Khổ cực hơn một tháng trời ở Mông Cổ, Sơn Tây rốt cuộc Lưu Mãnh cũng trở về, hắn nhanh chóng cảm nhận được biến hóa bên trong đồn.
Đầu tiên là bên hông sếp Khâu và sếp Liêu đều có gắn máy nhắn tin, hơn nữa còn là loại hiện chữ tiếng Trung đắt tiền nhất. Theo hắn biết thì loại này phải tầm ba, bốn ngàn một cái; một điều nữa là vinh dự nhân viên ưu tú Giang Miếu vốn mình đã nắm chắc thì lại rơi xuống đầu Triệu Quốc Đống, điều này khiến cho trong lòng Lưu Mãnh rất là buồn bực.
Điều khiến Lưu Mãnh uất ức nhất chính là vụ án trộm hàng loạt trâu ở đại quan khẩu năm trước không ngờ đã phá được, hơn nữa còn liên quan đến Thổ Lăng lẫn Giang Miếu! Không kể những vụ án đã bị phá ngoài khu quản lý thì hiện có 5 người đang bị tạm giữ thẩm vấn, xem bộ dạng thì đều không có vấn đề.
Phá án là chuyện tốt, vấn đề là người phá án này lại không có bất cứ quan hệ nào với chịu trách nhiệm phá án là hắn, mà nhận công lãnh thưởng là Triệu Quốc Đống. Ngay cả Hạ Hồng Hải cũng nói có khả năng cả huyện lẫn cục đều sắp khen thưởng, điều này không thể nghi ngờ là một sự khiêu chiến lớn nhất đối với quyền uy phá án của mình ở Giang Miếu.
Triệu Quốc Đống rất mẫn cảm đã cảm nhận được thái độ của Lưu Mãnh đối với mình đã thay đổi, từ sau khi Lưu Mãnh trở về thì sắc mặt đều không mấy khi tốt, mà ngay cả Khâu Nguyên Phong khi bố trí công tác đều có vẻ xa cách.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, Lưu Mãnh vốn lòng dạ hẹp hòi, lúc này thấy bản thân có vẻ yếu kém nên chắc chắn trong lòng không vui vẻ gì nhưng lại chẳng có cách nào bộc lộ ra.
Triệu Quốc Đống đều cố gắng tránh tiếp xúc với Lưu Mãnh, hắn hiểu rõ loại người như Lưu Mãnh sẽ có cái nhìn với mình. Mày muốn thay đổi cái gì thì rất khó khăn, trừ phi mày có được quyền lực áp chế tuyệt đối hắn hoặc biến thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn, còn không thì lòng thù địch vĩnh viễn khó có thể tiêu trừ.
Đương khi Triệu Quốc Đống lo lắng công trình nhà máy xảy ra vấn đề thì, công trình sân bóng Đăng Quang lại dẫn đầu khởi công, sự kiện này khiến tâm trạng của Triệu Đức Sơn còn xuống thấp hơn nữa.
Bãi khai thác các vốn đã có mấy đống thì chỉ trong vòng hai ngày đã bị hơn mười máy kéo kéo đi hơn phân nửa, điều này làm cho Triệu Đức Sơn vừa mới hớn hở mặt mày liền méo cả mặt.
Lúc trước không nhất định bất cứ lúc nào cũng phải đủ cát cho công trình mà cứ ấn theo tiến độ tiêu hao, số cát tích lũy hơn mười ngày chẳng qua cũng chỉ có thể chống đỡ ba, năm ngày. Tuy nói giai đoạn trước dùng số lượng khá lớn nhưng giai đoạn sau cũng không phải chỉ vài công nhân là có thể ứng phó được.
Việc mua sắm các loại công cụ, xe goòng, sàng cát... cộng thêm tuyển dụng nhiều công nhân sàng cát thì cần một khoản chi không nhỏ, nhất là một tháng đã sắp qua, cũng đến lúc phải tính tiền lương cho công nhân, chứ nếu đợi đến lúc bên công ty kiến trúc kết toán sổ sách thì ít cũng phải mất hai tháng.
