“Bảo bối, ngươi đứng ở phía sau ta không cần lộn xộn”. Hiên Viên Thiên Hành thân thủ che chở Long Tại Vũ, nhìn thấy độc xà càng ngày càng gần không khỏi nhăn lại mi.

“Ta trong bao quần áo của ta có dược trị xà. Ngươi ngươi mau lấy!”. Long Tại Vũ nhìn thấy đàn xà dần đuổi tới gần thanh âm không khỏi run rẩy đứng lên.

“Đừng sợ. Trên đời không ai có khả năng có thể đồng thời giết hai người chúng ta. Ngươi cứ thoải mái”. Hiên Viên Thiên Hành tiếp nhận Long Tại Vũ ôm vào trong ngực, theo lời Long Tại Vũ tìm dược.

“Ngươi nói nghe thật tốt. Nhiều xà như vậy không sợ chính là ngu ngốc”. Long Tại Vũ nhìn thấy độc mang đông nghìn nghịt khóc nức nở hỏi: “Ngươi rốt cuộc tìm được chưa a?”

“Kia đâu phải chỉ có một cái?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy trong bao quần áo của Long Tại Vũ bình bình hủ hủ. Hắn không hiểu được, Khải nhi mang nhiều dược vậy đều để trong bao quần áo?

“Chai màu đen kia a. Ngươi mau một chút a a chúng nó bò lại đây ”. Long Tại Vũ hét lên một tiếng tránh thoát đợt tập kích của xà, luống cuống tay chân đem ” nhuyễn kiếm Đốt nguyệt” ở bên hông rút ra.

“Bình tĩnh một chút ”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ hoàn toàn rối loạn vội vàng kéo hắn. Dẫn hắn vọt đến nơi khác, cũng nhân cơ hội rắc dược trong tay ra ngoài.

“Di ”. A Táp Lạp kinh ngạc nhìn đàn xà chạy tứ tán chung quanh. Đó là loại dược gì cư nhiên có thể làm cho đàn xà nàng chỉ dẫn hoảng sợ chạy tán loạn?

“Khải nhi đây là dược gì? Cư nhiên dùng được?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy độc xà khi bị thuốc bột dính vào thì thống khổ quay cuồng, trên người dần dần xuất hiện vết máu rồi sau đó chúng cư nhiên lại cắn xé lẫn nhau

“Ta cũng không biết. Là Hoa Tề chuẩn bị cho ta”. Long Tại Vũ xem thuốc bột dùng được, không khỏi yên lòng. Cũng không biết Hoa Tề làm sao biết hắn sợ rắn, đột nhiên có một ngày cho hắn bình dược này, cũng nói nó có thể đối phó được với xà. Hôm nay dùng một chút không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy!

“Hoa Tề?”. Hiên Viên Thiên Hành sắc mặt lập tức tối sầm xuống. Cầm thuốc bột trong tay quăng đi rất xa (AAAAA….ta biết mà, đọc câu trên biết ảnh ăn dấm chua rồi dục thuốc mà).

“Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng đoạt lấy thuốc bột, lại bị Hiên Viên Thiên Hành giữ chặt.

“Làm gì? Ta nói cho ngươi làm gì! Nhớ kỹ, về sau không cần để cho ta lại nghe đến cái tên này. Nếu không sẽ giết hắn. Nhớ kĩ?”. Hiên Viên Thiên Hành giữ chặt Long Tại Vũ, đưa hắn tiến vào lòng ngực. Hoàn toàn đã quên chính mình còn bị xà vây bên trong.

“Ngươi điên rồi. Mau thả ta ra. Ta cũng không muốn chết tại đây”. Long Tại Vũ nhìn thấy đàn xà lại tấn công tới sắc mặt bị dọa đến trắng bệch. Hiện tại là khi nào? Biến thái còn đem thuốc bột duy nhất ném đi!

“Ngươi trước đáp ứng rồi nói sau”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ tránh thoát xà tiến công, lại kiên trì không chịu buông hắn ra.

“Ta đáp ứng ngươi! Đáp ứng ngươi! Mau thả ta ra đi!”. Long Tại Vũ mở to mắt kêu to.

“Đáp ứng ta cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành vẫn không buông ra Long Tại Vũ. Chính là mang theo hắn tránh trái tránh phải.

“Đáp ứng sẽ không nhắc đến tên Hoa Tề!”. Long Tại Vũ đã muốn khóc. Mẹ nó, vì cái gì cho hắn gặp tên biến thái này!

“Lúc này mới nghe lời”. Hiên Viên Thiên Hành chặn ngang ôm lấy Long Tại Vũ, hướng A Táp Lạp vội chạy đi.

“Ngăn bọn họ lại”. A Táp Lạp thấy thấy hai người càng ngày càng gần vội vàng hướng xà đàn ngoắc.

