“Người thua sẽ phải chết đó, onii-san. Anh em thì không cần dùng những mánh khóe đâu. Onii-san, em sẽ giết anh và chứng minh là em rất mạnh. Tan học chúng ta sẽ phân thắng bài trong lớp học này.” Dứt lời, Itona đóng cửa phòng học, để lại một mảnh tĩnh lặng trong lớp. Nhưng chỉ ngay sau đó, cả lớp rộn hết cả lên.

“Chờ đã thầy, thầy! “Anh em” này là sao?!”

“Con người và bạch tuộc không có chỗ nào giống nhau hết đó!”

“Không không không không. Thầy chả nhớ gì hết! Thầy sinh ra và lớn lên đã là con một mà! Hồi trước ba mẹ thầy nói “rất muốn có một người em trai”. Kết quả là cả nhà ngại chết.”

“Mà thầy có ba mẹ sao?!”

Vào giờ ăn trưa, vì trời mưa to nên chẳng ai có thể ra ngoài, mọi người đều đặt tầm mắt lên cậu bạn học sinh mới – người cứ mải miết ăn đồ ngọt mãi. Dù sao cũng tự xung là em trai của Koro-sensei, đương nhiên là phải được chú ý rồi. Cái tính thích ăn đồ ngọt giống Koro-sensei, cái biểu cảm không rõ ràng giống Koro-sensei, thích ngực bự cũng giống Koro-sensei. Nói chung là tìm ra các điểm giống Koro-sensei. Nhưng kỳ quái chính là, Kayano cũng có xúc tu, nhưng lại không thấy các đặc tính như vậy. Hay bởi vì do cậu ấy dấu quá sâu.

“Trông cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ, Okuda-san?” Cậu chàng tóc đỏ lên tiếng, giọng chỉ đủ cho hai người nghe.

“À, tớ chỉ là biết đôi chút mà thôi.” Cô thản nhiên đáp.

“Nhưng biểu cảm của cậu lại không nói rằng cậu chỉ biết đôi chút thôi đâu.” Karma dai dẳng kéo dài chủ đề này, nhưng cô cũng chẳng sợ cậu ta biết chuyện. Cô bâng quơ nói.

“Đôi khi chúng ta cũng không thể thấy hai người có ngoại hình giống nhau mà nhận định họ là anh em được.” Cô chống cằm, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ vào má. “Anh em cũng có nhiều loại, không biết Koro-sensei với Itona-kun là loại anh em nào…”

“Ồ, còn chưa nói chuyện với nhau mà đã gọi là Itona-kun rồi?” Karma cười lóa mắt, giọng điệu nguy hiểm.

“Tớ chỉ đang bày tỏ sự thiện chí với bạn học mới mà thôi.” Cô trao cho cậu ta một cái liếc mắt, ý bảo đừng có quá phận.

“Vậy, đôi chút của cậu là từ đâu ra vậy?” Quay một vòng lại trở về chủ đề này, cô có chút không kiên nhẫn liếc cậu ta thêm cái nữa, nói: “Cậu hỏi nhiều vậy làm gì? Đến khi nào cần biết thì tự khắc sẽ biết thôi.”

Vậy là cuộc nói chuyện dừng lại ở đó.

Các tiết học buổi chiều trôi qua một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc tiếng chuông tan học đã vang lên.

Mọi người xếp bàn học và ghế ra bốn phía, mỗi phía một hàng, ngăn cách hai kẻ sắp đánh nhau với những người xem bên ngoài, nhìn qua khá giống một sàn đấu. Nói thật, đứng quá mệt, cô chỉ muốn ngồi. Vậy là cô kéo một chiếc ghế ra, vắt chân, khoanh tay, hoàn toàn là một bộ dáng thảnh thơi như đang đi xem diễn. Mọi người thấy vậy nhưng chẳng thể nói gì, bởi vì mọi người đều quá hiểu cái tính lười từ trong xương của cô rồi. Lúc này, Shiro-san lên tiếng.

“Chắc thầy chán ngấy mấy cách ám sát bình thường đó rồi nhỉ, Koro-sensei. Chúng ta quyết định luật chứ. Ai bước một bước ra khỏi sàn đấu này có nghĩa là chết rồi. Thầy thấy sao?”

“Cái gì chứ---? Thua rồi thì ai mà làm theo luật vậy chứ?” Sugino phản bác.

