Long Thần Tại Đô

Chương 134: Khiêng thi thể của mày ra ngoài

Trong phòng vệ sinh, Hoàng Chí Hồng đang nói chuyện với một người khác.

Lời của người kia, làm Hoàng Chí Hồng nhíu mày, suy nghĩ rất nhiều.

Mặc dù nhà họ Hoàng của hắn là thế gia hàng đầu thủ đô, nhưng Lý Mặc lại là con cháu nhà họ Lý có thế lực thuộc hàng bá chủ ở thủ đô, địa vị cao hơn hắn rất nhiều.

Yêu cầu của Lý Mặc, hắn không thể từ chối được.

So với Lý Mặc, hắn chỉ như đom đóm so với mặt trăng.

Hơn nữa, nếu hắn có thể tâng bốc Lý Mặc, thì quả thực hắn sẽ có được rất nhiều lợi ích.

Không nói tới những thứ khác, trưởng bối của nhà họ Hoàng, cũng sắp lập Lý Mặc làm người nối nghiệp nhà họ Hoàng rồi, hắn sẽ phải tốn rất nhiều lợi ích để lấy lòng Lý Mặc.

Mà cái giá hắn phải trả, chỉ là một người phụ nữ mà thôi!

"Tôi hiểu rồi, anh nói với Mặc ca, lần này ra ngoài đúng lúc tôi có đem thuốc theo, đến lúc đó, tôi sẽ nhân cơ hội bỏ thuốc vào đồ uống của Sở Thanh Tuyết, đêm nay, Mặc ca có thể từ từ tận hưởng rồi." Hoàng Chí Hồng suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra quyết định.

Mặc dù Sở Thanh Tuyết là bạn gái của hắn ta, nhưng tới tận bây giờ, cho dù hắn có đòi hỏi thế nào, thì cũng chỉ có thể chạm vào tay Sở Thanh Tuyết.

Cho nên, hôm nay khi đi ăn cơm, hắn âm thầm đem thuốc theo, dự định làm Sở Thanh Tuyết hôn mê rồi chiếm lấy cô ta, đợi tới khi gạo nấu thành cơm rồi, đến cả người phụ nữ khó hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Bây giờ đúng lúc có thể mượn hoa hiến Phật, đem Sở Thanh Tuyết đã hôn mê dâng cho Lý Mặc.

"Không, không, không..." Một người khác xua tay, nói: "Mặc ca không thích như vậy, hôn mê là thế nào? Chẳng phải chẳng khác nào một cỗ thi thể hay sao? Mặc ca thích nhất là cưỡng đoạt!"

"A..." Hoàng Chí Hồng có chút sững người, nói: "Nhưng dù sao Sở Thanh Tuyết cũng là con gái của chủ nhân nhà họ Sở ở Đông Hải, nếu cưỡng đoạt cô ta, chỉ sợ là... chọc vào phiền phức đấy?"

"Chẳng phải chỉ là một gia tộc tôm tép ở nơi nhỏ bé như Hải Đông thôi sao? Anh cho rằng Mặc ca sẽ sợ chắc?"

"Tôi hiểu rồi!"

"Mặc ca bảo tôi nói với anh, chỉ đơn giản là muốn xem xem anh có đồng ý hay không mà thôi." Người kia vỗ vai Hoàng Chí Hồng, nói: "Dù sao, Mặc ca đối xử với anh như bạn bè thật sự, cho nên anh ấy muốn tôn trọng anh."

Đúng lúc này Diệp Phàm đi tới bên ngoài phòng rửa tay, Hoàng Chí Hồng và người đang nói chuyện với hắn cũng nghe thấy.

Điều này khiến Diệp Phàm nhíu mày.

Mặc dù bình thường Sở Thanh Tuyết cực kỳ bất lịch sự với anh, nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái của Sở Thanh Nhã, hơn nữa, kể cả chuyện như vậy xảy ra với một người xa lạ, thì Diệp Phàm cũng không mặc kệ.

Nghe thấy tiếng bước chân từ phòng rửa tay đi ra ngoài, Diệp Phàm nhoáng cái trốn vào góc tường bên cạnh.

Hoàng Chí Hồng và người kia không phát hiện ra Diệp Phàm, nghêng ngang rời khỏi phòng rửa tay.

Diệp Phàm quay lại phòng ăn, nói với Sở Thanh Nhã còn đang ăn chưa xong: "Thanh Nhã, tôi có chút việc phải giải quyết, cô chờ tôi một chút, được không?"

"A..." Sở Thanh Nhã chẳng hiểu chuyện gì, do dự một chút rồi gật đầu nói: "Anh mau đi giải quyết đi, tôi chờ anh!"

"Được!"

Diệp Phàm ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi tới phòng ăn của Hoàng Chí Hồng và đám người kia.

Thì đúng lúc đó, Hoàng Chí Hồng và mấy người đó từ một căn phòng khác đi ra ngoài.

Một cô gái vô cùng quyến rũ đang khoác tay Hoàng Chí Hồng, đôi mắt lấp lánh, mê hoặc lòng người, mấy tên theo Hoàng Chí Hồng nước dãi nhỏ ròng ròng, mấy cô gái thì đố kị ra mặt.

Diệp Phàm nhìn lướt qua, không thấy Sở Thanh Tuyết đâu cả.

