Okuda vừa đi trên đường đến trường vừa ngáp ngủ. Tối qua cô lại thức đến tận đêm với đống thí nghiệm của mình, thật mệt quá đi. Dù đã xuyên qua đây được mấy tháng nhưng cô vẫn chẳng thể nào quen được với việc mình có sức khỏe như người bình thường được. Kiếp trước dù có không ăn không ngủ một tuần cũng không sao nhưng bây giờ nếu mà không ăn, ngủ đàng hoàng thì thể nào cơ thể cũng sẽ lả đi ngay.

Việc có lại vị giác cũng vậy, không thể nào tin được là mình lại có lại vị giác! Cứ không chú ý một cái là sẽ quên mất bây giờ mình là người bình thường, cần phải ăn cơm. Á rà á rà, thới quen thật đúng là một thứ đáng sợ mà!

Khi lết được đến chỗ ngồi của mình, cô liền gục xuống bàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vâng, chính xác là chìm vào giấc ngủ đấy ạ, bởi vì cô buồn ngủ quá rồi, không thể nào cự lại được.

"Okuda-san...Okuda-san...này, Okuda-san..." Kayano đứng ở cạnh bàn cố gọi cái con người nào đó thức dậy nhưng không thành. Kayano thầm nghĩ không biết có khi nào kiếp trước Manami-chan là con heo hay không mà sao ngủ kĩnh dữ. Gọi mãi mà không dậy.

"Okuda-san vẫn không dậy sao?" Nagisa bước đến hỏi Kayano. 

"Mồ, ngủ gì như heo vậy, tớ gọi mãi mà không dậy." Kayano bĩu môi, quay mặt đi. Thật không thể chấp nhận được mà, tại sao trên đời này lại có người ngủ sâu như vậy cơ chứ.

"Để tớ lay cậu ấy dậy thử xem." Nagisa cười nói, cậu nhanh chóng bước đến đặt tay lên vai Okuda định lay cô dậy nhưng cô lại có một hành động khiến cả lớp bất ngờ. 

Cô bỗng bật dậy, nắm chặt cổ tay Nagisa vật cậu xuống đất. Gương mặt cô lạnh lùng không một biểu cảm. Hàn khí đáng sợ từ người cô ùn ùn toát ra khiến cả lớp trầm mặc một mảnh. Sau một chuỗi các hành động cô mới phát giác ra là mình đang ở lớp học và nhận ra rằng mình mới vừa vật cậu bé Nagisa xuống đất một cách tàn bạo vô nhân đạo. Nhìn ẻm gầy yếu bé nhỏ như vầy, hổng biết có bị gãy xương không nữa. Mặc dù khi đến thế giới này, thể lực kiếp trước của cô bị mất hết nhưng cô cũng đã rèn luyện lại thân thể nên chắc chắn sức lực lớn hơn hẳn cái đám nhóc này rồi.

"A...xin lỗi nha, tại tớ không quen người khác chạm vào mình nên mới làm ra hành động như vậy. Tớ rất xin lỗi, Nagisa." Cô hơi hoảng hốt nhưng vẫn đủ bình tĩnh để nói rõ ràng điều mình muốn nói.

"Rõ ràng là giọng hốt hoảng mà mặt vẫn bình thản, hay là do mình nhìn nhầm(~_~!!!)?" Mọi người.

"Đ-au. À, không sao mà Okuda-san, một phần lỗi cũng do tớ mà." Nagisa à, cậu thật đúng là tử tế quá mức rồi đó.

"Được rồi mọi người, mau về chỗ ngồi đi, vào học rồi kìa." Isogai lên tiếng nhắc nhở, cậu lúc nào cũng làm tròn nhiệm vụ lớp trưởng của mình. Chí ít bây giờ cô rất hâm mộ cậu bởi vì cậu đã kéo sự chú ý của mọi người khỏi chuyện vừa nãy. Cô thật sự không muốn bộc lộ khả năng ám sát của mình lúc này. Vì mải suy nghĩ mà Okuda không nhận ra rằng có một người luôn nhìn mình từ nãy đến giờ.

