Thủ đô, ngân hàng Hoa Kỳ chi nhánh Hoa Hạ.

Diệp Phàm xuống xe, vừa nhìn thấy kiến trúc không có gì đáng chú ý của trụ sở ngân hàng, trong lòng thầm chê bai.

Không ngờ chi nhánh của ngân hàng Hoa Kỳ ở Hoa Hạ lại khó tìm đến thế.

Mấy năm nay anh kiếm được không ít tiền, nhưng cũng tiêu xài không ít, trước khi về nước, anh đã chuyển một số tiền vào tài khoản tín dụng ở ngân hàng Hoa Kỳ, vốn dĩ anh không nghĩ tới anh sẽ dùng tới khoản tiền này khi về nước, không ngờ bây giờ lại cần dùng.

Chỗ ở có thể làm phiền Đường Kiến Thụy tìm giúp, nhưng cơm ăn áo mặc, còn cả xe hơi, thì không thể dựa cả vào Đường Kiến Thụy được, tóm lại anh phải tự bỏ tiền ra, cho nên mới nhớ tới khoản tiền này.

"Chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?"

Vừa bước qua cánh cửa xoay, một nhân viên ngân hàng liền chạy tới tiếp đón, nói tiếng Anh rất trôi chảy.

Diệp Phàm cau mày: "Tôi là người Hoa Hạ."

"Xin lỗi." Trương Dĩnh lập tức đổi sang dùng tiếng Trung, lúng túng hẳn.

Diệp Phàm gật đầu, lấy thẻ ngân hàng trong ví ra, đưa cho Trương Dĩnh: "Rút hết tiền trong thẻ ra giúp tôi."

"Ha ha."

Diệp Phàm vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có tiếng cười chế giễu.

"Chương thiếu gia, tôi đang làm việc, xin anh đừng quấy rầy tôi lúc tôi làm việc được không?" Trương Dĩnh cau mày, lập tức xông về phía người vừa cười mà quát lớn.

Diệp Phàm rời mắt nhìn người được gọi là Chương thiếu gia kia, cách đó ba, bốn mét, có một tên nhóc cả người mặc quần áo màu trắng đang nhìn anh.

"Dĩnh Dĩnh, em làm việc đi, làm việc đi." Chương thiếu tỏ vẻ coi thường, "Tôi chỉ chưa bao giờ thấy khách hàng của ngân hàng Hoa Kỳ mà lại muốn rút hết tiền trong thẻ ra mà thôi, buồn cười chết mất."

"Chương Đống!" Trương Dĩnh lại trầm giọng quát lớn, Chương Đống vẫn hi hi ha ha, nhìn chằm chằm Diệp Phàm đánh giá một lượt, sau đó đi tới bên cạnh anh, cười nói: "Người anh em,vui lắm sao?"

Diệp Phàm cau mày, anh chỉ muốn rút tiền thôi, không thèm để ý tới Chương Đống, anh trực tiếp nói với Trương Dĩnh: "Tôi muốn rút một nửa là USD, một nửa là tiền Hoa Hạ, cần gấp, nhờ cô nhanh tay một chút."

Sắc mặt Chương Đống có chút khó coi, anh ta không ngờ Diệp Phàm lại chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Trương Dĩnh cũng hoàn toàn hết cách, chỉ muốn đi xử lý yêu cầu rút tiền của Diệp Phàm ngay lập tức, lại sợ Chương Đống sẽ gây chuyện với Diệp Phàm, nhưng nếu cô không đi, thì Diệp Phàm lại sốt ruột, suýt nữa khó xử đến nỗi khóc nấc lên.

Trước đây cô vốn không quen biết Chương Đống, không ngờ sau một lần gặp mặt, Chương Đống lại chẳng khác nào con ruồi dính chặt theo cô, thậm chí còn tìm tới tận chỗ làm việc của cô, nhưng cô lại đánh không được mắng cũng không xong.

Chương Đống không phải người tầm thường.

Anh ta gửi mười triệu vào ngân hàng, hơn nữa thân thế Chương Đống không đơn giản, khiến cô bị cấp trên và đồng nghiệp xa lánh. thậm chí còn có người vì lấy lòng Chương Đống mà liên tục khuyên bảo cô.

Nếu không phải khó khăn lắm cô mới có được công việc này, thì cô đã xin thôi việc từ lâu rồi.

"Chương thiếu gia, đừng làm phiền khách hàng của tôi được không?" Trương Dĩnh thay đổi ngữ khí, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, chỉ sợ không cần cô xin thôi việc thì cũng bị đuổi việc cho mà xem.

Chương Đống mỉm cười, "Dĩnh Dĩnh, đi làm thì có gì vui chứ, chúng ta đi xem phim đi? Như vậy thì em không phải lo tôi sẽ làm phiền em làm việc nữa rồi."

"Chương thiếu gia!" Trương Dĩnh hơi cao giọng, "Xin anh tôn trọng công việc của người khác một chút được không?"

Nói rồi, ánh mắt Trương Dĩnh trở nên quyết đoán hẳn, cô quay sang nói với Diệp Phàm: "Tiên sinh, mời anh theo tôi tới phòng tiếp khách quý, tôi sẽ nhanh chóng xử lý yêu cầu của anh."