“Không, nếu thầy phá luật trước mặt mọi người thầy sẽ đánh mất lòng tin của chúng ta với tư cách là một giáo viên. Loại hình trói buộ này có hiệu quả đặc biệt với Koro-sensei.” Karma không đồng ý với cách nói của Sugino, lý trí phân tích.

“Được. Tôi chấp nhận luật chơi đó. Tuy nhiên, Itona-kun, làm hại đến người xem cũng được coi như là thua cuộc đấy.”

“Vậy thì, hãy bắt đầu theo tín hiệu của tôi.” Shiro-san nói. “Cuộc ám sát…bắt đầu!” Ngay tức khắc, một xúc tu của Koro-sensei đã bị cắt đứt. Mọi người đều kinh ngạc không thốt lên lời, mọi ánh nhìn đều chiếu lên những xúc tu trên đầu của Itona.

“Tóc của Itona-kun…là xúc tu!” Nagisa bật thốt trong khi vẫn chưa thể suy nghĩ gì. Duy chỉ trong nhóm người đều kinh ngạc này, người vẫn còn đủ lý trí để phân tích mọi chuyện là Karma, đương nhiên cô là một ngoại lệ.

Trong đầu Karma lúc này là: “Thì ra là vậy, thảo nào cậu ta vẫn không ráo trong cơn mưa đó mà trong tay không hề cầm thứ gì. Cậu ta có thể đánh bay những giọt nước bằng xúc tu của mình”.

“Ở đâu? Ở đâu mà em có—mấy cái xúc tu đó hả?!” Cả người Koro-sensei đều trở nên đan ngòm, đôi mắt đỏ ngầu, giọng gằn xuống, tất cả đều biểu thị sự giận dữ tột độ.

“Chúng tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của thầy, Koro-sensei. Nhưng chắc thầy cũng hiểu rồi. Ba mẹ khác nhau trong gia đình khác nhau nhưng dù vậy, hai người vẫn là anh em. Mà khuôn mặt của thầy đáng sợ lắm đó. Có phải thầy vừa nhớ ra chuyện gì không vui không?”

“Cỏ vẻ như…tôi phải chuyện anh rồi.”  Dứt lời, chiếc xúc tu vừa bị cắt đứt cũng mọc trở lại như ban đầu.

“Không thể đâu, vì ngươi sẽ chết.” Cùng lúc, Shiro-san giơ tay trái để lộ trong ống tay áo tia sáng màu tím. “Phát ra tia áp suất này ở cự ly gần. Sẽ kích hoạt tính năng trương phình trong tế bào của ngươi. Cả cơ thể của ngươi sẽ đông cứng ngay lập tức.” Ánh sáng vừa ngừng, Itona liền lao vào đánh nhau với Koro-sensei. Tay phải của Shiro-san làm một dấu ngón cái ngược xuống. “Ta biết tất cả--tất cả những điểm yếu của ngươi.”

Những xúc tu của Itona cứ quật mạnh xuống nơi mà Koro-sensei đang đứng. Mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt hoang mang lẫn lộn, lo lắng có, hốt hoảng có, nhiều hơn là sự kinh ngạc.

“Được rồi?” Muramatsu không xác đinh hỏi.

“Không--Ở phía trên.” Terasaka trả lời.

Koro-sensei treo người trên bóng điện trên trần nhà. Vừa rồi ông đã sử dụng lột da để tránh thoát một kiếp. Tuy vậy, lột da cũng rất mất sức. Bằng chứng là Koro –sensei đang thở hồng hộc kia.

“Lột da à. Người vẫn còn chiêu đó nhỉ. Nhưng mà nè, Koro-sensei, tôi biết lột da cũng có điểm yếu nữa đó.” Itona đi lui ra một chút, rồi nhìn lên xác định mục tiêu, những chiếc xúc tu lao nhanh như tên bắn về phía Koro-sensei. Ông vội vàng buông xúc tu rơi xuống đất, nhưng những chiếc xúc tu của Itona cũng chẳng phải dạng vừa, không kịp để cho Koro-sensei có thời gian để thở, đã lập tức theo sát tấn công.