.................................o0o.................................

"Để thầy giới thiệu với các em, đây là giáo viên tạm thời phụ tránh môn tiếng anh." Karasuma-sensei đứng trên bục giảng, giải thích ngắn gọn bằng một câu rất dễ hiểu.

"Xin chào các em, tôi là Irina Jelavic." Bitch-sensei cười rất tươi, tay ôm lấy một chiếc xúc tu của Koro-sensei không rời. Cô không để ý lắm tới cuộc nói chuyện của ba thầy cô trên bục giảng, dù sao thì cô cũng biết và nhớ cuộc trò chuyện...à không, nói đúng hơn phải là nhớ rõ từng chi tiết trong phim cơ.

"...Khuôn mặt thầy ấy luôn có màu sắc độc nhất---không biết khuôn mặt khi lúng túng của thầy ấy sẽ có màu gì đây?" Nagisa hay cả lớp chăm chú nhìn vào khuôn mặt tròn vo màu vàng của ổng. Không phụ sự mong đợi của các học sinh lớp 3-E, mặt ổng nhanh chóng biến thành màu hồng ngượng ngùng.

Cả lớp đồng loạt chảy vài vạch hắc tuyến, chắc là ai cũng có một loại cảm giác chung đó chính là không nói nên lời.

"Đó chỉ đơn thuần là mắc cỡ thôi..." Okajima.

"Nhìn mặt ổng là biết mà..." Kayano.

"Ừm, cũng thích người nữa ha." Nagisa.

Điểm yếu thứ 5 của Koro-sensei: Ngực.

"Aaa, càng nhìn anh em càng thích, cánh tay không có khớp xương này. Hai đôi mắt như hai viên thuốc nhỏ. Càng nói Bitch-sensei càng dựa sát vào người Koro-sensei, nhất là hai quả núi to đùng đó.

"Ngại quá đi mất." Koro-sensei ngãi ngãi đầu mặ hồng mắc cỡ trả lời.

Koro-sensei à, đừng để bị lừa.

......................o0o............................

Giờ ra chơi

Mọi người đang chơi ám sát đá bóng với Koro-sensei thì Bitch-sensei chạy đến, nhờ Koro-sensei mua cà phê Việt Nam. Đợi đến khi Koro-sensei đi mất dạng thì lộ mặt thật. Đối với hành động của Bitch-sensei lúc này, dù là cô cũng hơi phản cảm. Nói thẳng chính là không thích tí nào. Bitch-sensei quá kiêu ngạo bởi vì cho rằng mình là dân chuyên.

Bitch-sensei cũng đã nói rằng là sát thủ thì phải biết linh hoạt trong mọi tình huống nhưng thực chất chính cô ấy lại không linh hoạt tí nào. Hơn nữa cô ấy cũng quá cố chấp với các phương pháp ám sát thông thường mà không chịu sáng tạo, đó chính là điểm chết chí mạng của Bitch-sensei. Nhưng mà cái đấy cô cũng không quan tâm lắm, dù sao thì chồng tương lai của cô ấy cũng sẽ giảng giải cho cô ấy hiểu thôi.

.............................o0o..............................

Vào lớp

Bitch-sensei thoải mái ngồi trên bàn giáo viên. Vì là dân chuyên nên công tác chuẩn bị của cô ấy rất nhanh, đó là một điểm mạnh. Tuy nhiên cô ấy lại quá coi thường Koro-sensei rồi.

"Nè, Bitch onee-san, dạy bọn này nhanh đi." Mặc dù đã biết trước rồi nhưng vẫn muốn khen cậu một câu. Maehara, làm tốt lắm.

"Đúng rồi đó, Bitch onee-san!" Nakamura tiếp tục đả thương Bitch-sensei.

"Rốt cuộc thì cô vẫn là cô giáo mà, đúng không Bitch onee-san!" Sugaya lại nối tiếp công cuộc đả kích.

