“Nể mặt mà không biết điều, tôi sẽ không giết Trần Phong, nhưng tôi sẽ khiến cậu ta tàn phế, quỳ lạy dưới chân tôi, đến lúc đó tôi xem cô làm thế nào”.
Ánh mắt Arthur nhìn Thánh nữ Angel lạnh lẽo, nhủ thầm trong bụng.
Mấy người Giáo hoàng Zeus, Thánh nữ Angel, tổng thư ký Modric đến chỗ VIP, Arthur hành lễ với mấy người rồi nói: “Bệ hạ, tôi đã chuẩn bị xong rồi!”.
“Tốt! Tốt! Tốt! Đi đi, cho chúng tôi xem một trận đấu thật đặc sắc!”.
Tổng thư ký Modric tươi cười nhìn Arthur, dường như rất hài lòng với Arthur.
“Vâng, tôi sẽ bảo vệ sự uy nghiêm của Tòa Thánh!”.
Arthur xoay người đi, ánh mặt trời chiếu rọi lên người anh ta, mặt anh ta không cảm xúc, nhưng cơn giận trong lòng đã ngút trời, sát khí khuếch tán, đến giữa sàn đấu.
“Này, các võ sĩ Hoa Hạ đến rồi”.
Mọi người nhìn qua, Võ Chí Châu đẩy Kinh Nhất vào sân, bên cạnh ông ấy có Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Vô Thường, Cơ Uẩn và Thiên Ưng.
“Lạ thật, Võ đại sư đẩy ai thế?”.
“Không biết đúng không? Đây là Kinh Nhất, từng là thiên tài hàng đầu của giới võ thuật, sư huynh của Trần Phong!”.
“Aiz, chỉ tiếc là năm đó Kinh Nhất bị mấy cao thủ tấn công, cuối cùng dù giữ được mạng, nhưng lại rơi vào kết cục tàn phế suốt đời, đáng tiếc, đáng tiếc!”.
Trong đám đông nhiều người có kiến thức rộng rãi, sau lời giải thích của họ, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Kinh Nhất, thiên kiêu một thời này.
Kinh Nhất nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, nhìn kẻ thù năm xưa ở phía xa, anh ấy không thể hiện ra cái gì, có vẻ cực kì bình tĩnh.
Kinh Nhất năm ấy uy phong thế nào, sau khi bước vào sân đấu của cuộc thi võ thuật, thì nổi tiếng thế giới, trở thành nhân vật số một, số hai của giới võ thuật.
Hôm nay anh ấy lại đến sân đấu này, anh ấy dùng thân phận sư huynh đến xem trận đấu của Trần Phong, cổ vũ trợ uy cho sư đệ mình.
“Kinh Nhất này lết cái thân tàn đến đây, chẳng lẽ là để cổ vũ trợ uy cho sư đệ mình?”.
“Hừ, võ sĩ thi đấu cổ vũ trợ uy thì có tác dụng quái gì, thua thì vẫn phải thua, biết đâu kết cục của Trần Phong lại như Kinh Nhất!”.
“Aiz, nếu như vậy thì đúng là quá thê thảm!”.
Sự xuất hiện của Kinh Nhất thu hút lời bàn tán của nhiều người, đều bàn luận việc năm ấy, trong đó cũng có nhiều ngôn từ độc ác.
Kinh Nhất cứ như không nghe thấy những gì đối phương nói, tâm trạng không có chút dao động nào, nhóm mấy người như Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Thương Bác nhìn thấy biểu cảm của Kinh Nhất, trong lòng rất khâm phục.
Năm ấy Kinh Nhất bị bao vây tấn công, đánh tàn phế, hôm nay lại lần nữa gặp kẻ thù khi xưa, thế mà không thể hiện bất kì cảm xúc gì, sự nhẫn nại và vững vàng này nhóm Võ Chí Châu tự xấu hổ là không bằng.
“Hừ, đợi lát nữa thằng ranh Trần Phong kia bị đánh chết xong thì tôi xem ông có vờ vịt nữa được không!”.
Hồng Thiên Bá nhìn Kinh Nhất kiểu gì cũng thấy kì cục, đặc biệt là biểu cảm thong dong của đối phương.
Năm ấy khi ông ta bị đuổi khỏi giới võ thuật, Kinh Nhất đang như mặt trời ban trưa, trở thành hình mẫu của giới võ thuật Hoa Hạ, sự đối lập này khiến ông ta sinh ra suy nghĩ độc ác.
Sau khi Võ Chí Châu đẩy Kinh Nhất đến ghế xem thi đấu thì một mình rời đi, đi về phía ghế VIP, vì ông ấy đại diện cho Hoa Hạ, nên phải ngồi ở ghế VIP xem thi đấu cùng Giáo hoàng Zeus.
“Trần Phong ra rồi!”.
Ánh mắt mọi người nhìn qua, Trần Phong vẫn đi ra với vẻ mặt tươi cười, tiếng hoan hô của các khán giả bỗng chốc lên đến đỉnh.
Arthur thấy cảnh này, nắm đấm siết chặt, cơn giận bùng cháy.
Không lâu sau, Trần Phong bèn đứng giữa sàn đấu.
“Không ngờ cậu cũng có thể vào tốp bốn, vượt khỏi dự đoán của tôi”.