Hoàng Chí Hồng và đám người kia không để ý tới DIệp Phàm, nói nói cười cười rời khỏi tiệm ăn nhà họ Thiên, hai con ngươi của Diệp Phàm thu nhỏ lại, trong mắt xuất hiện sự lạnh lùng.

Anh không để ý tới đám người Hoàng Chí Hồng, mà đi về phía căn phòng mà bọn họ vừa bước ra.

Vừa tới cửa, Diệp Phàm đã nghe thấy động tĩnh trong phòng.

"Thả tôi ra, thả tôi ra..." Sở Thanh Tuyết gào tới khản cả giọng, rõ ràng là đang ra sức giãy giụa.

"Ha ha!" Tiếp đó là tiếng cười lớn của một người đàn ông và tiếng xé quần áo.

Phải biết rằng, đây là phòng ăn riêng có cách âm rất tốt, thính lực của Diệp Phàm tốt hơn người bình thường gấp mấy lần, mới có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng.

Trong phòng, Lý Mặc đã đè Sở Thanh Tuyết lên ghế sô pha, hai bàn tay to lớn bắt đầu xé rách quần áo trên người Sở Thanh Tuyết.

Giờ đang là mùa hè, Sở Thanh Tuyết mặc rất ít quần áo, Lý Mặc chỉ cần kéo một chút, trên người Sở Thanh Tuyết đã chỉ còn lại "bikini", nhìn cơ thể thanh thoát uyển chuyển của Sở Thanh Tuyết, hai hắt Lý Mặc hừng hực, chẳng khác nào một con lợn giống tới thời kỳ động dục.

Sở Thanh Tuyết hoàn toàn hoảng loạn, lúc này đã khóc tới nỗi nước mắt như mưa, trong mắt chỉ có nỗi hoảng loạn.

Thường này cô đã quen đanh đá tùy hứng, không tin là có người dám bắt nạt cô, nhưng trăm lần triệu lần cô cũng không ngờ tới, cô sẽ bị Hoàng Chí Hồng đem dâng cho Lý Mặc, khiến lúc này cô cực kỳ tuyệt vọng.

Mặc dù vừa rồi cô cũng có chút để ý tới Lý Mặc, nhưng cô chỉ muốn có một tình yêu "trong sáng" với Lý Mặc mà thôi, mượn thân phận của Lý Mặc để ra vẻ ta đây.

Cô đâu ngờ, lại xảy ra chuyện thế này, đột nhiên, cô thật sự cảm nhận được nỗi tuyệt vọng gọi trời không thưa, gọi đất không đáp.

"Mỹ nữ Sở, ngoan ngoãn đi theo anh, anh đảm bảo sau này em sẽ được ăn ngon mặc đẹp." Lý Mặc đánh giá Sở Thanh Tuyết, hắn vừa điên cuồng nuốt nước miếng vừa dâm tà nói.

"Cút đi! Anh cút ngay!" Sở Thanh Tuyết gào lớn: "Bố tôi là chủ nhà họ Sở ở Đông Hải, anh dám làm xằng bậy, nhất định bố tôi sẽ giết chết anh."

"Ha!" Lý Mặc cực kỳ coi thường mà bật cười, nói: "Không phải chỉ là một hào môn tôm tép thôi hay sao? Lại còn giết tôi? Cô không nói ngược chứ? Nói thế này cho cô hiểu nhé, chỉ cần một câu nói của tôi, không chỉ có thể quyết định mạng sống của cha mẹ cô, còn có thể quyết định sự hưng vong của nhà họ Sở nữa đấy, cô hiểu chứ?"

"Anh, anh rể tôi có quan hệ với quân đội, cho dù thân phận của anh có cao hơn nữa, anh dám làm xằng bậy với tôi, thì cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt." Sở Thanh Tuyết càng hoảng hơn, đành lấy chút tin đồn liên quan tới Diệp Phàm mà cô nghe được ra để dọa Lý Mặc.

"Ha ha! Vậy tôi cũng chẳng ngại nói cho cô biết, bác cả của tôi, bác tư, chú sáu, cô tám, chú chín..., đều là lãnh đạo giữ chức vụ cao trong quân đội đấy."

Lý Mặc bật cười, hắn vốn không coi Sở Thanh Tuyết ra gì.

Trong mắt hắn, một hào môn tôm tép ở Hải Đông, không thể nào uy hiếp nổi hắn.

Cho nên, hắn mới ngang nhiên không kiêng nể gì như vậy!

Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Phàm bước vào.

"Vừa rồi tôi nghe thấy nhìn như có người gọi tôi là anh rể!" Diệp Phàm nhíu mày nhìn Sở Thanh Tuyết, cười gian.

"Diệp..." Nhìn thấy Diệp Phàm, Sở Thanh Tuyết sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần, cô vội vàng hét lên: "Anh...anh rể, cứu em với, mau cứu em với, tên khốn khiếp này muốn cưỡng đoạt em."

"Anh rể?" Lý Mặc có chút ngạc nhiên, "chuyện tốt" bị cắt ngang, khiến hắn không khỏi khó chịu, sau khi buông Sở Thanh Tuyết ra, hắn nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Mày muốn tự cút ra ngoài? Hay là đợi lát nữa, tao cho người kiêng thi thể của mày ra ngoài?"