Thấy mẹ con Tôn Quế Phương vội vàng bỏ của chạy lấy người, Lâm Lan lập tức thấy chẳng hiểu ra sao, đồ vô dụng đó đáng sợ như vậy thật sao? Còn trâu bò hơn Thẩm Quân Văn?
Lâm Lan lắc đầu, bà ấy thấy nhất định là Tôn Quế Phương đang nói bừa vì bị Thẩm Quân Văn dọa sợ.
Sau khi ra ngoài, Tôn Quế Phương cảm giác có một đám mây đen đang bao phủ trên đỉnh đầu mình.
“Con trai, bây giờ chúng ta đến ga tàu hỏa luôn, về quê tránh nạn.” Cảm giác bất an của Tôn Quế Phương càng ngày càng mãnh liệt.
“Mẹ, có đến mức như không? Đồ vô dụng Trần Phong có gì đáng sợ chứ? Hôm qua sau khi nó gặp ông Hàn, chắc chắn là nó quỳ xuống xin tha mạng, ông Hàn mới tha cho cái mạng chó của nó.” Trên mặt Lâm Đại Quân tràn đầy vẻ khó hiểu, hắn cảm thấy Tôn Quế Lâm lo bò trắng răng quá rồi. Hắn hiểu rõ hơn ai hết sự đáng sợ của Hàn Long, ông ta không chỉ là ông vua thế giới ngầm ở Thành Đông, dưới trướng còn có sát tinh Phương Đào còn làm tay sai cho ông ta, Trần Phong có ghê gớm thế nào cũng không thể đánh lại Phương Đào.
“Ồng Hàn con nói lợi hại như vậy thật sao?” Tôn Quế Phương ôm hi vọng hỏi.
“Tất nhiên rồi, trong tay ông Hàn có hơn ba trăm anh, ai cũng là nhân vật có máu mặt trong giới…” Lâm Đại Quân cảm thấy vinh hạnh khi đại ca của hắn là một trong ba trăm anh em của Hàn Long, lần nào nghe thấy đại ca nói về sự tích lẫy lừng của Hàn Long, Lâm Đại Quân đều thấy nhiệt huyết trong người trào dâng, cứ như là hắn đã tham gia vào những chuyện đó vậy.
Đúng lúc này một giọng nói u ám vang lên trước mặt Lâm Đại Quân.
“Lâm Đại Quân, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.”
Lâm Đại Quân ngẩng đầu với vẻ mặt hơi bất ngờ: “Anh Bưu, sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông xăm trổ đứng trước mặt Lâm Đại Quân chính là Trương Bưu, đại ca của hắn.
“Cậu đừng quan tâm đến việc sao tôi lại đến, đi với tôi một chuyến đi.” Trương Bưu phả khói thuốc và hờ hững nói.
Thấy phía sau Trương Bưu có vài người sắc mặt hung ác, Lâm Đại Quân lập tức ý thức được sự bất thường, hắn bất giác nuốt nước bọt và hỏi: “Anh Bưu, anh có ý gì?”
Trương Bưu hừ một tiếng: “Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, nói lắm thế làm gì!”
“Con trai, chạy!” Tôn Quế Phương nhanh trí phát hiện ra sự bất thường trước, bà ta chọc lưng của Lâm Đại Quân sau đó quay người chạy.
“Chạy? Bà có chạy được không?” Trương Bưu cười hung ác, sau đó đá một cái vào mông Tôn Quế Phương.
“Anh Bưu! Anh làm gì vậy?” Lâm Đại Quân tức nổ đom đóm mắt, hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao đang yên đang lành Trương Bưu lại ra tay với hắn và Tôn Quế Phương.
Trương Bưu không trả lời Lâm Đại Quân, mà trực tiếp lấy cây gậy bóng chày đánh vào đầu hắn.
“Bốp” một tiếng, Lâm Đại Quân chỉ thấy trước mắt tối đen rồi ngất đi.
Sau đó hai mẹ con Tôn Quế Phương bị trùm trong bao tải rồi tống lên xe van.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Trần Phong nhận được một tin nhắn.
“Cậu Trần, tôi đã làm xong việc rồi.”
Người gửi tin nhắn là Hàn Long, Trần Phong liếc nhìn rồi để điện thoại sang một bên, anh tin Hàn Long không dám lừa anh chuyện này.
Có lẽ mẹ con Tôn Quế Phương đã nhận được bài học xứng đáng rồi.
Lúc này Hạ Mộng Dao mặc một chiếc áo ngủ màu đen đi xuống từ trên tầng.
“Trần Phong, tuần sau anh có thời gian không?” Có lẽ là do vừa tắm xong, nên gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao ửng hồng, nhìn trông có vẻ rất xinh đẹp.
“Có đấy, sao thế?” Trần Phong cười hỏi.
“Em muốn anh đến Kim Lăng với em.” Hạ Mộng Dao nói.
“Ừ.” Trần Phong gật đầu đồng ý.
“Anh không hỏi em đến Kim Lăng làm gì à?” Hạ Mộng Dao bĩu môi và nói với vẻ không hài lòng.
Trần Phong cười gượng: “Vậy em đến Kim Lăng làm gì?”