“Việc lột da tốn nhiều năng lượng hơn người nghĩ. Chính vì vậy, tốc độ người luôn tự hào sẽ giảm lập tức ngay sau đó. Và người đã mọc lại cánh tay mà Itona đã chặt đứt bằng đòn tấn công đầu tiên của em ấy. Nó cũng tốn nhiều sức lực đấy. Theo tính toán của ta, cơ thể hai người đã cân xứng nhau về mặt thể lực rồi đó. Khả năng sử dụng xúc tu của ngươi sẽ phụ thuộc rất lớn vào tình trạng tâm lý. Vì ngươi đã bị sốc khi bị tấn công bởi một cái xúc tu không ngờ tới. Tôi có thể thấy rõ ai là người dẫn đầu lúc này. Hơn thế nữa, em ấy có sự hỗ trợ từ người giám hộ hết mực tận tụy của mình.” Nói rồi, Shiro-san lại giơ tay lên, chiếu tia áp suất lên người Koro-sensei.

Itona nhảy lên, những xúc tu cuộn tròn lại, vừa nhanh vừa mạnh như một lưỡi dao xé gió chặt đứt mấy chiếc xúc tu được coi như là chân của Koro-sensei. Mọi người đều bật ra một tiếng thảng thốt, tất cả học sinh đều lo lắng cho Koro-sensei. Ông ngồi sụp xuống, thở dốc.

“Bây giờ thì ngươi phải mọc lại cả chân của mình nữa nhỉ. Điều đó sẽ khiến thể lực của ngươi giảm hơn nữa, càng dễ giết ngươi hơn.”

Lúc này, Itona nói: “Em an tâm rồi. Onii-san, em mạnh hơn anh.” Cô nghe vậy, khẽ bật cười, giọng điệu cà khịa.

“Nhờ có sự trợ giúp của người giám hộ hết sức tận tụy, vậy nên cậu cảm thấy an tâm? Giống kiểu thầy giáo ra đề rồi cầm đáp án cho cậu chép nhỉ?” Ngay lập tức, cô cảm thấy khí tức công kích chĩa thẳng về phía mình. Cô cũng chẳng để ý, tiếp tục nói: “Cậu không thể tấn công tôi. Nếu không, cậu sẽ thua đấy… Mà chưa đến phút cuối, làm sao cậu biết cậu là kẻ mạnh hơn?”

Sau câu nói của cô, vẻ căng thẳng trên mặt mọi người đều dãn ra chút ít. Học chung với nhau hơn nửa học kỳ một, tất cả đều biết Koro-sensei mạnh như thế nào. Chí ít, niềm tin cơ bản vẫn phải có.

Shiro-san nhìn cô, cũng không có ý kiến gì, lời nói vẫn nhắm vào Koro-sensei: “Xem ra chân cảu người đã được tái tạo rồi nhỉ. Bây giờ, để xem ngươi có thể chống lại cuộc công kích tiếp theo không?”

Koro-sensei nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị đẩy đến nước này. Lúc đầu trông nó như một cuộc thi ám sát vớ vẩn nhưng thực ra đã được tính toán kỹ lưỡng hết rồi. May mà các em học sinh vẫn đặt lòng tin vào tôi, tôi rất cảm kích. Tuy tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi hai người, nhưng nếu tôi không thắng trận này trước thì hai người cũng không nói nhỉ.”

Shiro-san: “Ngươi vẫn còn nghĩ ngươi thắng được sao? Tiếng tru của một con bạch tuộc nhỉ.”

Koro-sensei: “Shiro-san, có một điều mà anh quên tính vào.”

Shiro-san nghe vậy phản bác ngay lập tức: “Không có. Phương pháp của ta rất hoàn hảo. Xử lý hắn đi.”

Cô vung tay lên, thứ vừa bị ném đã biến mất. Itona bật người lên lộn một vòng, các xúc tu đều nhắm trực diện vào người Koro-sensei. Nhìn qua còn tưởng Koro-sensei đã bị hạ ngục. Nhưng không phải như vậy, mọi người đều há hốc không phải vì Koro-sensei đã bị giết, mà bởi vì… các xúc tu của Itona đều tan ra.

“Oi ya, có vẻ như em đã dẫm lên thứ gì đó mà thầy làm rớt rồi.” Koro-sensei đi chuyển ra trước mặt Kayano và Nagisa, mặt vàng tràn đầy đắc ý. Nagisa kinh ngạc nhìn xuống tay mình rồi lại lại, nó đã biến về màu bạc, chính là cái mặt đơ không biểu cảm gì. Xúc tu còn cầm chiếc khăn trắng vẫy vẫy. Dưới sàn nhà là ba con dao nhựa chống thầy, xúc tu của Itona đã đánh trúng vào đó. Gương mặt cậu ta tràn đầy sự tức giận và không cam lòng.

“Sao cậu lại giúp Koro-sensei?” Karma hỏi.

