" Hoàng thượng, ngự tiền đã chuẩn bị thiện xong, có phải đợi Hiền phi nương nương trước không? "

" Tĩnh Ngọc nói thăm Cách Dung xong sẽ qua ngay, cứ đợi nàng ấy đi "

Kể từ lúc trùng sinh cũng đã qua gần hai năm rồi, vinh sủng của Tĩnh Ngọc cứ như thế tiếp diễn. Bọn người Dật An vương vì bị hắn kiềm hãm lại mà không dám manh động, lâu này vẫn cứ án binh bất động rồi dần dần hắn cũng thu hết binh quyền, bây giờ Dật An vương loay hoay tìm người cấu kết cũng đã phiền lòng rồi, phe cánh người bị xử tử người bị giáng chức, xem ra không còn bao lâu nữa thì có thể an ổn rồi. 

" Hoàng thượng, thái phó cầu kiến "

Ba tháng qua sau việc tiến cung của tam tiểu thư, thái phó cũng không nhắc lại chuyện này với hắn nữa. Có lẽ đã bỏ cuộc rồi chăng?

" Truyền "

" Hoàng thượng thánh an "

" Thái phó cầu kiến có việc gì? "

" Hồi hoàng thượng, Lương Kiến tiến cống đàn tì bà cho hoàng cung, vi thần đã cho người đem kế điện, mời hoàng thượng xem qua "

" Chỉ là đàn tì bà, trực tiếp đem đến thượng cung là được "

" Lương Kiến là nơi phồn hoa, nổi tiếng là nơi làm nhạc cụ tốt nhất, mỗi năm chỉ tiến công ba cây đàn cực kỳ trân quý, nên vi thần mạo muội mời hoàng thượng qua xem thử "

Doãn Hàm đặt bút xuống nhìn thái phó, thầm rủa lão già này bày trò gì đây. Nhưng cũng đứng lên đi về hướng kế điện, kế điện vốn là nơi đặt mấy thứ đồ nhỏ mà hoàng thượng yêu thích, cũng là nơi mà hắn thưởng nhạc nghỉ ngơi.

Không ngờ chưa bước tới thềm điện đã nghe âm thanh tì bà lảnh lót vang lên, du dương trong không gian. Hắn nhíu mày nhìn Hàn Minh :" Nhanh như thế đã chuẩn bị nhạc kỹ rồi sao? " sau đó không đợi Hàn tổng quản trả lời mà bước vào trong. 

Một nữ tử xinh đẹp ngồi đàn tì bà, khung cảnh liền thơ tình quyến luyến. Tiếng đàn tuyệt mỹ cứ vang trong không gian cuốn hút nhiều người, cả hắn cũng suýt nữa bay theo nhưn nhìn kỹ lại mới tỉnh táo nhận ra gian kế. 

" Nữ tử này..." vừa không mặc nhạc kỹ phục, cũng không mặc cung phục. Ăn mặc hoa lệ như thế kia chắc chắn là tiểu thư nhà nào rồi, nếu mà nói tiểu thư vậy...

" Hoàng thượng thứ tội, vi thần nhất thời chưa tìm được nhạc kỹ tốt nên đã đưa tam nữ nhà mình tiến cung trước "

Quả! Nhiên! Là! Vậy! 

Lão cáo già này thực sự làm hắn tức chết, còn tưởng hắn bỏ cuộc tha cho nhưng ngờ cả hạ sách cũng đưa ra, cái gì mà Lương Kiến tì bà chứ, rõ là dụ dỗ người khác!

" Thì ra Mạn tam tiểu, từ bên ngoài tiến vào còn tưởng là nhạc viện có đàn kỹ mới " Hiền phi vịn tay A Thiển đi vào, hoàng thượng quay người lại phút chốc giống như đứa trẻ làm sai bị cha mẹ trách phạt, làm ra vẻ mặt ấm ức. 

" Hiền...Hiền phi đến rồi " Doãn Hàm không rõ tại sao bản thân lại lo lắng, lúc này hoàng thượng giống như vừa làm gì đó mờ ám mà bị bắt quả tang.