"Thôi mấy cái "Bitch" đó đi. Tiếng Nhật của mấy người không phân biệt được đâu là B và V gì hết(1). Thôi được, ta sẽ dạy cho mấy đứa cách phát âm đúng chữ V. Đầu tiên, cắn nhẹ môi dưới. Đúng vậy, giữ yên trong vòng một tiếng và để ta có được chút bình yên đi." 

Bài học kiểu gì vậy?!!

...............................o0o..................................

Đến tiết học thể dục

Koro-sensei đi mua trà Ấn Độ về. Cả hai nói chuyện được một lúc thì cùng nhau tiến vào nhà kho. Sau đó là một loạt tiếng súng vang dội lên, tiếng hét...và cuối cùng là tiếng trườn bò.

Mọi người nhanh chóng chạy đến nhà kho thì thấy Koro-sensei bước ra từ bên trong cùng với Bitch-sensei. Bitch-sensei kể một loạt động tác chăm sóc của Koro-sensei cùng với mấy cái vụ trườn bò bí ẩn bằng xúc tu nữa.

Mọi người truy hỏi thì Koro-sensei lại không chịu trả lời còn làm khuôn mặt người lớn mắc tội nữa chứ. Mọi người rôm rả rời đi để lại Bitch-sensei với thất bại nhục nhã.

Trong tiết tiếng anh, Bitch-sensei vẫn không dạy cả lớp mà ngồi trên bàn giáo viên chuẩn bị cho cuộc ám sát tiếp theo. Trước tình trạng đó, lớp trưởng Isogai-kun đã lên tiếng.

"Sensei, nếu cô không dạy tụi em học thì cô có thể đổi cho Koro-sensei không? Năm nay tụi em có kì thi tuyển sinh."

"Ha, mấy đứa muốn con quái vật đó dạy? Mấy đứa nghĩ bài kiểm tra của mình so sánh được với vận mệnh toàn cầu sao? Mấy đứa ngây thơ quá nhỉ? Dù sao thì, ta biết cái lớp này toàn là lũ thất bại trong trường. Học lúc này chẳng có ý nghĩa gì đâu. Hay là thế này, nếu như ta giết được con quái vật đó, ta sẽ chia cho mỗi đứa 5 triệu yên. Như thế có lợi hơn nhiều so với chuyện học hành vô ích này. Vì thế hãy im lặng và làm theo lời ta bảo..." Terasaka ném cục tẩy lên bảng cùng với câu nói "Ra đi" cực ngầu. Hẳn bây giờ Bitch-sensei đang cảm nhận được sát ý từ cả lớp, sau những lời nói đó, dù là ai cũng sẽ tức giận, huống chi là những người bị nói đang ở ngay đây, nghe rành mạch, rõ ràng từng lời từng chữ.

"Đưa Koro-sensei vào đây!"

"Ra ngay cái con Bitch này!" Cả lớp trở lên ồn ào vì những tiếng mắng chửi và tiếng đồ vật va chạm.

"M-Mấy đứa làm cái gì vậy, ta giết hết bây giờ." Bitch-sensei hốt hoảng mắng bọn nhóc.

"Tôi thách cô đó!" Sugaya hôm nay hăng máu ghê, đây là lần thứ hai rồi đó.

"Đúng vậy! Phản đối ngực bự!" Kayano.

"Đó là phàn nàn của cậu sao!" Nagisa.

Sau đó, trận hỗn chiến cũng được dọn dẹp. Trong lúc chúng nó hỗn chiến, cô đã trốn ra ngoài trèo lên mái nhà ngồi hóng gió. Ngồi được một lúc thì thấy Karasuma-sensei dẫn Bitch-sensei đến nơi Koro-sensei thường ra đề cho cả lớp. Đã đến đoạn này rồi cơ à? Mà thôi! Không quan tâm, cô muốn ngủ. Đợi đến tiết học sau sẽ nghe lời xin lỗi của Bitch-sensei.