“Em đi họp lớp.” Hạ Mộng Dao nói, khi cô ấy vừa kết hôn với Trần Phong vào ba năm trước cũng tổ chức một lần họp lớp, nhưng lần đó Trần Phong không muốn đi với cô ấy. Lần này Hạ Mộng Dao vẫn không chắc chắn Trần Phong có đi cùng cô ấy không.
“Em muốn anh đi với em?” Khóe miệng Trần Phong cong lên, anh hỏi. Ba năm trước anh không đi họp lớp với Hạ Mộng Dao là sợ đi rồi sẽ làm cô ấy mất mặt. Dù sao thì lúc đó anh chỉ là một nhân viên giao hàng, còn bạn cùng lớp của Hạ Mộng Dao không phải sếp tổng cũng là quản lý cấp cao, Trần Phong biết rõ nếu anh đi sẽ xảy ra chuyện gì.
Giống như là cảm nhận được ý tứ đùa giỡn trong giọng điệu của Trần Phong, Hạ Mộng Dao đỏ mặt và nghiêng người sang một bên: “Anh không muốn đi thì thôi vậy.”
“Muốn đi, muốn đi, anh nằm mơ cũng muốn đi.” Trần Phong vội vàng lên tiếng.
“Hừ, như vậy còn được.” Hạ Mộng Dao nhìn Trần Phong với vẻ hơi kiêu kỳ.
“Vậy tuần sau anh xin nghỉ…”
Trần Phong chưa nói hết câu thì “rầm” một tiếng, cửa biệt thự bị người ta đập mở bằng bạo lực.
Hai bóng dáng một gầy một béo mặc áo đen đeo mặt nạ xuất hiện ở cửa biệt thự.
Hai người mặc đồ bó sát, toàn thân được che chắn rất kĩ, chỉ để lộ hai con mắt.
“Từ Phi Dung đang ở đâu?” Người mặc áo đen gầy nhìn Trần Phong bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
Trần Phong nheo mắt lại nói: “Người nhà họ Bạch bảo chúng mày đến đây?”
Ánh mắt của người mặc áo đen gầy gò lạnh đi, hắn ta không trả lời mà sải bước đến trước mặt Trần Phong, bàn tay phải chuyển sang tư thế móng vuốt chim ưng, có một luồng khí lạnh lan tỏa trong không khí, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu bàn tay vuốt chim ưng này mà túm được vào cổ Trần Phong thì anh sẽ tạo thành cả hố máu.
“Trần Phong, cẩn…” Trên mặt Hạ Mộng Dao tràn đầy vẻ hoảng sợ, cô ấy vội vàng nhắc nhở Trần Phong.
Nhưng Hạ Mộng Dao còn chưa nói ra chữ “thận”, đã nhìn thấy Trần Phong cười khẩy, tung nắm đấm đỡ đòn.
Nắm đấm này của Trần Phong giống như viên đạn nóng rực bắn ra khỏi nòng, phát ra tiếng động vang dội trong không trung, hướng về phía bàn tay vuốt chim ưng của người mặc áo đen gầy.
Nắm đấm và móng vuốt giao nhau, cảnh tượng ngang tài ngang sức trong dự đoán không xuất hiện.
“Rắc” ngược lại có tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Con ngươi của người mặc áo đen gầy gò co rút lại, sau đó hắn ta chỉ cảm thấy một lực khổng lồ khó có thể chịu đựng từ lòng bàn tay lan ra toàn thân.
“Rầm!”
Người đàn ông mặc áo đen gầy bay ngược ra ngoài, đập vào tường bê tông của biệt thự, tạo thành một cái hố hình người lớn.
“Đại ca…”
Người mặc áo đen mập mạp hoảng sợ kêu lên, khi nhìn thấy cánh tay phải đã nát bét của người mặc áo đen gầy, sự sợ hãi trong mắt người mặc áo đen mập mạp khó có thể diễn ta bằng lời.
Điều đại ca của hắn ta tự hào nhất là cánh tay phải tôi luyện hơn hai mươi năm lại bị người ta làm cho nát bét chỉ bằng một đấm?
Người đàn ông trẻ tuổi này rốt cuộc là yêu nghiệt quái thai phương nào?
Người mặc áo đen mập mạp không nghĩ ngợi gì quay người chạy trốn.
Nhưng sao Trần Phong có thể cho hắn ta cơ hội, anh tóm lấy tách trà trên bàn ném về phía người mặc áo đen mập mạp.
Trần Phong không dùng quá nhiều sức nhưng tách trà vẫn phát ra âm thanh như xé rách không khí.
Người mặc áo đen mập mạp còn chưa bước một bước nào, tách trà đã đập vào lưng của hắn ta.
Trong chớp mắt, người mặc áo đen mập mạp chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, lục phủ ngũ tạng dịch chuyển vị trí giống như bị một chiếc xe container đâm vào.
“Phụt” người mặc áo đen mập mạp nôn ra một ngụm máu sau đó hắn ta gục ngay tại chỗ.
Mọi thứ kể thì chậm, nhưng từ khi hai người mặc áo đen xuất hiện cho đến khi họ ngã xuống bất tỉnh lại diễn ra trong chưa đầy ba giây!