" Bệ hạ vạn an, thần thiếp đến chính điện đã nghe cung nhân nói hoàng thượng đi xem Lương Kiến tì bà, nhưng xem ra không những có tì bà mà còn có mỹ nhân " Tĩnh Ngọc hạ cái lễ rồi được hắn đỡ lên, dáng vẻ càng lúc càng khoa trương, đột nhiên liếc Doãn Hàm một cái :" Bệ hạ, Mạn tiểu thư xinh đẹp tài giỏi, tiếng tì bà ban nãy còn du dương thánh thoát, thần thiếp nghe mà ngưỡng mộ. Mạn thái phó đúng là biết dạy nữ nhi, trên có hoàng hậu kỳ nữ, dưới Mạn phi như hoa như ngọc, giờ còn thêm tam nữ tài sắc "

Mạn thái phó từ sự việc của Mạn Tuyền trong lòng đã oán Hiền phi đến mức nào, hôm nay đụng mặt mới bằng mặt không bằng lòng. Nhưng ông ta có gì phải sợ, nàng chỉ là một Hiền phi, con gái trưởng ông ta còn là hoàng hậu, con gái thứ mang long thai, sắp tới tam nữ cũng sẽ là sủng phi kia mà. 

" Hiền phi nương nương quá khen, vi thần tài mọn dạy dỗ nữ nhi không thể sánh bằng nương nương "

Mạn Tuyền nhìn Tĩnh Ngọc, chỉ toàn nhớ lại chuyện lúc trước, tuy có đánh sai vài nhịp nhưng cũng hoàn thành đàn khúc, trong lòng giữ vững ý chí quyến rũ thánh thượng

" Thần nữ bái kiến hoàng thượng, Hiền phi nương nương "

Tĩnh Ngọc không đợi hắn miễn :" Hoàng thượng, đã tới giờ thiện rồi. Thần thiếp sáng giờ vẫn chưa dùng gì, ban nãy từ chỗ Cách Dung vội vàng đi qua, còn phải đợi sao...? "

" Không đợi, đương nhiên không đợi. Hàn Minh, dâng thiện đi "

Sau đó nắm tay nàng muốn bước khỏi nơi đây, Mạn thái phó ú ớ gọi lại :" Hoàng thượng, vậy..."

" Mạn tiểu thư đàn hay như thế thì ban thưởng, sau đó gọi người của thượng cung đến nhận đàn, thứ trân quý như thế không thể sai sót được. À phải, Mạn thái phó cũng mệt rồi, hồi phủ trước đi "

Doãn Hàm nghoảnh đầu đi không thèm quay lại, nắm tay Tĩnh Ngọc dắt đến tây điện không xa đó, Tĩnh Ngọc cả đoạn đường đều cười không nhịn được, thì ra hoàng thượng có khả năng làm câm miệng quân thần là thế. 

" Hoàng thượng, Mạn tiểu thư cũng xinh đẹp khả ái, lý nào người không động lòng sao? "

Đột nhiên hắn ho khan một cái :" Nàng ta không xinh đẹp bằng Tĩnh Ngọc "

" Thực sự không xinh đẹp bằng sao? " Hiền phi ngồi xuống mộc đôn nghiêng đầu nhìn, tựa như chỉ một câu sai sót thì nàng nhất định sẽ cắn chết hắn. 

" Đương nhiên là không sánh bằng nàng rồi " Tĩnh Ngọc cười híp mắt, vỗ cùng hài lòng với câu trả lời, trong bữa thiện còn hào phóng gắp cho hắn mấy thứ ngon. Doãn Hàm lúc này lâm vào hoàn cảnh thê nô liền biểu hiện, đúng là quả báo kiếp trước mà!

========

" Con không cần mấy thứ này!! " 

Xoảng!!

Mạn Tuyền hất hết hộp gấm vừa được công công đem tới, may mắn là họ đã đi rồi, nếu không Mạn Tuyền nhất định mang tội khi quân. Mạn thái phó nhất quyết dỗ dành con gái :" Con đừng tức giận, thứ hoàng thượng ban là thánh vật, không được lỗ mãng "

" Chỉ có một hộp châu báu nhỏ, còn thua xa mấy thứ trang sức ở khuê phòng. Nhất định là do ả Hiền phi đó ngăn cản con đường thăng tiến của con. Còn nhớ năm xưa nhị tỷ chỉ hầu rượu đã được ban sáu bảy rương trang sức rồi, con ngay cả một góc cũng không có!! "

" Được rồi được rồi, là phụ thân suy tính không chu toàn. "

Mạn Tuyền thực sự uất ức, tốn bao nhiêu công sức học đàn để thể hiện với hoàng thượng, cuối cùng chỉ vì một câu đói của Tĩnh Ngọc mà bay như cát bụi, nội tâm nàng ta lúc này hận đến muốn rút xương Hiền phi. 

