Hai người đang nói chuyện thì Triệu Quốc Đống thấy Uông Phi, Phòng Tử Toàn, Hàn Đông và thanh niên vừa nãy sợ đến mức mặt tái mét đều đi tới.
- Triệu ca, anh sợ không nhận ra em phải không? Em nhỏ hơn anh một tuổi.
Cổ Tiểu Phong mặc chiếc áo phông rất mốt, xem ra ông bố của Cổ Tiểu Phong làm phó giám đốc phụ trách hậu cần của nhà máy có nhiều chất béo. Cổ Tiểu Phong đi giày tam A, trên áo sơ mi có một đóa hoa hướng dương, đây là biểu tượng hàng Pháp. Chẳng qua Cổ Tiểu Phong khá gầy nên như một cây trúc mặc áo vậy.
- Cổ Tiểu Phong hả? Cũng có chút ấn tượng. Tôi lâu không về nhà máy nên không nhận ra mấy người.
Nếu không phải vừa nãy Uông Phi giới thiệu, Triệu Quốc Đống đúng là không nhớ nổi người này. Chẳng qua bố Cổ Tiểu Phong là phó giám đốc nhà máy nên Triệu Quốc Đống cảm thấy không nên làm mất lòng đối phương.
Cổ Tiểu Phong khá vui vẻ vì Triệu Quốc Đống nhớ ra mình, y lấy ra một bao Hồng sơn trong túi ra mà nói:
- Triệu ca còn nhớ em sao? Vừa nãy may là có Triệu ca.
- Nói vậy làm gì, chúng ta đều là người trong nhà máy, có thể để người ngoài vào đây ra vẻ sao?
Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu mình không hút nhưng lúc này hắn nghe thấy ngoài cửa sàn nhảy có tiếng ồn ào, mấy người cao to lao vào.
Mấy người giật mình nhưng nhìn kỹ thì kẻ cầm đầu là Triệu Đức Sơn, tay nó còn cầm ống tuýp to hung hãn chạy tới nói:
- Anh, nghe nói có người ở Giang Miếu đến đây gây chuyện với anh?
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói:
- Về ngay, có anh ở đây thì đến lượt mày sao? Mày như thế này là muốn làm gì? Muốn gây chuyện cho anh hả?
Triệu Đức Sơn lúc này mới nhớ đến ông anh mình từ Đội cảnh sát hình sự đi ra, ai dám làm càn? Mình cầm theo gậy không phải làm khó ông anh sao?
Triệu Đức Sơn có chút xấu hổ đang định mang đám bạn đi thì Cổ Tiểu Phong tiến lên mời thuốc:
- Triệu ca, Triệu nhị ca cũng là đến giúp anh mà.
Mã Chánh Khuê cũng đi tới nói:
- Quốc Đống, Đức Sơn cũng là có ý tốt mà.
Lúc này Triệu Quốc Đống mới dịu giọng nói:
- Giúp? Nó không gây chuyện cho tôi là được rồi. Đây là thời buổi pháp luật, cầm dao, gậy là muốn vào tù đó.
Triệu Đức Sơn châm thuốc hít vào một hơi thật sâu thật sâu, thuốc Hồng sơn này đúng là ngon hơn thuốc bình thường. Đức Sơn cũng biết mình ở đây là không hợp nên vội vàng chào mấy câu rồi chạy ra ngoài.
- Quốc Đống, Đức Sơn nhà cậu chỉ có mình cậu mới dọa được, bây giờ ngay cả bố cậu cũng không quản được.
Mã Chánh Khuê thấy Triệu Đức Sơn rất nghe lời Triệu Quốc Đống, không dám nói nhiều thì thở dài một tiếng mà nói:
- Cậu nên quản Đức Sơn chặt vào. Một năm qua cậu ta không làm gì cả, chỉ cùng đám thanh niên trong nhà máy chạy khắp nơi, cũng có quan hệ với đám người Giang Miếu kia.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Cảm ơn Mã ca, em bây giờ về nên có thời gian. Có em ở đây nó dám sao?
- Ôi, nhà máy không nhận công nhân nên mới thế. Đức Sơn có thể vào nhà máy làm việc thì khác rồi. Quốc Đống, hay là cậu cho Đức Sơn đến làm đội viên dự bị của Đồn công an đi.