“Vô dụng thôi lão thái bà. Đàn xà của ngươi đều trúng độc. Không cần vọng tưởng chúng nó sẽ đến cứu ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành trào phúng nhìn A Táp Lạp. Hắn không phải phải cảm tạ cái tên Hoa Tề kia một chút sao? Nếu không phải dược của hắn, chính mình bởi vì đối phó đàn xà này cũng phí chút thời gian!

“Đó là dược gì?. A Táp Lạp không cam lòng nhìn thấy xà đàn thống khổ cắn nuốt lẫn nhau.

“Ngươi không cần biết”. Hiên Viên Thiên Hành bắt lấy tay Long Tại Vũ, cầm lấy kiếm của hắn. Đem nội lực truyền đến đầu kiếm, hướng A Táp Lạp đâm tới!

“Ngươi không cần đắc ý. Ta sẽ trở về báo thù!”. A Táp Lạp không biết từ nơi nào triệu tập một cự xà? Lợi dụng nó đỡ kiếm của Hiên Viên Thiên Hành, chính mình chạy thoát thân.

“Hừ. Coi như ngươi chạy nhanh”. Hiên Viên Thiên Hành ôm lấy Long Tại Vũ khi nhìn thấy mãng xà đã muốn té xỉu ( mất mặt ghê), rời đi địa phương có mùi tanh đến tận trời này.

Ở trong mắt hắn bất kể thứ gì cũng đều không sao cả. Chỉ cần hiện tại hắn còn ôm Khải nhi! Cho dù ngay sau hắn có chết cũng cam tâm tình nguyện!!! ( yêu anh)

Hiên Viên Thiên Hành đặt Long Tại Vũ trên mặt đất, lấy bộ quần áo trong bao đồ giúp hắn thay. Thuận tiện ăn vài cái đậu hũ.

Long Tại Vũ nằm ác mộng. Mộng chính hắn trở lại địa phương kia. Chính hắn chạy thoát vô số lần cũng không thoát được giam cầm. Năm ấy hắn chỉ vài tuổi? Đại khái ba tuổi? Chắc là bốn tuổi đi!

Phụ mẫu mang hắn đến vườn bách thú chơi đùa. Đến khi đi đến chuồng của mãng xà, xà kia đột nhiên khai phá ***g sắt bên trong trốn thoát, có lẽ xà bị kinh hách, đương trường cuốn lấy thân thể của hắn. Cha mẹ vì cứu hắn mà đập con xà đang nổi điên kia, mãng xà kia bị chọc giận. Liền cắn phụ thân. Mẫu thân nhìn thấy phụ thân bị cắn trúng, huyết văng một mảng. Mà nhiều người vây xem cũng không một ai giúp đỡ. Trơ mắt nhìn phụ thân tử. Thậm chí ngay cả một xe cứu thương cũng không có. Cuối cùng cảnh sát đến đây. Đem Long Tại Vũ đã hấp hối cứu. Vườn bách thú cũng phải đóng cửa, cấp cho nhà hắn một số tiền bồi thường, mà mẫu thân bởi vì phụ thân chết mà cũng hẫm hực chết theo.

Mà khi đó thân thích của hắn lại trốn tránh, không ai quan tâm hắn! Thậm chí thấy hắn còn trốn rất xa. Cuối cùng vẫn là bà ngoại gần năm mươi tám tuổi đem hắn về nuôi. Sau đó chính hắn liền sợ hãi xà!

Mặc kệ thế nào, thủy chung chính mình hại chết cha mẹ! Kiếp trước như thế! Mà kiếp này mẫu thân cũng vì hắn mà chết! Chẳng lẽ hắn thật sự là một người mang điềm xấu? Là khắc tinh trời sinh?

“Khải nhi tỉnh tỉnh Khải nhi tỉnh tỉnh ”. Thanh âm của ai? Long Tại Vũ mở hai mắt, nhìn đến nét mặt lo lắng của Hiên Viên Thiên Hành, bi thương ẩn nhẫn lâu ngày đều hóa làm nước mắt mà khóc

“Đừng sợ! Đều là quá khứ!”. Hiên Viên Thiên Hành vỗ nhẹ đầu Long Tại Vũ. Vừa rồi bảo bối nhớ tới cái gì? Người vẫn luôn giả trang kiên cường bỗng nhiên biến thành yếu ớt? Có phải hay không ta không có tư cách đi vào lòng hắn? Cùng hắn cùng nhau chia sẻ thống khổ cùng khoái hoạt của hắn?

Hiên Viên Thiên Hành thở dài đem Long Tại Vũ ôm càng chặt. Khi nào thì ngươi mới chính thức chấp nhận ta?