" Đừng giận nữa, ngày mai phụ thân viết thư cho đại tỷ tiến cử con cho hoàng thượng "

" Đại tỷ bây giờ còn quyền hành gì chứ, lục cung đã vào tay Hiền phi, một mình ả ta đã che một cùng trời. "

Lý thị vuốt lưng con gái sau đó ngọt ngào với Mạn thái phó :" Lão gia hay là nhờ Xung nhi đi? Xung nhi đang mang long thai, là bảo bối của hoàng thượng, nghe nói trong bụng còn là một hoàng tử. Chỉ cần nó mở lời hoàng thượng sẽ không từ chối "

Mạn thái phó không muốn phật lòng Mạn Xung lẫn hoàng hậu, nhưng cũng không muốn nữ nhi nhà mình không có tiền đồ. Tam nữ của hắn, người cao quý thì chê thân phận thứ nữ của nó, người thấp kém chút thì nó liền chê người ta, vậy thì con đường tiến cung chính là cách duy nhất. 

Ông an ủi con gái một hai câu rồi bước ra ngoài đi thẳng về phía biệt viện hẻo lánh, nơi của Mạn phu nhân. Bà đã ngoài tứ tuần, trong lòng chỉ vang lên tiếng gõ mỏ, không gian đặc mùi nhan khói thanh tịnh, trông bà chẳng có chút phong thái chủ mẫu nào, chỉ giống như một tăng ni đang khép minh chốn thanh tịnh

Tiếng gõ mỏ vừa dứt, bà không quay đầu, chỉ tịnh tâm hướng tượng phật :" Lão gia đến tìm thiếp có chuyện gì? Có phải Mạn Tuyền không được hoàng thượng để ý? "

"  Phu nhân ở biệt viện nhưng chuyện gì trong phủ cũng rõ mồn một "

Mạn thái phó chậm rãi ngồi xuống, tự tay rót mình ly trà. Mạn phu nhân không được yêu thích, vốn bà xuất thân danh giá, là hôn sự được định sẵn từ cha mẹ ông, ban đầu ông đối với bà chỉ có tôn trọng nhưng sau khi gặp Lý thị, ông một chút nể nang cũng chẳng còn, lạnh nhạt lại lạnh nhạt hơn, nếu không phải bà sinh được hai đứa con gái, một là hoàng hậu một là phi tử thì địa vị trong phủ sớm đã không còn rồi. 

" Mạn Tuyền không thể thất thế, ngày mai ta sẽ nhờ người đưa phu nhân tiến cung, giúp ta nói mấy câu với nữ nhi "

Ngữ khí này không khác gì ra lệnh, Mạn phu nhân trong lòng phút chốc như bị giễu cợt. Năm đó sinh mang thai Mạn Xung, trùng hợp Lý di nương cũng mang hài tử, lại sinh ra con trai, từ đó Mạn lão gia đối với bà thêm phần ghét bỏ, bà một mình vượt quỷ môn quan sớm đã đối với ông không còn chút tình cảm 

" Lão gia vì tam nữ của mình mà đặt chân của mình đến nơi hẻo lánh này, đúng là có thể thấy Lý thị và tam tiểu thư rất được người yêu mến "

" Nữ nhân nhiều lời, căn dặn bà làm gì thì cứ theo. Chuẩn bị trang dung cho tốt, đừng để hoàng hậu lẫn Xung nhi cho rằng ta bạc đãi chính thất "

Nói xong liền tung cửa ra ngoài, vẫn là dáng vẻ hùng hổ đó. Mạn phu nhân cười buồn nghĩ đến mức thư mấy ngày trước của Mạn Xung, nụ cười buồn đó càng thêm phần đậm