Arthur mặt mày lạnh tanh, trong ngôn từ rất khinh thường Trần Phong, đây chính là mục đích của anh ta, phải sỉ nhục Trần Phong trước mặt Thánh nữ Angel.
“Cậu còn nhớ Caesar không?”, Arthur đột nhiên hỏi.
“Caesar là ai?”.
Trần Phong giả vờ lặng im nghĩ một lúc, cảnh này rơi vào mắt Arthur, khiến anh ta càng thêm tức giận.
“Sự sỉ nhục của cậu với em trai tôi hôm ấy, hôm nay tôi phải trả lại, đương nhiên, nếu cậu xin lỗi trước mặt mọi người, rồi nhận thua, thì tôi có thể tha cho cậu một mạng!”.
Arthur ăn nói cực kì ngạo mạn, không hề để Trần Phong vào mắt.
“Ồ, anh ta chính là em trai anh, thảo nào tầm nhìn nông cạn y như anh, ngông cuồng tự đại!”.
Trần Phong không khách sáo, nói móc Arthur.
“Cậu làm vậy là không để đường lui cho mình rồi!”, nắm đấm Arthur siết chặt, hung dữ nói.
Trọng tài đứng một bên, không do dự nữa mà trực tiếp tuyên bố trận đấu bắt đầu: “Hai bên chuẩn bị, trận đấu chính thức bắt đầu!”.
“Trần Phong, tôi sẽ khiến cậu biết, cậu ở trước mặt tôi thì không đỡ nổi một đòn”.
Trong khi nói, Arthur khởi động nội kình, điều động khí ức trong cơ thể.
“Chỉ biết nói miệng sao?”.
Trần Phong nghe mấy lời như vậy thực sự là nhiều quá rồi.
“Cậu muốn chết?”.
Arthur quát to một tiếng, bóng dáng cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất tăm, đợi khi anh ta xuất hiện thì khoảng cách với Trần Phong đã chưa đến 10 mét.
Chỉ thấy Arthur hai tay chắp thành chữ thập, chém bằng Chiến Thần Trảm tuyệt chiêu mạnh nhất của anh ta.
Hôm ấy Lovsky vũ khí bí mật của Sa Hoàng, bị chiêu này đánh bại trong nháy mắt, hôm nay Trần Phong ứng phó thế nào?
Arthur đảm nhận chức vụ đội trưởng đội hộ vệ không phải là người lỗ mãng, anh ta cực kì thông minh, mặc dù ngoài mặt có vẻ là người chính trực, cả người ngập chính khí, nhưng anh ta một mặt chân thực của anh ta là mưu mô thủ đoạn.
Trận đấu trước, vốn dĩ vì việc của Thánh nữ Angel, trong lòng bất mãn, oán khí cực mạnh, vừa hay gặp Lovsky vũ khí bí mật của Sa Hoàng, nên vừa ra tay anh ta đã dùng chiêu thức mạnh nhất đánh bại đối phương trong tích tức.
Từ trận lần trước, Giáo hoàng Zeus rõ ràng đã thay đổi suy nghĩ với anh ta, chỉ có điều Thánh nữ Angel vẫn như vậy, thậm chí còn cầu xin anh ta vì Trần Phong, việc này bảo Arthur nhịn sao được.
Cho nên hôm nay anh ta muốn giết Trần Phong bằng một đòn, thứ nhất là để xóa bỏ hận thù trong lòng, thứ hai cũng là để loại bỏ một kình địch của mình, còn về phía Thánh nữ Angel anh ta tự biết giải thích thế nào.
Arthur hai tay xếp thành hình chữ thập, khí tức trên người tản ra, như chiến thần, nhảy lên chém xuống Trần Phong.
Anh ta đã quyết định hôm nay hoặc là đánh chết Trần Phong, hoặc là trực tiếp đánh anh tàn phế, khiến Trần Phong trở thành một người vô dụng.
Lúc Arthur dùng Chiến Thần Trảm, từng luồng khí tức cực mạnh bao lấy Trần Phong.
Trước mắt Trần Phong xuất hiện sự khoảng mơ hồ, cứ như đều là kiếm ảnh ùn ùn kéo đến, không có đường chạy, nhưng mơ hồ ngắn ngủi qua đi, Trần Phong đã khôi phục tinh thần, bóng dáng di chuyển, tránh sang bên phải, tránh được đòn tấn công này.
Mặc dù nói tốc độ của Trần Phong cực nganh, tránh được đòn tấn công chí mạng, nhưng quần áo anh lại bị ảnh hưởng, bỗng chốc bị xé rách, mấy luồng khí tức bị nội kình của Trần Phong làm cho tan đi.
Mọi thứ nói thì chậm, thực ra xảy ra trong chớp mắt, nên khán giả trong sân căn bản không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Hai người đúng là mạnh thật!”.
Những người mạnh khác trong sân đều cảm nhận được cú chém đáng sợ kia của Arthur, trong lòng cảm thán sự lớn mạnh của Arthur, đồng thời Trần Phong có thể tránh được đòn tấn công này, đúng là khiến họ rất kinh ngạc.
Kinh ngạc không chỉ có khán giả có mặt, kể cả Arthur cũng hơi khó tin.
- -------------------