Từ Xuân Nhạn có chút cảm kích nhìn Triệu Quốc Đống. Rất nhiều lời cô chưa bao giờ nói với ai mà hôm nay lại nói với một thanh niên mới quen như vậy, ngay cả Từ Xuân Nhạn cũng có chút giật mình. Cô cũng hiểu có lẽ hôm nay mình uống nhiều nên giờ rượu phát tác. Nhưng câu nói của Triệu Quốc Đống làm cô muốn nhào vào lòng hắn.
Triệu Quốc Đống cũng thấy không khí của hai bên hơi là lạ, hòa hợp và có chút mập mờ, thân mật đến mức khó có thể giải thích. Hắn rất thích tình cảnh này. Mặc dù hắn cũng biết việc này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn rồi sẽ giảm đi hoặc tăng lên nữa.
- Có một số việc nhìn ra nhưng vẫn phải chấp nhận, cuộc sống vẫn tiếp diễn mà.
Từ Xuân Nhạn thở dài một tiếng và nói.
- Thực tế mặc dù tàn khốc nhưng chúng ta không thể vì vậy mà mất đi tin tưởng, càng không thể cứ ngồi đó mà than trời trách đất.
Triệu Quốc Đống nói.
Có lẽ cảm nhận được ý trong lời Triệu Quốc Đống, Từ Xuân Nhạn đột nhiên cười cười. Nụ cười của cô rất đẹp từ từ thẩm thấu vào phòng tuyến vốn không vững chắc của Triệu Quốc Đống.
- Đàn ông luôn suy nghĩ xấu xa, luôn nhìn người ta và nghĩ người ta rất xấu.
Từ Xuân Nhạn mở to mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Không có chuyện như mấy người nghĩ.
- Vậy ư? Không có lửa sao lại có khói.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm và không biết sao mình lại như vậy. Chút áp lực đè nén trong lòng đã bay biến, đây là do ham muốn chiếm giữ của đàn ông làm loạn, chỉ thích thứ tốt, thứ đẹp thuộc về mình. Triệu Quốc Đống cũng hiểu được hình như mình cũng muốn chiếm lấy Từ Xuân Nhạn.
- Đâu có chuyện tốt như vậy chứ.
Từ Xuân Nhạn hơi nghiêng người và nở nụ cười tự hào, đôi vú cao vút vừa lúc hiện ra trước mắt Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không thể không ca ngợi ông trời đột nhiên tạo ra một cơ thể hoàn mỹ như vậy. Cặt vú mặc dù dưới chiếc áo lót của Từ Xuân Nhạn mà vẫn cao vút như vậy. Bao sức chịu đựng của Triệu Quốc Đống gần như mất đi tác dụng.
Triệu Quốc Đống đột nhiên có suy nghĩ Từ Xuân Nhạn này không đơn giản, Hùng Nhân Quý muốn cưỡi lên cô ta cũng không dễ.
- Từ tỷ vẫn nên cẩn thận một chút, lòng người khó dò.
Triệu Quốc Đống quan tâm mà nói.
- Có Trưởng đồn Tiểu Triệu bảo vệ thì ai dám làm loạn?
Từ Xuân Nhạn nói với giọng nửa đùa nửa thật.
Từ Xuân Nhạn nói như vậy thì Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Chuyện trong nhà máy thì hắn không có quyền lên tiếng gì cả. Huống chi Từ Xuân Nhạn cũng không đơn giản, chỉ là ở tình hình này thì Triệu Quốc Đống không có đường lui nên phải nói:
- Ha ha, Từ tỷ nếu cần thì tôi đương nhiên không từ chối.
- Thật không đó?
Mắt Từ Xuân Nhạn sáng lên.
- Quân không nói đùa.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Có lẽ nhận ra ẩn ý trong lời Triệu Quốc Đống, mặt Từ Xuân Nhạn hơi đỏ lên. Cô yêu kiều nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Làm Trưởng đồn rồi mà còn lẻo mép như vậy ư?
Câu này làm ngọn lửa dục trong lòng Triệu Quốc Đống bốc lên tận đầu. Nếu không phải lo nơi này không thích hợp thì hắn đã không thể khống chế bản thân.
Đến khi trời tối Triệu Quốc Đống mới uể oải về nhà.
Khi Bí thư đảng ủy Công an huyện Ngưu Tử Kiến đến tuyên bố quyết định bổ nhiệm thì đó là lúc Triệu Quốc Đống chính thức tiếp nhận chứ vụ phó trưởng đồn.
Lần này Đồn công an tổ chức hội nghị có thể nói là long trọng nhất. Khâu Nguyên Phong đến phòng Trị an làm Trưởng phòng, Lưu Mãnh cũng được điều đến Đồn công an Hoa Liên làm phó trưởng đồn. Có hai người được điều tới Đồn công an Giang Miếu. Một người là Trần Quốc Cương mới tốt nghiệp trường cảnh sát Thành phố An Đô chưa lâu, một người là Viên Chấn Dũng chuyển từ quân đội sang.
