- Bạn gái gì chứ? Anh bận từ sáng đến tối đen thì ai thèm làm bạn gái anh.
- Triệu ca lại nói dối rồi. Giỏi như Triệu ca thì đi đâu chẳng có một loạt cô gái vây quanh. Em không tin các cô gái ở Công an huyện lại mù mắt.
Tâm trạng Hàn Đông trở nên tốt hơn.
- Ai lại tìm bạn trai cùng nghề cảnh sát chứ? Vậy không phải là bận hết sao?
Triệu Quốc Đống nói lấy lệ. Trên thực tế ở phòng có không ít đôi, ví dụ như Hoàng Hóa Thành tán Đồng Mạn vậy.
- Vậy Triệu ca định tìm bạn gái như thế nào?
- Như thế nào là sao?
Triệu Quốc Đống nhìn thấy mấy người bạn học mãi không đuổi kịp nên đi chậm lại.
- Thích là được mà.
- Cái gì gọi là thích? Cái này quá hư vô, phải có vài yêu cầu thực tế chứ?
Hàn Đông làm nũng mà nói. Bởi vì đầu dựa gần nên một làn hơi nóng khi cô thở đã truyền vào lưng Triệu Quốc Đống.
- À, ấn tượng đầu tiên tốt là được, ví dụ như xinh đẹp có thể làm động tâm.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình nói hơi sơ hở nên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Còn có là tính cách tốt một chút, có thể hợp nhau là được.
- Đơn giản như vậy sao? Không có yêu cầu gì khác ư? Công việc, gia đình thì anh không suy nghĩ sao? Em không tin.
Hàn Đông có vẻ như không tin, tay hơi véo eo Triệu Quốc Đống.
- Gia đình anh là công nhân bình thường, còn có thể yêu cầu người khác như thế nào? Cảnh sát cũng không phải nghề tốt gì mấy, còn có thể yêu cầu nghề của bạn gái tốt như thế nào? Có thể có việc là được rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười, hắn nhạy cảm nắm bắt được ý trong lời Hàn Đông.
- Yêu cầu của anh quá thấp, nếu là như vậy thì nhà máy rất nhiều nữ công nhân, chọn ra một cô gái xinh đẹp và tính tốt một chút, anh sẽ thích phải không?
Hàn Đông rất thông minh mà nói.
- Cái này thì chưa chắc, vậy phải xem cảm giác và duyên phận.
Triệu Quốc Đống nói.
- Triệu ca có ý gì?
- Cảm giác là hai người có hút nhau không, nói cách khác là có cảm giác hấp dẫn lẫn nhau không.
Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu nói loạn, nói dối mấy cô gái là thế mạnh của hắn. Nhất là giấc mơ đêm qua làm cho tinh thần hắn nâng cao hơn, ngôn ngữ cũng phong phú hơn. Mặc dù thi thoảng cũng thấy hơi lạ nhưng dùng để nịnh gái thì quá được.
- Duyên phận thì quan trọng hơn cảm giác mà. Cảm giác chỉ có thể làm hai người thành bạn hoặc là người yêu, nhưng chưa chắc có thể thành vợ chồng.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói thì thấy mấy người kia chưa vượt qua nên có chút khó hiểu, hắn lại đi chậm thêm:
- Cuộc sống rất tàn khốc, có chút người mặc dù có tình cảm, thậm chí rất yêu nhau nhưng do nhiều điều kiện ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ không thể không nuối tiếc chia tay. Đây là có duyên không phận.
- Triệu ca nói có lý.
Hàn Đông không ngờ Triệu Quốc Đống trông cao to như vậy mà lại ăn nói giỏi thế, trong lòng cô hơi động một chút.
- Chẳng qua anh không thấy là như vậy. Chỉ cần hai người yêu nhau thì dù có gì ngăn cản nhưng cũng có thể vượt qua mà. Người xưa nói nhân định thắng thiên mà, không sợ không làm được, chỉ sợ không cố gắng vượt qua mà thôi. Chỉ cần em cố gắng thì nhiều vấn đề không khó khăn như em nghĩ.
- Hai câu này của Triệu ca hơi duy tâm.
