Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 458: Bạo áp Phiên Thiên ấn!

"Giảng Đạo quán ở thời kỳ đổi mới của triều đại nhà Minh chính là do Nhu thuật gia trứ danh Nạp Trì Ngũ Lang sáng tạo. Vương Siêu một đường xuống máy bay liền nhận được lời mời của "Giảng Đạo quán", liền biết đây chính là phòng tuyết thứ nhất mà giới võ thuật Nhật Bản bày ra để đối phó mình. Bất quá hắn cũng không lo lắng, đối thủ càng mạnh thì tinh thần phản kháng càng mãnh liệt, hắn liền cảm giác được chuyến đi này không uổng.

Hoắc Linh Nhi nhìn qua thiệp mời một chút rồi bước theo Vương Siêu, giúp Vương Siêu hiểu rõ một chút về lịch sử của "Giảng Đạo quán".

"Gia Nạp Trì Ngũ Lang, người này ta có biết" Vương Siêu nghe Hoắc Linh Nhi giải thích thì gật đầu.

"Triều đại nhà Minh trong thời kỳ đổi mới, cấp bậc võ sĩ Nhật Bản đã xuống dốc, một lượng lớn học thuyết và kỹ năng phương Tây dũng mãnh tiến vào Nhật Bản, hình thành một loại tình trạng sùng dương. Rất nhiều vũ kỹ của Nhật Bản cũng nhanh chóng xuống dốc, rất nhiều người nổi tiếng trong giới võ thuật phải xuống đường mãi võ kiếm sống. Điểm này cũng tương tự như tình huống hiện tại trong nước chúng ta" Hoắc Linh Nhi nói: "Bất quá ngay lúc võ đạo Nhật Bản xuống dốc thì lại xuất hiện một nhóm đông chí sĩ như Gia Nạp Trì Ngũ Lang, Thuyền Việt Nghĩa Trân, Thực Chi Thịnh Bình. Những người này làm cho võ đạo đang xuống dốc lại một lần nữa phát triển lớn mạnh, khiến cho trong gần trăm năm, võ đạo Nhật Bản nổi tiếng toàn thế giới. Đương nhiên trong những người này thì Gia Nạp Trì Ngũ Lang là hùng mạnh nhất. Hắn khai sáng ra Giảng Đạo quán là một lưu phái lớn nhất. Làm một phép so sánh thì địa vị võ đạo quán của hắn tại Nhật Bản cũng tương đương với địa vị của Thiếu Lâm Tự ở trong nước".

Hoắc Linh Nhi đối với tình huống phát triển của võ thuật Nhật Bản hiện tại cùng với các lưu phái hùng mạnh đều biết rất rõ. Nàng đi theo Vương Siêu tới Nhật Bản thì không khác gì bên người có mang theo một quyển bách khoa toàn thư.

Trong lý giải của nàng thì cũng đề cập rõ ràng về lịch sử của "Giảng Đạo quán".

Hiện tại mời Vương Siêu tới "Giảng Đạo quán" chính là đạo tràng Nhu thuật có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Nhật Bản. Ngay cả trong phạm vi toàn thế giới thì đây cũng là một đạo tràng vô cùng lớn, địa vị trong võ thuật thì so với Thiếu Lâm Tự còn cao hơn. Đây chính là nơi bắt đầu của Nhu đạo.

Phòng tuyến đầu tiên ngăn trở Vương Siêu chính là lưu phái lớn này.

"Không sai, không sai. Nhật Bản trong thời kỳ triều Minh đổi mới, võ sĩ, võ thuật cũng đã xuống dốc, đích xác bây giờ cũng giống như giới võ thuật trong nước. Thật đáng tiếc, dân tộc Nhật Bản tại thời kỳ đó, chí sĩ tầng tầng lớp lớp, có biết bao nhân vật phong lưu, khi võ thuật thay đổi xuống dốc thì họ lại biến thành trụ cột tinh thần của dân tộc. Chỉ bằng vào tinh thần võ sĩ của họ, lấy một nước nhỏ mà đã hai lần đánh cho nước lớn như chúng ta không thể ngẩng đầu lên."

Vương Siêu thở dài.

"Gia Nạp Trì Ngũ Lang, Thuyền Việt Nghĩa Trân, Thực Chi Thịnh Bình… những người này đều là nhân vật phong lưu, là hạng người kinh tài tuyệt diễm. Nếu bây giờ giới võ thuật Nhật Bản còn có những người này tụ tập dưới một mái nhà thì thật là tốt biết bao. Chỉ tiếc, giới võ thuật chúng ta điêu đứng, không thể xuất hiện nhiều thiên tài hoành không như thế."

Hoắc Linh Nhi nghe Vương Siêu cảm thán thì không nói gì. Nàng cũng rất rõ, Vương Siêu hy vọng những người này sống lại, sau đó dùng quyền lực của bản thân để áp đảo đánh gục bọn họ, như vậy mới có giá trị.

Đối thủ càng mạnh, càng kinh tài tuyệt diễm, thành tựu càng phi phàm thì đánh gục những người đó mới có giá trị.

"Làm đại lưu phái võ đạo đệ nhất Nhật Bản, mặc dù không thể hiện nhiều cao thủ tuyệt đỉnh nhưng hy vọng có thể khiến cho ta ngạc nhiên" Sauk hi Vương Siêu thở dài thì không nói chuyện nữa, ngồi lên xe thẳng tiến đến "Giảng Đạo quán".

Xe Vương Siêu ngồi cũng không phải là do giới quan chức Nhật Bản an bài, mà do chính Hoắc Linh Nhi an bài. Trừ lần đó ra, nhân viên đại sứ quán Nhật tại Trung Quốc cũng tự an bài xe. Dù sao thì Vương Siêu cũng thông qua danh nghĩa của Liêu Tuấn Hoa mà tiến hành giao lưu với giới võ thuật Nhật Bản. Trình tự đều được sắp xếp.

Đối với "Giảng Đạo quán", trong lòng hai tân tú cũng biết rõ. Mặc dù đệ nhất thực chiến võ thuật Nhật Bản là Y Hạ Nguyên cũng không phải xuất phát từ "Giảng Đạo quán", nhưng nhìn trên tổng thể thực lực mà nói thì chính là nơi cường đại nhất trong tất cả các lưu phái.

Cũng giống như Thiếu Lâm Tự, đệ nhất cao thủ trong nước không phải xuất phát từ Thiếu Lâm Tự, nhưng tổng thể thực lực thì môn phái này tuyệt đối mạnh nhất, cao thủ nhiều như mây. Dù sao thì nội tình nồng hậu, bao nhiêu năm tích lũy đương nhiên thực lực về kinh tế phải hùng mạnh.

Thuyền nát cũng có ba ký đinh, càng huống chi là lưu phái có thực lực hùng hậu như vậy? Không chừng bất ngờ nhảy ra một nhân vật hùng mạnh nào đó thì quả thật rất không tốt.

Lần này theo Vương Siêu ra ngoài chẳng khác nào đi quyết đấu sinh tử, đúng là một cơ hội ma luyện lớn. Nếu như lần này không chết thì tâm lý bọn họ vô cùng rõ ràng, sẽ đạt được rất nhiều thành tựu.

Ma luyện trong sinh tử.

Xe chạy rất nhanh, khoảng sau hai giờ thì tới một vùng ngoại ô, một bên giáp với sông suối. Đến một đạo tràng to lớn thì dừng lại.

Ba chữ "Giảng Đạo quán" có khí thế vô cùng to lớn, được viết bằng chữ Nhật vô cùng tinh xảo, khắc trên một tấm biển to phía trên cánh cổng.

Vương Siêu và bọn người Hoắc Linh Nhi còn chưa kịp bước xuống xe thì đã thấy rất nhiều người Nhu đạo trẻ tuổi mặc đồng phục trắng chạy ra, bên hông quấn một sợi đai lưng màu đen, đứng xếp hàng nghiêm chỉnh hai bên trái phải từ cửa ra bên ngoài, trải dài đến hơn hai km. Mấy người này mặt mày đều sáng sủa, ánh mắt chăm chú, đứng thẳng như ngọn thương, khí huyết bồng bột, ánh mắt lợi hại. Đứng trải dài đến hơn hai km mà một tiếng động cũng không phát ra, có thể so với lúc quân nhân duyệt binh.

Đội hình chỉnh tề, khí chất chăm chú, ánh mắt lăng lệ, hơn trăm ngàn người trẻ tuổi lẳng lặng đứng hai bên đường vẫn không nhúc nhích. Hào khí như vậy làm cho người ta cảm giác được một cổ áp lực vô hình.

"Xem ra Giảng Đạo quán đã có sự chuẩn bị trước. Khí thế như vậy, nhiều người trẻ tuổi như vậy thì bất cứ một nhà luyện võ, cơ cấu thể dục trong nước nào cũng không thể so sánh. Chủ tràng, chủ tràng…" Vương Hồng Các nhìn thấy thanh thế như vậy thì cùng Lạc Tiểu Manh nhìn nhau, cả hai đều cảm giác được tinh thần võ đạo Nhật Bản dày đặc được ẩn sâu trong căn cơ của những người trẻ tuổi kia.

Sau khi hai người nhìn nhau thì nhìn về phía Vương Siêu, còn liếc Đàm Văn Đông, Hoắc Linh Nhi một cái, phát hiện ba thầy trò này ngồi bất động, tựa như không hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Xe chạy tới cửa Giảng Đạo quán thì dừng lại, sau khi đoàn người Vương Siêu xuống xe thì cũng chưa có ai tới đón. Trên con đường lớn vẫn như cũ là những người trẻ tuổi mang đai đen đứng hai bên, chừa ra ở giữa một con đường lớn nối thẳng vào bên trong đạo tràng.

Vương Siêu cũng không để ý đến việc đó, trực tiếp bước vào trong đạo tràng "Giảng Đạo quán".

Vừa bước tới cửa thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chói mắt, tựa như đang đứng trong một khán đài lớn.

Vô số tiếng hít thở rất nhỏ truyền tới tai Vương Siêu. Trong mắt Vương Siêu là hàng vạn người trong trang phục Nhu đạo.

Bên trong đạo tràng lúc này đã tụ tập hơn vạn người.

Bọn họ mặc một trang phục thống nhất, ngồi bốn phía trên mặt đất rộng lớn, hàng vạn người này không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng chăm chú giống như những thiếu niên ngoài cửa.

Hơn một ngàn người cứ thế mà tĩnh tọa, không phát ra bất cứ tiếng động gì. Mặc dù im lặng những lại khiến cho người ta cảm giác được áp lực vô cùng kinh người.

Những thành viên này hiển nhiên đều là đệ tử của Giảng Đạo quán.

Tinh thần, khí chất của bọn họ dường như trong tĩnh tọa tập trung thành một thể thống nhất, một khi địch nhân xâm phạm thì sẽ kiên quyết chống cự. Đồng thời sát ý trong ánh mắt bọn họ phát ra không hề có sơ hở.

Theo Vương Siêu bước vào đạo tràng, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông, Hoắc Linh Nhi chợt thấy tình cảnh như vậy thì ánh mắt đều thay đổi.

Vạn người ở đây đều mang theo sát ý nhìn họ, dường như vây họ vào chính giữa.

Càng quan trọng hơn chính là bọn họ không phải ở trong nước, mà là đang ở nước ngoài xa quê hương, đối mặt với một dân tộc hung ác. Những kẻ cô độc này đang xâm phạm vào một dân tộc hung ác, khiến cho bọn họ phải hứng chịu áp lực tinh thần vô cùng lớn.

Đối mặt với áp lực khổng lồ như vậy, cho dù là ý chí kiên định như Hoắc Linh Nhi thì vẫn có chút không chịu được. Bởi vì cái loại áp lực vô cùng lớn này, căn bản không phải là loại các nàng có thể chịu được.

"Muốn trải qua tinh thần tẩy lễ khổng lồ như vậy, nghĩ rằng chỉ trong một thời gian ngắn cũng đã rất khó khăn."

Hoắc Linh Nhi đứng phía sau Vương Siêu, thân thể có chút rung động, nhìn bong lưng Vương Siêu nàng mới có chút thư thái. Vương Siêu thật giống như đại phật, trấn áp tất cả ma đầu.

"Chúng ta không chịu được, vẫn còn kém rất xa." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh lúc này cảm giác được cả ngàn vạn ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Ngay khi bọn họ bước vào đạo tràng thì trong nháy mắt đã cảm giác được bản thân như rơi xuống địa ngục Tu La. Triệu vạn ác quỷ, ác ma kinh khủng đang muốn ăn thịt mình, hút máu mình, rút da mình, một cảm giác trống rỗng, cô đơn không ai giúp đỡ đang từ sâu trong nội tâm phát ra.

Cái gì sinh tử quyết đấu, cái gì đấu với cao thủ, cái gì luận võ, tham gia quân đội đánh nhau, trải qua mưa bom bão đạn cũng còn kém với hiện tại.

Đây mới thật là chân chính cảm nhận được sự kinh khủng.

Tới lúc này hai tân tú trẻ tuổi rốt cục cảm giác mình không còn cầm cự được nữa.

Lúc này, bọn họ theo tiềm thức bước lại gần Vương Siêu nửa bước.

Nhìn Vương Siêu, vô luận là Lạc Tiểu Manh, hay là Vương Hồng Cát đều có một loại ảo giác. Bọn họ dường như cảm giác được, Vương Siêu tuy chỉ tùy tiện đứng ở giữa nhưng quả thật giống như Địa Tạng Vương phát ánh sáng soi rõ chốn địa ngục hắc ám này. Lấy lực một người, tuyệt đối có thể siêu độ triệu triệu ác quỷ ma đầu.

o0o

Bọn họ chỉ có bám vào ánh sáng của Vương Siêu, mới có thể từ trong địa ngục hắc ám phát ra sinh cơ.

Mặt Vương Siêu không chút thay đổi, hai mắt hắn quét về chính giữa đạo tràng.

Chính giữa "Giảng Đạo quán" thì có hơi ít người một chút, tổng cộng có năm người đang ngồi. Ở giữa chính là một đại hán Nhật Bản vai rộng. Hiển nhiên đây chính là chủ nhân Giảng Đạo quán Gia Nạp Trì.

Hai người bên trái Gia Nạp Trì nhìn thì đã hơn năm mươi tuổi. Hai người này không gầy cũng không mập, ánh mắt thâm sâu, da tay mềm mại đang co dãn, thật giống như da tay của thanh niên hai mươi tuổi. Rất hiển nhiên đây chính là tinh lực súc dưỡng của những người giỏi võ!

"Hai vị này chính là hai đại thiên vương đã ở Giảng Đạo quán được tám mươi năm, là Tây Hương Bát Chi Trợ và Tiểu Xuyên Ẩn Lưu. Tám mươi năm trước, Nhu thuật của bọn họ đã luyện đến xuất thuần nhập hóa, lấy tri thức làm kỹ năng, lấy loạn để nổi tiếng. Bây giờ đã súc dưỡng thể lực tới đỉnh điểm, cho dùng không thể bằng được tiểu võ thần Chu Bỉnh Lâm nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu".

Hoắc Linh Nhi nhìn thấy Vương Siêu đang nhìn hai lão cao thủ Nhu đạo thì lập tức mở miệng, nhẹ nhàng giới thiệu với Vương Siêu.

"Đương Thân kỹ" trong Nhu thuật chẳng khác nào là dùng nắm tay đánh nhau, dùng chân đá trong võ thuật. Đều là những thủ đoạn giống nhau, không phải là đấu vật. Nhu đạo cũng là công phu có lực sát thương rất lớn, không phải dùng để biểu diễn hoặc vào những việc khác, mà là dùng "Loạn thủ" tương tự như "Tán thủ" trong quyền pháp để đánh nhau.

Cao thủ Nhu đạo trong phái thực chiến thì trước hết phải am hiểu "Loạn thủ" trong "Đương Thân kỹ".

Vương Siêu nghe Hoắc Linh Nhi giới thiệu thì cũng không nói gì thêm. Hắn hướng ánh mắt vì phía bên phải Gia Nạp Trì. Bên phải Gia Nạp Trì có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang ngồi.

Hai người trẻ tuổi một nam một nữ này cũng là cao thủ, khí lực tinh thần trên người bọn họ không kém chút nào so với Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông.

Đây là tân tú kiệt xuất nhất trong lưu phái võ đạo lớn nhất này.

Một trung niên đại hán, hai lão Nhu đạo gia, hai tân tú kiệt xuất nhất. Những người kiệt xuất nhất trong đạo tràng lớn nhất Nhật Bản hợp thành trận tuyến phòng ngự Vương Siêu.

Vương Siêu đảo ánh mắt qua năm người này thfi liền cảm thấy được có cái gì đó kỳ quái. Trước đạo tràng có cái gì đó kỳ quái đen như mực, nặng, làm cho người ta sinh ra một loại quyết tâm.

Đó là năm cái quan tài!

Khiêng quan tài mà chiến!

Năm cái quan tài khiến cho ngàn vạn người lặng im, khí thế lớn như vậy khiến cho người ta cảm thấy nặng nề không thể kháng cự được.

Trong tích tắc khi chứng kiến năm cái quan tài, trong tâm lý Vương Siêu dường như đã cảm giác được tinh thần võ sĩ trong giới võ thuật Nhật Bản.

Ngay lúc Vương Siêu đảo ánh mắt vài lần thì vị quán chủ của "Giảng Đạo quán" đột nhiên mở miệng nói chuyện, tiếng Nhật từ miệng hắn lưu loát nói ra.

Hoắc Linh Nhi phiên dịch cho Vương Siêu: "Tiên sinh Vương Siêu, trong nháy mắt khi ngài bước vào Giảng Đạo quán thì ta đã cảm giác được khí thế của ngài. Không hề nghi ngờ gì nữa, ngài đúng là một võ đạo gia vĩ đại. Bất quá nói như vậy thì khi ngài vừa bước vào đạo tràng chắc hẳn cũng đã cảm nhận được tinh thần võ sĩ của chúng ta. Hôm nay chúng ta giao lưu, đó chính là dùng võ đạo của hai dân tộc va chạm. Mọi người trong chúng ta ở đạo tràng này cũng đã không còn để ý đến sống chết. Hôm nay các ngươi đến năm người, chúng ta cũng đã chuẩn bị năm người để đối kháng. Mặc kệ là võ thuật giới chúng ta hay là võ thuật giới các ngươi đều biết đến bản di chúc. Trước khi nhận được tin ngài đến phỏng vấn thì ta cũng đã ủy thác cho luật sư một bản di chúc, hôm nay cũng đã chuẩn bị tốt quan tài cho mình. Không biết ý của ngài thế nào?"

Trong lúc Gia Nạp Trì nói chuyện thì chậm rãi đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Vương Siêu.

Cùng lúc đó, bốn người bên cạnh hắn cũng đứng dậy, kể cả ngàn vạn đệ tử đang tĩnh tọa ở đây cũng vậy, tất cả ánh mắt của những cao thủ này đều nhìn chằm chằm vào một minh Vương Siêu.

"Ta cảm nhận được tinh thần của các ngươi. Từ tiên sinh Điền Thôn Thượng Nghĩa, tiên sinh Y Đằng Nam, tiên sinh Cúc Mục Chi Viên Trợ, tiên sinh Vũ Điền Giác Vinh cho đến tiên sinh Trúc Sơn Đại Chi, tại một khắc muốn giết ta đó, ta cũng cảm nhận được tinh thần của bọn họ".

Vương Siêu bình tĩnh nói, sau đó Hoắc Linh Nhi lại phiên dịch những lời này sang tiếng Nhật.

Hoắc Linh Nhi phiên dịch xong thì hào khí ở đây đột nhiên biến đổi! So với vừa rồi còn dày đặc hơn gấp mười lần! Một cổ tâm tình bi phẫn tràn ngập khắp nơi. Chuyện năm đại tông sư bị Vương Siêu giết đã khiến cho tâm lý của ngàn vạn người ở đây đều nóng như đang đi trong biển lửa.

Nhưng những người này vẫn như trước không hề gây ra tiếng động gì, chỉ lặng lặng ngồi, đúng là sự kiên nghị trong võ đạo.

"Không nên chỉ nghĩ đến thắng lợi, nghĩ như vậy sẽ thua. Mộng Nhu đạo ẩn sâu trong lòng. Một lần cả đời, một lần cả đời…

Gia Nạp Trì vừa nghe Vương Siêu nói thì cũng không hề bi phẫn, trên mặt chỉ lạnh nhạt, giống như vừa giác ngộ điều gì đó, dùng tiếng Nhật nhẹ nhàng nói.

Những lời hắn nói tựa hồ thản nhiên, vô cùng bình thản. Nhưng khi vừa được nói ra thì lại kích động tâm tình của mọi người.

Vương Siêu mặc dù không biết tiếng Nhật, nhưng nghe những lời uyển chuyển đó thì cũng biết dường như là ca từ trong một ca khúc nào đó của Nhật Bản.

Gia Nạp Trì vừa đọc thì ngàn vạn người toàn tràng cũng đọc theo, tiếng đọc càng lúc càng cao vút!

Ca từ thản nhiên rồi lại mang theo theo sức hút mãnh liệt vang vọng khắp đạo tràng!

"Nhu!"

Hoắc Linh Nhi nghe ca khúc này thì sắc mặt hơi tái nhợt một chút. Ca khúc này tên là "Nhu", là ca khúc được một vị kỹ nữ truyền kỳ Không Vân Tước hát lên trong thời chiến Nhật Bản, dùng để cổ vũ tinh thần Nhu đạo trong trăm ngàn vạn người dân Nhật Bản, không nên bi thương, không nên vì thất bại mà mất đi niềm tin.

Ca khúc này từ trước đến nay vẫn khích lệ ý chí của thanh niên Nhật Bản, vì võ thuật Nhu đạo mà cống hiến tinh lực của bản thân!

Nàng vốn định giải thích lai lịch của ca khúc này cho Vương Siêu biết.

Nhưng bây giờ trong đạo tràng, ngàn vạn người đều đồng thanh hát lên, hoàn toàn bị kích động, tiếng ca như đi thẳng vào tâm linh của nàng khiến cho nàng không thể nói ra nửa lời.

Cùng lúc đó thì Đàm Văn Đông, Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát cũng biến sắc!

Trong lòng bọn họ, dựa vào vào võ công, tinh thần kiên định thì đủ để quét ngang thiên hạ, thực hiện giấc mộng đồ Mỹ diệt Nhật. Nhưng tới lúc chính thức lâm trận mới cảm giác được tinh thần của một dân tộc thật sự không dễ dàng bị tiêu diệt. Bản thân khi chính thức chạm vào tinh thần của một dân tộc thì mới cảm nhận được những mơ mộng trước kia chỉ là vô vọng. "Nếu là người… thì phải có hy vọng. Nước mắt, nước mắt… cắn chặt răng mạnh mẽ chịu đựng. Một lòng nghĩ tới Nhu đạo… Một lòng nghĩ tới Nhu đạo… Trời đã sáng…"

Trong tiếng hát của ngàn vạn người, Gia Nạp Trì bước về phía trước hai bước. Bốn người bên cạnh hắn khí thế càng ngày càng manh, hình như đã tiến vào một trạng thái không thể lý giải, đã hòa làm một với trạng thái tinh thần của cả dân tộc, không còn chút sợ hãi nào.

"Khẳng khái bi ca… Khẳng khái bi ca. Vô luận dân tộc nào cũng có những chi sĩ khẳng khái bi ca, chỉ bất quá lập trường không giống nhau mà thôi".

Đối mặt với khí thế áp bức lớn như vậy, Vương Siêu lại nói chuyện. Thanh âm của hắn lúc bắt đầu rất lãnh đạm, rất rõ ràng, thật giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua. Nhưng tại vài chữ cuối cùng thì lại như sét đánh liên hồi, tiếng ầm ầm ù ù vang vọng thật to khắp cả đạo tràng!

"Thật sự hưng phấn… tinh thần hủy diệt như vậy, võ đạo đến như vậy…"

Tiếng Vương Siêu phát ra vô cùng lớn!

Thanh âm cuồn cuộn như sét đánh, dĩ nhiên đã ngăn cản được tiếng hát của ngàn vạn người tại tràng!

Trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ cả thiên địa chỉ còn lại tiếng của Vương Siêu!

Nghe thấy Vương Siêu cứ như vậy lấn át tất cả những thanh âm khác, hai chân Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh như mềm ra, dường như muốn quỳ xuống bái lễ vì quá xúc động!

"Khẳng khái như vậy, võ đạo như vậy… cho dù các ngươi có chết cũng vinh dự!"

Trong lúc khí thế trong đạo tràng đang lớn mạnh thì Vương Siêu đột nhiên ra tay!

Vương Siêu dậm mạnh chân xuống đất! Khoảng cách hai người xa đến năm mươi, sáu mươi mét mà hắn chỉ nhảy một cái đã tới nơi, trực tiếp hạ một chưởng "Phiên Thiên Ấn" từ trên trời xuống, âm thanh ầm ầm ù ù bạo liệt vang lên.

Vương Siêu vừa ra tay thì kình phong đồng thời bao phủ cả năm người!

Hắn hướng về một người để tay, nhưng lại trực tiếp công kích năm người cực mạnh của "Giảng Đạo quán".

Lần ra tay này của hắn, bên đối phương đã có chuẩn bị, khí thế tích súc đến đỉnh điểm được Gia Nạp Trì bộc phát ra.

Hây!

Trong bụng Gia Nạp Trì vừa mới phát ra một tiếng nổ to như tiếng sấm thì đột nhiên cánh tay hắn to lên không ít, dũng mãnh giơ lên nghênh đón chiêu Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu.

Phành!

Hai cánh tay chạm nhau, máu tươi bắn tung tóe! Một tiếng xương nổ thật lớn vang lên liên tiếp như là pháo nổ. Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu mạnh mẽ đè xuống! Thân thể của Gia Nạp Trì bị đè đến mức xương cốt toàn thân bị nghiền nát, máu từ miệng phun ra. Ngay lúc Phiên Thiên Ấn mạnh mẽ đè xuống thì hắn đã đoạn tuyệt sinh cơ!

Vương Siêu tiện tay ném đi, thân hình to lớn của Gia Nạp Trì nhẹ như lông mao bay xa hơn mười thước, đụng cái rầm vào vách tường ngoài đạo tràng, kết thúc bằng một tiếng nổ lớn!

Trong nháy mắt Gia Nạp Trì đã bị đánh nát bấy, ném bay ra, tử vong.