Triệu Quốc Đống cũng rất lo lắng về chuyện này, Triệu Quốc Đống cũng không dính dáng gì tới một loạt tiền thưởng từ những vụ án "lục hại". Theo hắn thấy thì số tiền nhỏ này có cầm cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà tặng cho nhóm dự bị hai ba trăm đồng để mua tấm lòng của đám này thì khi đó mình có khai triển công tác cũng thoải mái và thuận lợi hơn nhiều, dù cho Lưu Mãnh có trở về cũng không thay đổi được uy tín mà mình đã tạo dựng trong đồn.
Triệu Quốc Đống liền bỏ qua tính toán, nếu muốn đợi tới khi công trình nhà máy kết thúc mới kết toán sổ sách thì ít nhất mình phải ứng ra bốn, năm ngàn tệ, đối với tình hình của mình hiện giờ thì đây có thể nói là một con số quá lớn.
Bên Đường Cẩn nếu mình mở miệng thì có thể cũng được một hai ngàn, mà với tính nết của Đường Cẩn thì chắc cô cũng sẽ không tích góp mà tìm tới chỗ bố mẹ cô. Nếu một khi bố mẹ của cô mà biết được sự việc thì e là sẽ kiên quyết phản đối quan hệ của hai người, Triệu Quốc Đống tuyệt không muốn loại chuyện này.
Chỗ bạn học ư? Mấy người Phòng Tử Toàn, Uông Phi, Ngô Trường Khánh đều là dạng không tích góp gì, hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng không muốn dư luận xôn xao về chuyện này.
Gia đình của Khổng Nguyệt cũng được nhưng quan hệ giữa mình với cô thì chưa phát triển tới mức đó, đã khá lâu rồi mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, giống như là chuyện ngày trước chưa từng phát sinh vậy.
Một phân tiền cũng khiến anh hùng lo âu!
Triệu Quốc Đống có được giấc mơ thấy trước tương lai nhưng chưa từng nghĩ đến mình lại có lúc bị mấy ngàn đồng làm khó.
- Cô tìm ai?
- Tôi tìm Triệu Quốc Đống.
- Triệu ca, có người tìm.
Triệu Quốc Đống lười biếng thò đầu ra thì thấy Hàn Đông duyên dáng, thướt tha đang đứng ở sân đánh giá chung quanh.
- Ủa, Hàn Đông, là em sao?
Triệu Quốc Đống có phần kinh ngạc, xung quanh có vô số ánh mắt đổ dồn vào cô gái này. Dáng người cao gầy cân xứng kết hợp với một chiếc váy hoa hiện đại che nửa đùi, một chiếc áo sơmi ca-rô cộc tay nên lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
- Sao thế, không chào đón à?
Cô gái nghiêng đầu cười khẽ hỏi.
- Đâu có, đâu có, quý tiểu thư hạ cố đến đúng là khiến "nhà tranh thêm sáng".
Triệu Quốc Đống vội vàng mời khách vào, tuy nói quan hệ hai người bình thường nhưng nếu đứng ở trong sân thì không thể tránh được bao nhiêu ánh mắt trêu chọc.
- Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới chỗ anh vậy?
- Nghỉ định kỳ nên ngày mai em định trở về Bình Xuyên, cho nên mới tới đây thăm anh.
Hàn Đông đánh giá Triệu Quốc Đống từ trên xuống dưới:
- Trông anh có vẻ gầy đi chút ít, sao thế, công tác bề bộn sao?
- Ừ, thời gian trước trong đồn có người đi công tác hơn nữa chiến dịch phá án lại tới thời điểm mấu chốt nên có phần bận bịu, chẳng qua mấy ngày nay thì đỡ rồi.
Triệu Quốc Đống lấy cốc trà của mình ra nói:
- Không sợ nhiễm bệnh thì uống cốc trà của anh đi, dựa vào tâm tính của em thì anh e em sẽ không muốn uống loại cốc trà công cộng của bọn anh đâu.
- Hừ, nếu mà nhiễm bệnh thì là tội của anh.
Hàn Đông rất tự nhiên nhấc cốc trà Triệu Quốc Đống đã rót đầy lên uống một hớp.
- Ờ, được nghỉ hè có tính đi đâu chơi không?