Mục tiêu và giáo viên, ám sát và học trò. Trong cái lớp học kì quái này, mỗi người đều phải đóng hai vai. Đó là lớp học mà Koro-sensei đã tạo ra cho chúng ta.

"Ê này, có ai biết Okuda-san ở đâu không?" Mọi người ai nấy đều lắc đầu tỏ vẻ mình không biết. Kayano nhíu mày mệt mỏi. Tại sao cái con người cứ phải làm cô lo lắng vậy. 

Còn cái người nào đó được nhắc tới đang say giấc nồng trên nóc nhà rồi.

........................................o0o.....................................

Mọi người đang vui vẻ nói chuyện phiếm thì Bitch-sensei bước vào. Cô ấy viết lên bảng câu "You are incredible in bed" lên trên bảng.

"You"re incredible in bed, repeat." Mọi người kinh ngạc ngồi vào chỗ của mình và lặp lại.

"Khi cô ám sát một VIP ở Mỹ, trước tiên cô quyến rũ tiếp cận vệ sĩ của hắn. Đó là những từ hắn nói với cô. Chúng có nghĩa là: em rất giỏi chuyện đó đấy." Mặt vài người trong lớp đỏ tía tai vì câu nói đó. Nếu là Okuda Manami trước đây thì chắc là đầu bốc khói luôn rồi.

"Người ta thường nói để học ngôn ngữ một cách nhanh nhất là tìm cho mình một người tình nói ngôn ngữ đó. Các em muôn biết lòng họ đang nghĩ gì nên các em sẽ cố gắng hết sức để hiểu điều họ nói. Khi mà công việc cô đòi hỏi...cô đã dùng phương pháp đó để học các ngôn ngữ khác nhau. Chính vì vậy, môn học của cô là dạy mấy đứa cách dỗ ngọt người ngoại quốc. Những điều này sẽ giúp ích mấy đứa với người ngoại quốc thật sự. Để con bạch tuộc đó dạy mấy đứa những gì cần thiết cho bài kiểm tra. Những gì cô có thể dạy cho mấy đứa chỉ có kĩ năng giao tiếp thực tế thôi. Nếu mấy đứa vẫn không coi cô là một giáo viên thì cô sẽ từ bỏ vụ ám sát này và rời trường, vậy là không còn phàn nàn gì nữa đúng không? Và...cô xin lỗi về những chuyện vừa rồi." Cả lớp đưa mắt nhìn nhau rồi phá ra cười, còn đâu cái bà chằn lửa lúc nãy nữa chứ.

"Sao mà run giữ vậy? Không phải cô vừa mới đe dọa giết tụi này à." Karma vừa cười vừa nói, đâm trúng tim đen của Bitch-sensei.

"Giờ cô ấy là giáo viên bình thường rồi nhỉ." Maehara nói.

"Giờ tụi em không thể gọi cô là Bitch onee-san nữa rồi." Okano nhanh chóng tiếp lời.

"M-Mấy đứa hiểu à?" Bitch-sensei ôm miệng, mắt long lanh nhưng đáng tiếc là cô ấy phải mừng hụt rồi.

"Gọi một giáo viên như vậy cũng không nên mà."

"Ừ, tụi mình cần một cách gọi khác."

"Vậy thì là Bitch-sensei?"

"Eto...sao chúng ta không bỏ phần bitch đi nhỉ? Cứ gọi cô bằng tên, cô không ngạ..."  Bitch-sensei, đừng cố gắng vô ích, không đổi được đâu.

"Nhưng mà cái phần bitch đó không bỏ đi được nhỉ." 

"Gọi Bitch-sensei dễ hơn so với Irina-sensei nữa." Lời của Maehara và Okano là đại diện cho cả lớp đồng ý muốn gọi cô là Bitch-sensei.

"Đó, vậy là xong. Chào mừng, Bitch-sensei." 

"Bắt đầu học thôi, Bitch-sensei."

"Iiiiiiiiiiiiiiiiií, mấy đứa này quả là đáng ghét mà." Bitch-sensei gào ầm lên.

"Hahahaha..." Cả lớp.