“Nếu tớ không đưa thì thầy ấy cũng lấy từ một chỗ khác. Để 10 tỷ yên vuột vào vào tay kẻ khác, cậu không cảm thấy khó chịu sao?” Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cậu ta, không phập phồng hỏi lại.

“Có.” Karma nở nụ cười, đáp.

Lúc này, Itona đã bị bọc trong miếng da đã lột của thầy, bị Koro-sensei nắm túm lại, ném ra ngoài qua cửa sổ như ném một cái bao.

“Em được bọc trong bộ da cũ của thầy, nên em không bị thương đâu. Nhưng mà chân của em đã ở ngoài sàn đấu rồi. Thầy thắng rồi nhỉ. Căn cứ theo luật, điều đó có nghĩa là em đã chết.” Gương mặt màu vàng hiện lên những sọc xanh, biểu thị cho sự kiêu ngạo và đắc ý của Koro-sensei – với tư cách là kẻ thắng. “Em không giết thầy được nữa rồi nhỉ.”

Đôi mắt của Itona co chặt lại, hiện đầy gân đỏ. Koro-sensei tiếp tục nói: “Nếu em muốn sống tiếp, thì hãy ở lại và học cùng với mọi người trong lớp, vẫn có những thứ mà ta không thể dễ dàng đo được đâu. Đó chính là khoảng cách kinh nghiệm. Thầy đã sống lâu hơn em một chút, và biết nhiều hơn một chút. Thầy trở thành thầy giáo vì thầy muốn truyền lại điều đó cho tất cả mọi người. Nếu em không lấy kinh nghiệm từ thầy trong lớp học này, em sẽ không bao giờ thắng được thầy đâu.”

“Ta sẽ không ư?—Ta…Yếu ư?!”  Đôi mắt của Itona căng ra giờ chỉ còn hai màu đỏ đen, con ngươi màu vàng co lại. Gân xanh nổi cộm lên, biểu thị sự phẫn nộ cùng cực. Điển hình cho một đứa trẻ khó bảo không thích ăn súp gà và nghe lời giảng giạy của thầy cô giáo. Những xúc tu của cậu ta biến thành màu đen, cuồn cuộn bay tán loạn.

“Ta rất mạnh. Những cái xúc tu này làm ta mạnh mẽ hơn tất cả những kẻ còn lại. Hơn tất cả…!” Itona bật người lên, muốn tấn công Koro-sensei nhưng đã bị Shiro-san bắn cho một cây kim gây mê. Vật ra sàn ngay lập tức.

“Xin lỗi nhé, Koro-sensei. Có lẽ em ấy vẫn chưa sẵn sàng tâm lý để đi học. Tôi biết hôm nay là ngày đầu chuyển trường của em ấy… nhưng hãy để em ấy nghỉ học một thời gian.” Shiro-san vừa nói vừa đến chỗ Itona, cúi người xuống xốc cậu ta để lên vai.

“Chờ đã! Tôi không thể cứ để em ấy đi như vậy—Tôi là giáo viên của em ấy! Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy đến khi tốt nghiệp! Còn nữa, Shiro-san…Tôi còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.”

Shiro-san từ chối: “Không đâu. Chúng tôi về đây. Hay là thầy tính ngăn chúng tôi bằng vũ lực?” Koro-sensei không nhịn được quay người lại, đặt xúc tu lên vai Shiro-san. Tuy vậy, xúc tu ngay lập tức tan ra.

“Vải này dùng để chống lại thầy đấy. Thầy không thể chạm vào tôi đâu. Đừng lo, em ấy sẽ sớm trở lại thôi, Koro-sensei. Rốt cuộc thì, từ giờ cho đến tháng 3, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa mà. Tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy học tại gia cho em ấy.” Dứt lời, Shiro-san đi luôn.

Sau đó, mọi người sắp xếp lại bàn ghế trở về đúng vị trí. Koro-sensei cứ ngồi trên bục giảng che mặt kêu mắc cỡ. Ổng cảm thấy xấu hổ vì thiết lập nhân vật của ổng là nhân vật hài mà lại làm không khí trở nên căng thẳng.

“Nhưng mà bất ngờ thật. Ai mà ngờ cậu bé Itona đó lại có xúc tu chứ?” Bitch-sensei lên tiếng khiến mọi người nghiêm túc hẳn lên.

Isogai: “Nè, Koro-sensei, thầy giải thích đi.”