Ánh mắt của Triệu Quốc Đống xoay tròn, ngồi đối diện với mình là một thiếu nữ với mái tóc quấn tròn sau ót, cần cổ trắng mịn đến nỗi nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ, đôi má lúm đồng tiền cứ khi ẩn khi hiện, đôi mắt sáng ngời khiến Triệu Quốc Đống nhìn ngắm mà lòng cứ cuộn trào.
- Còn chưa nghĩ ra, định trở về rồi hẹn mấy bạn học đại học đi ra ngoài chơi, thế anh cũng tính toán nghỉ ngơi chưa?
Hàn Đông đảo ánh mắt, bộ dạng như đang chờ mong.
- Ha ha, bản thân anh cũng muốn nhưng công việc của bọn anh sao có thể thoải mái như các em được, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, tháng bảy lại đúng kỳ thi.
Triệu Quốc Đống lắc lắc đầu.
- Từ bé đến giờ số mệnh đúng là vất vả như trâu ngựa.
- Em không tin ngay cả một hai ngày nghỉ mà các anh cũng không có, người chứ có phải máy móc đâu, cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.
- Một hai ngày thì có nhưng mà có thể đi đâu chứ?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.
- Ừ, bên Bình Xuyên chúng em có khu phong cảnh Tiểu Cố Sơn, so với khu Vân Đài Sơn thì đẹp hơn nhiều, nếu anh có thời gian thì không bằng đến Bình Xuyên chơi, em sẽ làm người dẫn đường cho anh.
Hàn Đông cười nói.
Trong mơ thì Triệu Quốc Đống có từng đi qua khu phong cảnh Tiểu Cố Sơn hai lần, đây là một khu danh lam thắng cảnh cấp tỉnh, non xanh nước biếc, còn lưu giữ một khu rừng nguyên thủy, đông ấm hè mát, rất thích hợp đi nghỉ hè.
Định bảo gọi Khổng Nguyệt đi cùng nhưng lời vừa ra đến miệng thì Triệu Quốc Đống kịp giữ lại, trực giác nói cho hắn biết là Hàn Đông không hi vọng Khổng Nguyệt đi cùng mà cô chỉ mong hai người đi riêng với nhau. Quan hệ này ngoại trừ đôi tình nhân ra thì không thể tìm ra lý do gì khác để giải thích, mà quan hệ giữa mình với cô thì hẳn còn xa mới tới mức này mới đúng.
- Được, nếu có thời gian anh sẽ tới đó.
- Hừ, nghe là biết chỉ nói có lệ, chẳng có thành tâm tí nào.
Hàn Đông nhếch môi bóp mũi nói.
- Vậy mà em cũng nhìn ra sao?
Triệu Quốc Đống làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Triệu Quốc Đống, em giận thật đó, anh không nể mặt gì cả, thành tâm mời anh đi mà anh cứ phụ lòng tốt của người ta!
Hàn Đông cũng giả bộ tức giận, nhưng nét tinh nghịch giữa hai đầu lông mày đã vạch trần ý thực của cô.
Triệu Quốc Đống cảm thấy cô gái này khá thú vị, rất tự nhiên:
- Được rồi, thực sự anh không thể xác định khi nào thì rảnh, nhưng mà anh đáp ứng em trong kỳ nghỉ hè này nhất định sẽ đến Bình Xuyên.
- Quân tử nhất ngôn!
- Anh cũng không phải quân tử gì cả, anh chỉ là con sói muốn ăn tiểu bạch thỏ thôi! (Nd: Ở đây chắc tác giả chơi chữ vừa muốn ăn thịt thỏ vừa ám chỉ đôi tuyết lê)
Triệu Quốc Đống cũng làm một cái mặt quỷ.
- Bằng hữu đến thì có rượu ngon, lang sói đến thì có súng săn!
Vừa ngâm Hàn Đông vừa chống nạnh, tư thế trông khá oai hùng, hiên ngang.
- Được rồi, được rồi, chúng ta đang tập diễn kịch sao?
Hai người đều cùng cười giòn tan.
- Đúng rồi, lúc mới đến vừa nãy em thấy anh mặt mày cau có, có phải gặp việc khó gì hay không?
Hàn Đông đứng dậy vừa lật xem đống sách trong cái tủ lỗi thời vừa thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy, đang gặp việc khó.
- Cái gì vậy?
- Thiếu tiền.