Trong hội nghị, Khâu Nguyên Phong và Triệu Quốc Đống không nói gì nhiều mấy. Triệu Quốc Đống không tuyên bố hùng hồn, chỉ nói mời mọi người ủng hộ công việc của mình.
Trên thực tế khi công văn điều chỉnh cán bộ của Công an huyện gửi tới Đồn công an Giang Miếu, Triệu Quốc Đống đã thấy tâm trạng các cảnh sát trong đồn có thay đổi.
Lưu Mãnh đã không thấy đâu cả. Được điều tới Đồn công an Hoa Liên làm phó trưởng đồn đối với y cũng là đề bạt, nhưng so sánh với Triệu Quốc Đống công tác chưa đầy hai năm đã thành phó trưởng đồn chủ trì công việc thì đúng là khó có thể chấp nhận.
Hạ Hồng Hải mặc dù không nghĩ mấy nhưng thấy Triệu Quốc Đống lên chức nhanh như vậy, trong lòng y cũng có chút phức tạp khó có thể nói rõ. La Minh Sơn lại không có phản ứng mấy và khá lạnh nhạt. Đây mới là thứ khiến Triệu Quốc Đống đau đầu. Không sợ người ta có suy nghĩ, chỉ sợ người ta không có suy nghĩ thì mới khó mở cục diện.
Hai nữ đồng chí thì không có suy nghĩ gì. Bọn họ chỉ cần nhận đầy đủ tiền lương, trợ cấp là được. Còn Liêu Xương Thịnh cũng tỏ vẻ chúc mừng Triệu Quốc Đống lên chức. Y đã gần tới tuổi, có thể ngồi ở chức Bí thư Đồn công an hai năm là nguyện vọng lớn nhất.
- Tiểu Triệu, cậu phải chú ý bên Nhà máy dệt đó. Bọn họ là nhà tài trợ lớn nhất cho Đồn công an chúng ta. Nói khó nghe một chút thì dù một sợi tóc cũng to hơn chân các công ty khác, chẳng qua việc kia có chút khó khăn.
Khâu Nguyên Phong nhìn tấm biển Đồn công an Giang Miếu rồi nói.
- Sếp Khâu, tôi định hỏi sếp là hình như hôm đó trong nhà máy sếp hơi không đồng ý với câu tôi nói.
- Ừ, tôi cũng định nói với cậu về việc này. Thực ra muốn bắt mấy tên kia là quá đơn giản. Chẳng qua có hai yếu tốt. Một là vụ án này khá đơn giản, cũng không phải đám xã hội đen, coi là vụ án dân sự mà xử lý không vấn đề gì, nhưng như vậy không thể làm Nhà máy dệt hài lòng. Mà muốn xét xử mấy người này vài năm tù thì không đủ cho nên có chút phức tạp.
Còn một yếu tố khác là chủ mưu việc này là cháu của – Kính Hải Chủ tịch Thị trấn Giang Miếu. Nếu chúng ta bắt người thì Kính Hải sẽ nói giúp, ở tình hình này thì chúng ta đúng là khó xử lý. Hơn nữa La Minh Sơn có chút mâu thuẫn với cán bộ thị trấn, nhiều chuyện xử lý không tốt. Tôi định điều chỉnh nhưng nếu tôi đi thì cậu phải tính xem nên làm như thế nào. Có lẽ đây là điểm đáng tiếc lớn nhất của tôi.
Khâu Nguyên Phong thở dài một tiếng rồi nói.
- Việc này đúng là cần lo lắng. Nếu như nói bắt mà không khởi tố được thì nhốt vài hôm cũng không có tác dụng mấy, cũng khó làm Nhà máy dệt hài lòng. Nhưng tình hình thực tế lại phức tạp như vậy.
Triệu Quốc Đống liền hiểu tại sao Khâu Nguyên Phong lại chọn cách này.
- Ừ, chuyện này cậu phải tính toán xem. Ngoài ra chính là vấn đề của La Minh Sơn. Cậu là là người Thị trấn Giang Miếu, ở lại Thị trấn Giang Miếu vốn là việc tốt. Nhưng cậu ta mâu thuẫn với cán bộ Thị trấn Giang Miếu nên khó làm việc được. Cậu tính xem nên dùng người này như thế nào.
Khâu Nguyên Phong nhìn Đồn công an rồi nói:
- Tôi đi, có gì không rõ thì gọi tôi. Nhớ nếu muốn mở cục diện thì phải tập hợp được mọi người lại.
Xe của phòng Trị an từ từ rời đi, còn mình Triệu Quốc Đống đứng ở cửa Đồn công an.