-          Không có ai ở nhà sao _ hắn mở cửa vào nhà  nhưng nhà tối om

Hắn dìu nó lên phòng, đặt nó lên giường rồi kéo chăn đắp cho nó. Khi hắn đứng dậy thì nó kéo tay hắn lại làm hắn ngã xuống giường. Nó ngồi dậy ôm chầm lấy hắn, hắn có gỡ tay nó ra nhưng nó càng ôm chặt hơn.

-          Anh nói là tới mà không tới _ nó lè nhè nói

-          Ai xấu xa hơn đây, em ăn mặc như vậy tới nơi đó một mình mà còn _ hắn bực bội nói lại

-          Đáng lẽ anh phải tới chứ _ nó gắt

-          Gì chứ…giờ con mở mồm ra trách mắng anh nữa sao _ hắn cũng không chịu thua

Nó thở mạnh, hơi thở của nó phả vào da hắn làm hắn cảm thấy hết sức “mẫn cảm “. Hắn khổ sở nuốt nước bọt rồi gỡ tay nó đặt nó. Vừa đỡ nó nằm xuống anh vừa nói.

-          Cứ nhau vầy làm sao anh chịu nổi _ hắn vuốt vuốt tóc nó

-          Em cứ như vậy anh sẽ không thể giữ được bản thân mình thì sao _ hắn mỉm cười âu yếm nhìn nó

-          Ngủ ngon nhé, tình yêu của anh _ hắn hôn lên trán nó rồi đứng dậy.

Hắn bước ra rồi đóng của phòng lại, hắn bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng khóc của nó.

-          Không…

-          Không….má ơi….

-          Má ơi….đừng mà…

Hắn chạy vội lên phòng nó xem đã có chuyện gì xảy ra. Mở cửa hắn chạy lại giường, thấy nó đang khóc ướt gôi, còn nằm quằn quoại trên giường. Hắn vội vàng gọi nó dậy.

-          Bảo à…dậy đi

-          Bảo à, dậy đi mà _ hắn quát lên khi thấy nó chìm sâu vào trong cơn ác mộng

-          Gia Bảo, em dậy đi _ hắn la lớn để đánh thức nó dậy

Nó giật mình tỉnh giấc như hai mắt vẫn ướt nhòe. Người nó nhìn thấy sau con ác mộng này là  hắn, nó cảm thấy an lòng hơn. Hắn lo lắng khi thấy nó toát hết mồ hôi lạnh ra rồi còn khóc nữa.

-          Em không sao chứ _ hắn hỏi nó

-          Em không sao _ nó nói nhưng giọng hơi run

-          Anh thấy trong cơn mơ em gọi….

-          Không có…em đã nói là không có gì rồi mà _ nó cắt ngang lời hắn

-          Ờ, thì không có _ hắn lau giọt nước mắt còn vương trên má nó

♪♫♪♫♪♫

( Giai điệu tháng 7 _ July )

-          Khuya rồi, giờ này còn ai gọi nữa _ hắn với tay lấy điện thoại cho nó

-          Alo _ nó nghe

-          Em là Gia Bảo, em gái của Gia Cường phải không

-          Dạ phải, có chuyện gì không ạ

-          Anh là cấp dưới của anh Cường, anh gọi điện báo cho em biết anh Cường bị tai nạn giao thông bên này….

-          Anh nói gì _ nó hốt hoảng nói

-          Anh Cường đang cấp cứu, em thu xếp qua đây với ảnh đi…anh sẽ thu xếp cho người tới đón em

-          Tút tút tút….

-          Không thể nào _ nó vứt mạnh điện thoại đi

Chiếc điện thoại rớt xuống đất bị vỡ màn hình. Hắn ôm chầm nó lại để giữ nó bình tĩnh hơn. Nó khóc thét lên đau đớn, hắn không biết nội dung cuộc điện thoại là gì, nhưng hắn biết những gì nó nghe được chắc hẳn rất đáng sợ.

Sáng hôm sau

-          Em đã thu dọn hành lý xong chưa _ anh Vương tới đón nó

-          Làm sao anh biết _ nó ngạc nhiên hỏi

-          Anh với Cường làm cùng công ty mà _ Vương nói

-          Dạ, xong rồi anh _ nó mệt mỏi nói

-          Ta đi thôi _ Vương giúp nó đưa hành lý lên xe

-          Em đi đây _ nó nắm tay hắn nói

-          Ừ, đi rồi về _ hắn siết mạnh tay an ủi nó

-          Ừ _ nó gật đầu rồi lên xe

Hắn vẫn đứng đó cho đến khi chiếc Lamborghini khuất bóng. Lên moto hắn nổ máy rồi chạy theo, không biết bản thân hắn nghĩ gì nhưng hắn có linh cảm không tốt cho chuyến đi này của nó. Hắn có cảm giác sẽ phải rời xa nó trong thời gian dài rồi. Hắn chạy ra sân bay nhưng chưa tới nơi hắn đã dừng xe lại, dựng chân trống lên hắn ngước nhìn lên bầu trời. Chiếc máy bay đã cất cánh rồi, hắn vẫn đứng đó nhìn chiếc máy bay cho đến khi hắn chỉ thấy một vệt dài màu trắng khỏi hắn mới bỏ về.

Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 29