Cô gái không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói triết lý như vậy, cô có cảm giác khác về Triệu Quốc Đống. Cô vốn thử dò xét cho Khổng Nguyệt nhưng Triệu Quốc Đống lại cho cô cái nhìn mới.
- Duy tâm? Ha ha, nhiều thứ thoạt nhìn như duy tâm nhưng lời nói có thể cổ vũ tinh thần mà. Chỉ cần em không ngốc chui đầu vào góc là được.
Chiếc xe đằng trước đột nhiên rẽ làm Triệu Quốc Đống phải phanh gấp. Hàn Đông bất ngờ nên kêu lên một tiếng và ôm chặt Triệu Quốc Đống.
Nhìn xe đằng trước đã đi xa, Triệu Quốc Đống không nhịn nhỏ giọng mắng. Ngực Hàn Đông đột nhiên đè vào lưng làm Triệu Quốc Đống có cảm giác khác. Hắn cảm thấy mình có thể thay đổi những thứ trong giấc mơ, không chừng sẽ có quan hệ gì đó với Hàn Đông.
Hàn Đông cũng như vậy, trong nháy mắt khi ngực cô va vào lưng Triệu Quốc Đống, cô cảm thấy mình có vẻ sẽ có quan hệ gì đấy với Triệu Quốc Đống. Mặc dù mới đầu cô chỉ là muốn dò xét giúp chị em mà thôi.
Đám Phòng Tử Toàn cuối cùng đã chạy lên. Trong mấy người có cả nam cả nữ nên đi đường không mệt. Dù là phải đèo người nhưng thấy rất nhẹ nhàng.
Một bên đạp xe, một bên nói chuyện, bạn học với nhau đúng là có nhiều thứ cần nói chuyện, nói chuyện ngày xưa làm Triệu Quốc Đống không khỏi than thở.
36 động liên hoàn núi Vân Thai nghe tên thì kêu nhưng thực ra chỉ có tiếng ở địa phương. 36 động cũng không sâu, ở giữa sườn núi, động không lớn nhưng được cái là liên hoàn, cây cối đan xen che ánh nắng nên vào đó có cảm giác khác.
Có phải là 36 động hay không thì không ai đếm, trên đầu mỗi động đều có các khe cho ánh sáng tiến vào. Mặc dù động khá tối nhưng không cần đuốc mà chỉ cần một cây đèn pin là có thể đi.
Đám người Triệu Quốc Đống đầy vui vẻ bắt đầu chui vào động, ngoài động mặc dù khá nóng nhưng vừa vào trong đã thấy rất mát mẻ.
- Quốc Đống, tôi thấy Khổng Nguyệt lần này đúng là muốn nói chuyện kia với ông, ông phải nắm bắt cơ hội.
Phòng Tử Toàn nhân lúc mấy người kia ở ngoài chuẩn bị đèn pin và nước liền nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống.
- Vậy ư? Sao tôi không thấy?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ông muốn tôi và Khổng Nguyệt có quan hệ, có phải là nhìn trúng Hàn Đông?
- Không phải như vậy, tôi biết mình là ai mà? Hàn Đông kiêu lắm, ngay cả Cổ Tiểu Phong cũng không thèm để ý, sao để ý bọn tôi?
Phòng Tử Toàn lắc đầu nói.
- Uông Phi còn cố mà lao vào, tôi đã khuyên nó nhưng mà không được. Nó không cam tâm.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn Phòng Tử Toàn, tên này có lẽ vì ảnh hưởng việc gia đình nên trưởng thành hơn trước nhiều.
Trong giấc mơ thì Phòng Tử Toàn cuối cùng là người buôn thuốc lá lậu nổi tiếng ở Quận An Đô. Mặc dù Phòng Tử Toàn quan hệ tốt với Phòng công an nên không bị bỏ tù nhưng lại bị một tên cạnh tranh buôn lậu thuốc cho người đánh gãy chân mà thành tàn phế.
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than nếu mình có lực lượng thì có phải là giúp bạn thay đổi vận mệnh không?
Không thay đổi được lịch sử nhưng mình có nhiều thời gian như vậy, lại biết trước thì nếu giấc mơ là thật, muốn thay đổi vận mệnh mấy nhân vật nhỏ cũng không khó mà. Triệu Quốc Đống suy nghĩ ít nhất mình nên bắt đầu thử xem sao.