Diệp Phàm còn chưa kịp làm gì thì Chương Đống đã biến sắc, đùa cợt: "Đến cả kẻ như hắn, mà cũng có thể vào phòng tiếp khách quý sao?"

Nói xong, Chương Đống dời ánh mắt sang nhìn Diệp Phàm, kiêu căng nói: "Tiểu tử, phải tự biết mình biết người, tôi muốn anh tìm người khác mà làm việc, hiểu chưa?"

Diệp Phàm cau mày, Trương Dĩnh đứng bên cạnh đột nhiên nổi nóng.

"Chương Đống!"

Trương Dĩnh lớn tiếng hét lên: "Tôi nói cho anh biết, bà đây cảm thấy anh rất chướng mắt, anh nghe rõ chưa hả? Tôi đi đâu là anh bám theo tới đó, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt bà đây, anh không cảm thấy buồn nôn nhưng bà đây buồn nôn."

Cả đại sảnh lập tức trở nên im ắng, tất cả mọi người trợn tròn mắt, há hốc miệng mà nhìn về phía Trương Dĩnh.

Trời ạ...Rõ ràng là một cô gái, mà lại tự gọi mình là bà đây, được lắm, cô giỏi rồi đấy?

Sắc mặt Chương Đống đỏ bừng lên trông chẳng khác nào cái mông khỉ, ánh mắt mọi người đổ dồn vào hắn, khiến hắn cảm nhận được thế nào gọi là nhục nhã.

Trương Dĩnh thì lại thở phào một hơi, kéo Diệp Phàm đi, "Đi thôi, chúng ta tới phòng tiếp khách quý, đừng để ý tới con cóc ghẻ này."

Diệp Phàm không khỏi ngây người, đi theo Trương Dĩnh theo quán tính, đây là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái mạnh mẽ như vậy trong nước, không hề thua kém chiến hữu William của anh, cô ấy trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng khi lên chiến trường thì chẳng khác nào một con chó điên, việc gì cũng làm được.

Chương Đống dùng ánh mắt giận dữ của hắn, nhìn Trương Dĩnh và Diệp Phàm đi vào phòng tiếp khách quý.

Vừa đóng cửa lại, Trương Dĩnh lại chẳng khác nào một con thỏ gặp chuyện đáng sợ, buông tay Diệp Phàm ra, luôn miệng nói xin lỗi.

Nhìn Trương Dĩnh xấu hổ, Diệp Phàm âm thầm thở dài, dù sao vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, không giống như William vừa điên điên khùng khùng lại có vẻ rất ngây thơ.

"Tôi muốn lấy được thứ tôi muốn trong thời gian ngắn nhất."

Câu này của Diệp Phàm, kéo Trương Dĩnh quay về trạng thái làm việc.

Khi số thẻ ngân hàng xuất hiện trên màn hình máy tính, Trương Dĩnh giật mình há hốc miệng, dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Phàm, "Diệp tiên sinh, anh muốn...rút ra hết sao?"

Đùa cái gì vậy, một trăm triệu USD, hơn sáu trăm triệu tiền Hoa Hạ, muốn rút ra hết, không biết một xe tải có đủ chứa hay không nữa.

"Rất nhiều sao?" Diệp Phàm cau mày.

Anh chuyển một khoản tiền vào thẻ, chỉ là mười vạn thôi mà, sao lại...

Không đúng, là cô e gái kia làm cho mình.

Diệp Phàm nhếch miệng cười khổ, bây giờ bảo Trương Dĩnh dừng lại cũng không kịp nữa, chắc chắn cô gái kia đã nhận được tin tức từ trước, anh nhớ lại lãi suất gửi tiết kiệm ở ngân hàng Hoa Kỳ, hình như hiện tại số tiền trong thẻ của anh cũng lên tới một trăm triệu rồi thì phải.

"Diệp tiên sinh,...anh muốn rút ra hết thật sao?" Trương Dĩnh hỏi dò lại lần nữa, trong mắt cô Diệp Phàm đã biến thành công tử nhà giàu thần bí rồi.

Diệp Phàm day day huyệt thái dương, cười khổ: "Rút cho tôi mười vạn là được rồi."

Chuyện đã đến nước này, anh có hối hận cũng vô dụng, chi bằng nghĩ cách làm thế nào để đối phó với cô em gái kia, vừa nghĩ tới tính cách vừa gặp đã thân của cô em gái kia, anh đã cảm thấy cực kỳ đau đầu, nếu thêm cả ông bố chiều con gái vô bờ bến của cô ấy, anh chỉ còn nước chịu thua, chạy không kịp.

"Được rồi."

Bình tĩnh lại, Trương Dĩnh chỉnh trang lại trạng thái chuyên nghiệp của mình, bắt đầu giúp Diệp Phàm rút tiền.

Rầm!

Cửa phòng tiếp khách đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên béo tròn nổi giận đùng đùng bước vào, Trương Dĩnh vừa định hỏi, thì người đàn ông kia đã xả ra một tràng.

"Trương Dĩnh, có ai đối xử với khách hàng như cô không hả? Cô có biết hành động của cô khiến ngân hàng Hoa Hạ phải chịu tổn thất thế nào không? Đầu cô bị heo ăn rồi hả? Bây giờ, ngay lập tức, đi xin lỗi Chương thiếu gia cho tôi! Nếu Chương thiếu gia không tha thứ cho cô, thì cô cút luôn đi!"