Triệu Quốc Đống cũng nói kiểu nửa đùa nửa thật.
- Thiếu tiền? Anh cần tiền làm gì?
- Hàn Đông, em nói chuyện thật thú vị, thời buổi này nếu không có tiền thì có thể sống được sao? Ăn mặc ngủ nghỉ, có loại nào mà không cần tiền không? Hay là sinh viên đã đi ra xã hội một bước, hủy bỏ tiền, các thủ sở nhu rồi?
(Nd: Cái câu “các tận sở năng, các thủ sở nhu” là câu nguyên bản của Marx. Có nghĩ là "làm cho hết những việc mà tài sức mình làm được, được hưởng hết thảy những thứ mình cần dùng")
- Mồm mép bớt láu lỉnh đi! Em đang nói nghiêm chỉnh đó!
Hàn Đông có hơi tức giận.
- Ha ha, thật sự là thiếu tiền, không lừa em đâu, anh đang cân nhắc xem tới đâu tìm tiền đây, xem là nên cướp ngân hàng hay là bán máu nhỉ.
Nửa câu đầu thì nói nghiêm chỉnh, nửa câu sau lại đùa giỡn, thấy Hàn Đông giận trợn ngược mắt lên thì Triệu Quốc Đống mới vội vàng nghiêm mặt nói:
- Nói đùa đó, đang cần một khoản tiền nhưng chưa đến mức bị ép tới đường cùng.
- Anh cần bao nhiêu?
Hàn Đông trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
- Em hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ em định cứu tế anh à?
Triệu Quốc Đống nhíu mày.
- Nếu anh thực sự cần tiền mà số lượng không lớn thì em có thể cho anh mượn.
Hàn Đông nhìn thẳng hai mắt Triệu Quốc Đống như muốn nhìn thấu tâm can hắn vậy.
Do dự một lúc, Triệu Quốc Đống mới từ từ nói:
- Hàn Đông, tiền của em từ đâu mà có? Em cũng gần như anh, đều mới vừa công tác.
- Hừ, em vừa mới đi làm thì cũng không có nghĩa là không có tiền, cũng không phải là tặng cho anh thì anh xấu hổ gì?
Hàn Đông liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái nói:
- Cần bao nhiêu?
- Ừ, năm nghìn thôi.
Triệu Quốc Đống nghĩ một chút nói.
- Năm nghìn? Em còn tưởng thiếu nhiều, mười ngàn có đủ hay không?
Sự rộng rĩa của Hàn Đông khiến Triệu Quốc Đống chấn động. Phải biết rằng thời này mặc dù vạn nguyên hộ (10000 nhân dân tệ) mặc dù không phải danh từ mới mẻ gì nhưng tùy tiện đưa mười ngàn cho một bạn mà quan hệ chưa đến mức thân thiết thì loại chuyện này đúng là hiếm thấy. (Triệu Quốc Đống cho là quan hệ giữa hắn và Hàn Đông miễn cưỡng có thể gọi là bạn)
(ND: Thuật ngữ "Vạn nguyên hộ" chỉ những người có trên 1 vạn nhân dân tệ, là giấc mơ lớn của nhiều người Trung Quốc trong thập niên 1980)
- Hàn Đông, em chớ đi vào con đường xấu đó, tiền mặc dù tới nhanh nhưng với điều kiện của em thì hoàn toàn có thể kiếm được.
Triệu Quốc Đống tỏ vẻ không đành lòng.
- Triệu Quốc Đống, anh đúng là mồm chó không mọc được ngà voi!
- Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà, anh cảm thấy Hàn Đông em rất rộng rãi đó.
- Dù có rộng tãi cũng không được đùa giỡn loại chuyện này!
Hàn Đông lại liếc xéo Triệu Quốc Đống một cái:
- Ngày mai em về rồi sẽ gửi cho anh.
- Ừ, năm nghìn đủ rồi, đừng gửi hơn. Đương nhiên nếu em thật sự muốn gửi mười ngàn thì anh cũng sẽ không gửi trả lại đâu.
Triệu Quốc Đống ra vẻ vô lại.
- Ài, trong vòng ba tháng sẽ nhất định trả lại cho em, nếu không anh sẽ bán mình gán nợ.