét mặt không thể hiện gì khác ngoài vẻ tập trung, nhưng không khí xung quanh càng ngày càng bức bối căng thẳng. Minh càng ngồi lâu càng thấy sợ, chắc chắn là do cậu trêu quá đà mà Khang mới im ắng một cách đáng sợ như thế, định bắt chuyện nhưng không dám, cứ ngồi yên như vậy cho đến khi thấy Khang đặt máy lên bàn.

“Xong rồi đây”

“…U…Ừ”

“Nhớ chỉ cần sắp xếp lại là hoàn thành”

“…Ok…Này Kha…”

“Tôi về đây”

“…”

Minh khó khăn lắm mới dám gọi tên Khang để hỏi chuyện, nhưng Khang bỏ ngoài tai, đứng dậy đi thẳng ra cửa, sự lạnh lùng ấy đối với Minh kinh khủng không kém gì cách mà mọi người vẫn thường cảm thấy từ cậu khi cậu tức giận. Tự rút ra kết luận là tâm trạng Khang đang rất tệ, dù trong lòng vừa băn khoăn vừa bực vì bị phũ, Minh không dám nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng mở cửa cho Khang về.

“Chào Minh”

“…Bai bai…”

Khang phóng xe máy đi, Minh đóng cửa rồi mang laptop lên phòng, giờ thì cậu chẳng còn tâm trí nào mà ngủ nữa. Thái độ của Khang khiến cậu không khỏi lo lắng, nhưng cũng phần nào cảm thấy oan ức. Rõ ràng là cậu chỉ đùa mà thôi, ừ thì cũng đùa hơi quá, nhưng đâu đến mức phải phũ phàng như thế chứ. Càng nghĩ càng mệt người, mà không muốn nghĩ đến không được, Minh cứ lăn lộn trên giường như vậy cho đến tối, khi cả nhà gọi xuống ăn cơm.

Làm bài tập xong, cậu mở laptop lên chỉnh sửa lại bản báo cáo, vừa đọc vừa thầm thán phục Khang hiểu biết và nắm vững kiến thức để có thể làm được một báo cáo hay như vậy. Sau 30 phút, Minh đã hoàn thành công việc, lưu file xong, cậu yên tâm tắt máy, lên giường nghỉ. Với tay lấy điện thoại, cậu mở ra, trong lòng hồi hộp xem có tin nhắn nào của Khang không.

Không có gì cả, thật không giống bình thường chút nào, mọi khi cứ tầm này là Khang sẽ nhắn tin chúc cậu ngủ ngon, nhưng hôm nay thì không. Minh biết là mình đã làm Khang giận, nhưng không nghĩ là lại đến mức này. Nằm trằn trọc một hồi lâu, cậu quyết định nhắm mắt cố ngủ, ít ra thì ngủ rồi sẽ không còn phải nghĩ ngợi gì nữa. Cứ như vậy, không gian cùng với cậu chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch.