Vương Siêu bé đứa bé trai vào trong nhà Tô Tiểu Nguyệt, ngồi trên sa lông ở phòng khách, ngắm nghía bố cục xung quanh.
Nhà của Tô Tiểu Nguyệt được bố trí theo một phong cách riêng, hoàn toàn không nhìn thấy một chút khí tức hiện đại nào.
Ở giữa phòng khách là một cái bàn vừa dài lại vừa rộng, màu gỗ cổ xưa, nhìn qua thì thấy có màu vàng sẫm mang theo màu tím, tỏa ra hương vị của gỗ rất đậm.
Tren bàn đặt giấy bút, nghiên mực, văn phòng tứ bảo, bên trên giá để bút trong suốt như ngọc treo các loại bút lông cỡ lớn cỡ nhỏ, còn có một xấp giấy Tuyền Thành xếp rất chỉnh tề ở bên cạnh.
Bên cạnh cái bàn đặt văn phòng tứ bảo này là một cái chậu sứ lớn, màu sứ sáng loáng, bên trong có những quyển trục giống như đồ họa. Mà xung quanh tường toàn bộ đều đặt giá sách, trên giá sách toàn bộ đều là thư tịch buộc chỉ.
Trừ những thứ này ra, trong góc tường còn đặc hoa tươi, và một bình pha lê lớn, bên trong nuôi một con rùa già không biết đã bao nhiêu tuổi, toàn thân mộc đầy lông xanh.
Từ những thứ này ra, thiết bị điện hiện đại như TV, tủ lạnh đều không thấy một cái nào. Ngay cả đèn điện trên trần nhà bên ngoài cũng mang hình dáng của đèn cung đình thời cổ xưa, nhìn không thấy bất kỳ đồ hiện đại hóa nào.
Vương Siêu khi vừa bước vào căn nhà này, hương khí rất nồng của gỗ, bút mực ùa vào mặt, cảm giác như hắn đang ở trong thư hương môn đệ của hào môn vọng tộc, lịch sự thoáng chốc như trở lại mấy trăm năm trước.
"Thái Bạch tửu lâu của Hoa Thanh bang tuy mang bố cục kiểu cổ điển, nhưng vẫn còn vương một chút tục khí. Nhưng không ngờ nhà của Tô Tiểu Nguyệt này lại có được khí chất cổ điển đậm đặc như thế này, dạng thiết kế cách điệu này nếu như không có sự hiểu biết về văn hóa nồng hậu thì e rằng là không thể thiết kế ra được."
Vương Siêu liếc nhìn một vòng, lắc lắc đầu.
Tuy không có tường vàng rực rỡ, cũng không có trang sức hoa lệ, nhưng Vương Siêu biết rằng thiết bị trong căn phòng này khẳng định là có giá trị không nhỏ.
"Ừ, Vương Siêu, anh ngồi đi." Tô Tiểu Nguyệt mặt đỏ rực thì trong căn phòng bên cạnh bước ra, rõ ràng là vừa đi nhà xí xong. Vừa rồi cô ta liên tục bị kinh hãi, thực sự là vô cùng cấp bách. May mắn là Vương Siêu rất hiểu ý người khác, nếu không cô ta sẽ vô cùng xấu hổ. Mỹ nữ cũng có ba gấp, tuy là chuyện rất mất phong cảnh, nhưng cũng khó mà tránh khỏi.
Sáu cảnh vệ vừa rồi không theo Tô Tiểu Nguyệt và Vương Siêu vào phòng, bọn họ tuy nói là tới đón đứa bé trai, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, ý định thực sự vẫn là đến để thử sự lợi hại của Vương Siêu, muốn khiêu chiến hắn một phen. Có điều là chỉ bị Vương Siêu tùy ý giậm chân một cái mà ngay cả ngạnh khí trên người của bay mất sạch, mất hết tinh thần, còn mặt mũi nào mà tiến vào nữa.
Lúc này, sáu cảnh vệ đang đứng lặng im ở thao trường, cố gắng muốn từ trong nỗi ám ảnh vừa rồi khôi phục lại lòng tin.
"Chim khó bay, chim khó bay... con người thực sự có thể luyện tến mức độ này sao? Xem ra mình vẫn đi sai đường rồi, lúc trước không nên từ bỏ quyền pháp, nhưng hiện tại muốn quay đầu lại cũng đã muộn rồi, bỏ lỡ thời gian mấy chục năm mất rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc lúc đó không gặp được dạng người như Vương Siêu, nếu thực sự gặp được, kiến thức dạng thân thủ lợi hại như thế này, mình cũng sẽ không mất đi lòng tới đối với quyền pháp như vậy, rồi buông bỏ mà lựa chọn luyện súng. Có điều trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, mình hiện tại bỏ súng, ba năm, năm năm, thậm chí mười năm sau cũng vị tất không thế bước vào được dạng cảnh giới này."
Cảnh vệ vừa nổ súng vừa rồi rướn cao cổ lên, cong lưng, mắt nhìn chằm chàm vào mặt đất bị Vương Siêu giẫm cho bùn đất xới tung, đồng thời tưởng tượng lại tràng diện giống như là có địa trấn vừa rồi.
Hắn vừa nghĩ vừa nắm chặt quyền đầu.
Vương Siêu vừa rồi giậm chân, không phải dùng lực chấn, mà là một cổ lực lật xoáy xuống dưới, dưới chân xoáy một cái, rồi lại móc lên trên, giống như là cày đất, cho nên tạo thành dạng hậu quả như thế này, có thể khiến cho đất dưới chân người ta trong vòng mấy chục mét rung động. Nếu như là một người bình thường, một cước này đạp xuống đất có thể chấn cho người đó ngã ngửa. Tô Tiểu Nguyệt vừa rồi ngồi trên ghế đá, thân thể suýt chút nữa cũng ngã xuống cũng chính là một ví dụ rõ ràng nhất.
Lực lượng của một cước cày đất này của Vương Siêu, không thua gì một chiếc xe lu từ tầng mấy tầng nhà rơi xuống, đập lên mặt đất, có thể dẫn tới chấn động bao lớn?
"Mấy người vừa rồi cùng anh tỷ thí vẫn còn đứng đó, tựa hồ như đang nghĩ chuyện gì đó! Vương Siêu, tôi bảo anh này, người này chính là thiên tài. Bên trong đoàn cảnh vệ của Trung Nam Hải, không biết có bao nhiêu cao thủ dùng súng, có lúc còn giao lưu với nhau. Người này ba năm trước vẫn không phải là xuất sắc nhất, nhưng sau mỗi lần cùng người ta tỷ thí lại lĩnh hội được chỗ sai, từ đó mà tăng tiến thêm một bước. Ngay cả Vũ đại sư cũng từng khen hắn là người sau mỗi lần ngã xuống sẽ lại trèo lên được cao hơn, ngay ta ông ta cũng không nguyện ý cùng hắn giao thủ đấy."
Lúc Tô Tiểu Nguyệt bảo Vương Siêu ngồi xuống liền nhắc tới chuyện tỷ thí vừa rồi, đồng thời cũng nói mấy câu về lịch sử của cảnh vệ này, nửa đùa nửa thật nói: "Vương Siêu, anh không cần phải nhớ tên người này ư? Nói không chừng mấy năm sau, hắn sẽ lại khiêu chiến anh đó, với lịch sử của hắn mà nhìn, đây là chuyện rất có khả năng."
"Ồ? Từ trong thất bại có được giáo huấn ư? Đây là lời đánh giá về hắn của Vũ Vận Long à? Sau mỗi lần ngã xuống lại càng trèo được cao hơn?" Vương Siêu ngồi trên ghế ở phòng khách nghe được những lời này, ánh mắt xuyên qua khung cửa xổ, từ xa nhìn thấy dưới góc tường ở thao trường, cảnh vệ đó vẫn đang lặng yên mà đứng, tựa hồ như đang lĩnh ngộ gì đó, không khỏi cười cười: "Đi sai đường rồi, quay đầu lại thì không thể dâu. Chẳng lẽ còn muốn ngộ ra điều gì đó ư? Cho dù là ngộ ra thân phận, buông bỏ súng, cũng không có thời gian để cho anh luyện lại được nữa đâu. Không thể thủy chung như một, còn muốn tiến tới cảnh giới cao ư? Không thể nào đâu. Cô cho rằng giống như phim hoạt hình, một lần thất bại thì có thể tiểu vũ trụ bạo phát? Mỗi lần một lợi hại hơn ư?"
"Đi sai đường rồi thì không thể quay lại ư? Không phải cũng có một câu là phóng hạ đồ sát, lập địa thành Phật sao? cho dù là đồ phu sát nghiệp quá nặng, một khi đặt đồ đao xuống là lập tức thành Phật mà."
Tô Tiểu Nguyệt tiến hành phản bác lời nói của Vương Siêu, không biết vì sao, cô ta rất muốn bác bỏ những nhận định của Vương Siêu, trong lòng cô ta luôn có một loại dục vọng hiếu thắng cường liệt.
"Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật?" Vương Siêu lắc đầu: "Đó chỉ là lời nói lừa dối người ta mà thôi. Không lừa dối cô thì sao cô tin nó được? Người này vứt bỏ quyền pháp, đổi thành luyện súng. Tâm ý đầu tiên không kiên định thì sẽ không có thành tựu lớn nào đâu, còn sau mỗi lần ngã xuống lại bò lên được cao hơn, đó chẳng qua vì hắn là người thông minh mà thôi. Xưa nay người dựa vào sự thông minh màliên tiếp đạt được thành tựu nhiều như cá diếc qua sông, người như vậy chẳng thiếu. Cho nên đối với dạng người này, tôi ngay cả tính danh chẳng muốn biết."
Vương Siêu năm đó cũng nhiều lần được người ta khuyên rằng hãy luyện cả quyền lẫn súng, thân thủ linh hoạt, phối hợp với thuật bắn súng, quả thật là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phạt, có uy lực cực lớn. Nhưng hắn vẫn kiên định, thủy chung không luyện súng. Con đường mù mịt này nhìn thì ngu xuẩn, nhưng lại đạt tới thành tựu hùng bá thiên hạ, gần như là thần tiên như hiện tại.
Đại trí giả ngu, chính là lời nói miêu tả một cách chân thực nhất về Vương Siêu.
Cho nên Vương Siêu đương nhiên khinh thường dạng người thông minh vặt này.
"Ồ? Thật vậy ư? Vậy chúng ta đánh cược nhé. Tôi cá rằng người này sau ba năm có thể chân chính có tư cách khiêu chiến anh. Sao hả?" Tô Tiểu Nguyệt đột nhiên bật cười, lộ ra một nụ cười thần bí.
"Ba năm? Cô thật sự cho rằng cao thủ là củ cải trắng hả, cược thế nào đây?" Vương Siêu lắc đầu.
"Nếu tôi thắng, anh sẽ phải làm bảo tiêu cho tôi trong thời gian một năm?" Trong mắt Tô Tuyệt Nguyệt tựa hồ như bắt đầu mơ mộng, "cao thủ đệ nhất thiên hạ làm bảo tiêu cho tôi, thực sự là quá oai phong mà."
"Vậy nếu cô thua thì sao?" Vương Siêu cũng không để ý đến lời đánh cuộc của Tô Tiểu Nguyệt, đối với hắn mà nói, đây chẳng qua là nói đùa mà thôi. "Tôi thua rồi thì tùy tiện anh muốn làm thế nào cũng được? Anh muốn thế nào thì sẽ thế nấy." Tô Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt, nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Vậy thì cô đã thua rồi. Ba năm... đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm, người này cũng không chịu nổi một chưởng của tôi." Vương Siêu cảm giác vô cùng nực cười: "Trừ phi hắn là nhân vật chính trong tiểu thuyết, có được nội lực trăm năm do cao nhân truyền cho, ăn được nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô vạn năm. Có điều như vậy cũng vô dụng thôi."
"Cứ chờ xem thì biết!" Tô Tiểu Nguyệt cười thần bí, tựa hồ như cảm thấy tràn đầy lòng tin.
Đúng vào lúc hai người đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, có hai người bước vào.
"Cha, chú Hứa? Các ngươi đã về rồi ư?" Tô Tiểu thấy người này bước vào, không khỏi bật gọi, thì ra người mở cửa tiến vào là hai nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Một nam tử trong đó mặc Tây trang cách điệu, rất chính phái, mắt lấp lánh có thần, thân hình cao to, khuôn mặt có mấy phần tương tự với Tô Tiểu Nguyệt, rất rõ ràng ông ta chính là cha của Tô Tiểu Nguyệt.
Nam tử còn lại thì mặc áo khoác dài màu đen, bộ râu dài nửa thước chỉnh tề ở dưới cằm, cốt cách to rộng, bành ra hai bên, trên người cũng không có nhiều thịt, nhưng toàn bộ đều là một lớp cơ, nhìn thoáng qua thì không thấy gì, nhưng người tinh mắt nhìn vừa thấy là biết thằng cha này ẩn chứa một lực bạo phát không gì sánh bằng.
"Nghe nói trong nhà có một vị khách quan trọng, ta đương nhiên là phải quay về gặp rồi."
Cha của Tô Tiểu Nguyệt mắt nhìn Vương Siêu, lại nhìn đứa bé trai đang nằm ngủ ở trong lòng hắn, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lên tiếng tự giới thiệu: "Tô Vấn, cha của tiểu Nguyệt. Vương sư phụ, từ lâu đã nghe đại danh của anh."
Ngữ khí của Tô Vấn rất khách khí, ro ràng, ông ta đột nhiên về nhà là vì đặc biệt gặp mặt Vương Siêu.
"Tôi cũng tùy tiện ngồi chơi thôi, không cần phải khách khí như vậy đâu." Vương Siêu nói.
"Không khách khí cũng không được, cao thủ đệ nhất thiên hạ tới nhà, thực sự là rất vinh hạnh cho kẻ hèn này." Đúng vào lúc này, nam tử được Tô Tiểu Nguyệt gọi là Hứa thúc đó ngẩng đầu lên, bộ râu dài nửa thước hơi hơi run rẩy, "Hứa Nhân Long, môn hạ của Tam Hoàng Pháo Chủy Lý lão sư."
"Truyền nhân môn hạ của Tam Hoàng Pháo Chủy Lý Nghiêu Thần? Ừ, luyện tới trình độ cốt cách lồi lên, toàn thân đều là cơ. Pháo, chủy, hai chữ này lộ hết tinh túy rồi, nhưng bước vào Đan đạo vẫn rất khó khăn. Gần đây tôi cũng đã gặp một người trẻ tuổi luyện Vô Cực đao, giang sơn như họa, tàn nhẫn quyết đoán, là một nhân tài, rất có hi vọng bước vào được Đan đạo, tiếp cận lới cảnh giới năm đó của Lý Nghiêu Thần."
Vương Siêu nhìn Hứa Nhân Lòng, tùy ý bình phẩm.
Kỳ thực Hứa Nhân Long này vừa bước vào, hắn đã nhìn ra đây là hảo thủ của Tam Hoàng Pháo Chủy rồi, cốt cách luyện tới mức to rộng, thịt toàn thân cũng luyện rất chắc, gân, cơ đều phình to, dạng lực bạo phát này cực kỳ hung mãnh, xuất thủ là như sấm động núi nghiêng.
có điều hắn đối với việc cao thủ xuất hiện liên tục cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, dẫu sao mình là cao thủ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần tới tìm mình, khẳng định quá nửa là người luyện võ, người bình thường không biết danh tiếng của mình, đương nhiên là không tìm tới mình làm gì rồi.
Có điều Hứa Nhân Long này, so với Thu Thiền mà Vương Siêu từng gặp thì vẫn kém hơn một chút.
"Người trẻ tuổi mà Vương Siêu sư phụ nói chắc là một cô gái, tên là Thu Thiền phải không." Hứa Nhân Long không hề động dung với lời bình phẩm võ công của Vương Siêu dành cho mình. Người luyện võ bình thường gặp mặt, một phía bình phẩm võ công của đối phương là phi thường vô lễ, là hành vi không hiểu quy củ, cơ hồ là chắc chắn phải giao thủ. Nhưng thanh danh hiện tại của Vương Siêu quá lớn, cao cao tại thượng, Hứa Nhân Long cho dù bị bình phẩm, truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện gì mất mặt.
"Ồ? Anh cũng là người của tổng hội Hồng môn ư?"
Vương Siêu nghe thấy Hứa Nhân Long từ trong miệng nói ra tên của Thu Thiền, cũng ngẩng đầu lên: "Tin tức của tổng hội Hồng môn linh thông thật, có điều sao lại có quan hệ với Tô Vấn? Hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì vậy?"
Vương Siêu cũng biết rằng gia đình của Tô Tiểu Nguyệt rất không đơn giản, nhưng lại không ngờ rằng, chỉ tới nhà cô ta ngồi mà tùy tiện có thể chạm mặt người của tổng hội Hồng môn. Thế giới này hình như nhỏ quá thì phải.
"Tối ngày hôm qua chúng tôi biết Vương Siêu sự phụ đã vào kinh rồi." Hứa Nhân Long nói: "Nhiều giám sát, quân đội như vậy, không ngờ lại không biết một chút tin tức nào về việc anh về nước, Vương sư phụ quả thực là thần long thấy đầu không thấy đuôi."
"Nhân Long huynh, Vương Siêu sư phụ, các người cứ nói chuyện đi nhé, tôi đi thay quần áo. Tôi cũng biết giữa các anh có chút va chạm, có điều tôi hôm nay nhận sự ủy thác của Phong Thái, các anh ngàn vạn lần đừng đánh nhau ở trong nhà thôi đấy. Nếu không, những cổ tịch, thư họa mà thôi và Phong Thái nhiều năm sưu tập sẽ gặp nạn mất." Tô Vấn tựa hồ như mặc Tây trang có chút không quen, nói một tiếng rồi đứng dậy đi vào phòng của mình thay áo ngoài.
"Cha, mẹ sao lại quản những chuyện này?" Tô Tiểu Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng hỏi.
Cô ta vừa nhìn tình cảnh này, cũng biết chuyện giữa Vương Siêu và Hồng môn là như thế nào. Nói nhã nhặn một chút thì là võ lâm bất hòa, nói khó nghe một chút thì chính là xã hội đen chém giết. Rất rõ ràng, lời nói vừa rồi của Tô Vấn khiến cô ta có chút mơ hồ, chuyện này không ngờ lại liên quan tới cả mẹ của cô ta.
Bởi vì trong ấn tượng của cô ta, mẹ của mình lúc nào cũng ôn nhu nhàn thục, từ trước đến giờ không có dây mơ rễ má gì với những chuyện chém giết này.
"Phong tiểu sư muội với là cao thủ kiệt xuất nhất trong Hồng môn chúng tôi, cũng là người có hi vọng tiếp cận Lý sư phụ nhất. Có điều sau khi gả cho cha cháu thì đã rời khỏi Hồng môn. Chuyện này, tiểu Nguyệt cháu đương nhiên không biết rồi."
Hứa Nhân Long đột nhiên nói với Tô Tiểu Nguyệt.
"Mẹ cháu là cao thủ võ lâm ư?" Tô Tiểu Nguyệt trên mặt đầy vẻ không tin, giống như là nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị, suýt chút nữa thì hét lên.
"Vậy sao từ trước đến giờ chưa từng thấy bà ấy khi phụ cha cháu nhỉ? Ba ba không biết công phu, phải bị đánh hằng ngày mới đúng chứ nhỉ?"
"Con ôn này, nói năng linh tinh cái gì đó?"
Đúng lúc này, Tô Vấn từ trong phòng bước ra, hắn thay một bộ quần áo bằng tơ lụa, bó sát vào người, mang đầy phong cách của người trí thức, vừa nhìn đã thấy ông ta là một người có tu dưỡng văn hóa cực kỳ, hoàn toàn khác hẳn với lúc mặc bộ Tây trang vừa rồi.
Vương Siêu nghe thấy những lời nói này, chỉ yên lặng không lên tiếng, hắn căn cứ vào những câu này cũng biết được một chút tình huống về gia đình của Tô Tiểu Nguyệt. Hình như mẹ của Tô Tiểu Nguyệt, một nữ tử tên là Phong Thái gì đó từ là một người trẻ tuổi có tiềm lực nhất trong tổng hội Hồng môn, không biết vì sao lại được gả cho Tô Vấn này, sau đó rời khỏi tổng hội Hồng môn.
Nói chúng chính là một chuyện kiểu hệ liệt, mà loại tình tiết nữ nhi tình trường, hiệp nữ ái tài tử này trong xã hội hiện đại tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.
Vương Siêu đối với tất cả những điều này cũng không hề có hứng thú gì cả.
Điều khiến hắn cảm thấy hứng thú chính là tổng hội Hồng môn có thông đồng với Tô gia hay không? Hôm nay nhận được tin tức, đột nhiên tới gặp mình, rốt cuộc là có mục đích gì?
Tô gia là đại gia, căn cơ so với nhà của Liêu Tuấn Hoa còn thâm hậu hơn một chút, từ việc Tô Tiểu Nguyệt có thể tùy ý ra vào nơi tường đỏ ngói lưu ly đó là có thể nhìn ra. Tuy cũng rất có thể là mượn vào địa thế của đứa bé trai đang ngủ trong lòng Vương Siêu này, nhưng cũng đủ thấy là rất không tầm thường rồi.
"Vương Siêu sự phụ, nghe nói anh và Thu Thiền đã giao thủ một lần? Chỉ điểm cho nó chút công phu có phải không?" Hứa Nhân Long đưa câu chuyện trở lại chính đề.
"Không sai." Vương Siêu nói.
"Vậy Vương sư phó thấy quyền pháp của nó có khả năng tiến thêm một bước không?" Hứa Vân Long lại hỏi tiếp.
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Tôi cũng đâu có phải là ông trời, sao mà nói chính xác cho được?" Vương Siêu nhướn mắt lên.
"Tuy anh và Hồng môn chút tôi đã kết thù, nhưng vô luận là Hồng môn, hay là Thanh bang, hay là Đại Quyển bang đều không thể không thừa nhận địa vị của anh. Có thể nói là, trong giới võ thuật, Vương Siêu sư phụ anh cho dù nói mình là ông trời thì cũng chẳng có ai phản đối cả." Hứa Nhân Long hơi mỉm cười, sau đó nói với một ngữ khí rất nghiêm túc
"Cái mũ nói đối với người khác mà nói thì quá cao rồi, nhưng đối với Vương Siêu sự phụ mà nói, một chút cũng không cao." Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nữ, tuy cách một cánh cửa, nhưng thanh âm lại vẫn rất rõ ràng.
Phòng của nhà Tô Tiểu Nguyệt là dùng loại cửa chống trộm cách âm cao cấp, bên ngoài có hò hét to như thế nào, người ở bên trong vẫn không nghe thấy. Đồng dạng, người ở bên trong có hò hét thế nào, người ở bên ngoài cũng không nghe thấy. Nhưng giọng nói của nữ nhân lại truyền vào rõ ràng như vậy, đủ để thấy có mấy phần thần kỳ.