Okajima: “Thầy có quan hệ gì với hai người đó?”

“Khi mà nói về thân phận thật của thầy, thầy luôn lảng tránh câu hỏi…”

Sugino: “Nhưng mà qua chuyện đó, tụi em rất tò mò.”

Kataoka: “Đúng đó! Tụi em là học sinh của thầy mà, không phải sao? Không lẽ tụi em không có quyền biết nhiều hơn về giáo viên của mình hay sao?”

Koro-sensei làm giọng nghiêm trọng: “Đành vậy…thầy phải nói sự thật với các em thôi. Thật sự thì thầy…thầy là một sinh vật nhân tạo!”

“—Và?”

“—Ừ, đúng rồi.”

“Hoàn toàn không có phản ứng sao?! Các em không thấy đấy là một lời thú nhận chấn động sao?”

Okajima: “Ờ thì, không có con bạch tuộc nào được sinh tự nhiên mà có thể di chuyển ở tốc độ mach 20 được hết đó.”

Sumire: “Và nếu thầy không phải sinh vật ngoài hành tình, thì chỉ có thể là cái đó thôi.”

Kataoka: “Và nếu Itona-kun nói cậu ấy là em trai của thầy, cậu ấy chắc đã phải được tạo ra sau thầy rồi.”

Koro-sensei POV: “Quá sắc bén! Mấy đứa này ghê thật!”

Nagisa nói: Tụi em muốn biết chuyện đã xảy ra sau đó, Koro-sensei. Tại sao khi nãy thầy lại nổi giận như vậy khi thấy xúc tu của Itona-kun? Lý do gì mà thầy được sinh ra, và suy nghĩ của thầy là gì khi tới đây?”

Koro-sensei trầm mặc một lúc, giơ xúc tu lắc lắc: “Đáng tiếc thật nhưng mà, nói ra cho các em biết vào lúc này là điều vô ích thôi. Nếu thầy hủy diệt Trái Đất thì tất cả những gì các em biết cũng sẽ giống như là cát bụi trong gió thôi.” Thầy làm vẻ mặt nguy hiểm, dừng một chút, rồi lại nói tiếp. “Ngược lại, nếu các em có thể cứu được Trái Đất, các em sẽ có nhiều cơ hội để biết được sự thật. Các em hiểu rồi, phải không nào? Nếu các em muốn biết nhiều hơn, thì chỉ có một điều phải làm thôi: Thử giết thầy đi.”

“Sát thủ và mục tiêu. Đó là sợi dây trói buộc chúng ta lại với nhau. Nếu các em tìm kiếm câu trả lời quý giá đó trong thầy, các em chỉ có thể hỏi qua việc ám sát mà thôi. Nếu không còn câu hỏi nào nữa, thì hôm nay coi như xong. Hẹn gặp các em vào ngày mai.”

Có thể do sự việc ngày hôm nay kích thích, cũng có thể là do lời nói của Koro-sensei, hoặc là do cả hai. Sau khi tan học, mọi người tìm đến Karasuma-sensei xin chỉ dạy thêm về kỹ năng ám sát. Cô không đi theo mà tìm đến vị giáo viên mắc cỡ kia. Cô bật lên, chiếm một góc của cành cây mà Koro-sensei đang làm ổ ở đó.

“Ở khu ổ chuột mà ba mẹ thầy vẫn còn nghĩ đến đứa thứ hai cơ à?” Cô cũng không hỏi thẳng là thầy cũng còn ba mẹ ở khu ổ chuột cơ à.

Koro-sensei không quan tâm đến sự móc mỉa trong câu nói của cô, mà vào thẳng vấn đề chính: “Shiro-san là ai?”

“Người quen của thầy. Đây là sự việc tất yếu mà thôi, Koro-sensei.”

“Tất yếu liên quan đến vấn đề an toàn của học sinh của thầy?”

“Trưởng thành thì phải có sự nguy hiểm và vấp ngã mà thầy. Em không thể giữ họ không bị hư hao gì, nhưng em cam đoan với thầy, họ chắc chắn sẽ được an toàn.”

Koro-sensei nhìn cô, không tiếp tục đề tài này nữa mà lái sang chuyện khác: “Em không tham gia cùng với họ?”

“Em đang huấn luyện bài bản ở trình độ cao hơn rồi, luyện tập với bọn họ căn bản là phí thời gian. Được rồi, chào thầy, chúc thầy sẽ có một buổi tối vui vẻ.” Nói xong, cô cũng đi luôn.