- Nó chưa vào quân đội thì sợ rằng không được.
Nhà máy hàng năm cũng chỉ có vài chỉ tiêu vào quân đội, tranh nhau rất nhiều, không có chút quan hệ thì không vào được. Dù sao khi xuất ngũ về thì nhà máy nhất định phải phân công công việc.
Không khí vốn đang tốt thì bị đám người Triệu Đức Sơn phá hỏng. Khi Khổng Nguyệt và Hàn Đông chào tạm biệt, Triệu Quốc Đống đúng là có chút lưu luyến. Chẳng qua Phòng Tử Toàn biết điều thay Triệu Quốc Đống hẹn Khổng Nguyệt và Hàn Đông đi chơi. Khổng Nguyệt và Hàn Đông đều lập tức đồng ý.
Sau khi chào mấy người bạn, Triệu Quốc Đống về nhà mà có chút hưng phấn. Hắn nằm trên giường một lúc không thể ngủ. Nhà mà nhà máy phân cho chỉ có ba phòng. Bố mẹ hắn một phòng, bà chị Triệu Linh San mặc dù cũng có phòng ở ký túc xá nhưng ít đến đó ở, cũng chiếm một căn. Căn phòng lớn còn lại dành cho bốn anh em trai.
Cũng may Triệu Quốc Đống bình thường đều ở ngoài, từ đi học, làm việc đều ở cơ quan là nhiều. Mà Triệu Trường Xuyên, Triệu Vân Hải cũng hay ở tại trường nên cũng không chặt.
Hôm nay là cuối tuần Triệu Trường Xuyên cùng Triệu Vân Hải cũng về nhà, giường là giường thấp, Triệu Quốc Đống và Triệu Trường Xuyên một chiếc, Triệu Đức Sơn và Triệu Vân Hải nằm trên một cái. Chẳng qua Triệu Đức Sơn vẫn chưa về.
Triệu Quốc Đống không biết mình ngủ lúc nào, hắn chỉ thấy giấc ngủ này rất ngon như vài chục năm. Vô số hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Trong giấc ngủ, Triệu Quốc Đống nghe thấy có người nói chuyện:
- Quốc Đống vẫn chưa dậy sao?
- Để con ngủ thêm đi, con nó ở Đội cảnh sát hình sự không được ngủ ngon mấy mà.
- Sắp đến giờ cơm trưa rồi, hay là bảo con ăn cơm rồi ngủ tiếp.
- Chờ chút đi.
Tiếng bước chân vang lên, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Triệu Quốc Đống xoay người dậy thì thấy đũng quần ẩm ướt, rất khó chịu, người phụ nữ trong đầu là ai nhỉ? Ngoài Đường Cẩn ra thì giống như còn nhiều người phụ nữ khác. Triệu Quốc Đống lắc đầu, xảy ra chuyện gì thế này?
Rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo vì vậy khá tối. Triệu Quốc Đống ngồi trên giường và nghĩ, mình mơ hay sao? Hắn cẩn thận nhìn mình, vẫn đầy sức lực, quần lót vẫn là quần đó, không, không phải bây giờ mình vẫn đang mơ đó chứ?
Đột nhiên bao ký ức từ từ xâu chuỗi lại. Giấc mơ hôm qua như một bộ phim từng chút một hiện lên trong đầu hắn. Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc phát hiện giấc mơ này sao thật như vậy. Hắn nhớ như in giống mọi việc đều xảy ra trên người mình vậy.
Triệu Quốc Đống cố gắng muốn ký ức của mình trở nên rõ ràng, nhưng giấc mơ này hình như được cột lại vào nhau, nhiều thứ chỉ mơ hồ mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi và cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Hắn cố nhớ mọi thứ trong giấc mơ nhưng hình như lại không dễ như vậy.
Triệu Quốc Đống nhìn lịch trên tường, lại nhìn đồng hồ. Đây là chiếc đồng hồ điện tử của Nhật Bản, có lịch dương. Triệu Quốc Đống đã phải bỏ ra hai tháng tiền lương mới mua được, tất cả vẫn thế, chẳng lẽ thực sự mình mơ sao?
Triệu Quốc Đống lẩm bẩm một tiếng, hắn không biết những gì mình mơ thấy có là thật không, nhưng hắn lại nhớ rất kỹ, đây có vẻ không phải giấc mơ bình thường?