Sáng tạo võ học cần nắm như lòng bàn tay phương thức tấn công và phòng thủ, như vậy mới có thể tìm tòi con đường sáng tạo, nên mới nói xét từ một mặt nào đó thì quan niệm võ học cũng cực kì quan trọng.
“Cơ thí chủ nói có lý, tự sáng tạo võ học vốn đã là việc cực kì khó khăn, dù là võ sĩ tài trí thông minh thì có lẽ cũng phải tốn thời gian và sức lực!”.
Im lặng một lúc, Phương Chính đại sư lên tiếng.
“Vậy trận đấu lần này người anh em Trần Phong có thể đánh bại Arthur không? Hoặc là lần này người anh em Trần Phong không sáng tạo được võ công thức thứ ba, vậy tỉ lệ thắng Arthur của anh ấy là bao nhiêu?”.
Cơ Uẩn cau mày, hỏi ra nghi vấn trong lòng, anh ta lo Trần Phong thất bại, càng không mong Trần Phong thua Arthur của Tòa Thánh.
Lần này đến Van-ti-căng tham gia cuộc thi võ thuật cấp thế giới, bọn người họ đại diện cho Hoa Hạ ra chiến đấu, hiện tại chỉ còn một mình Trần Phong, Cơ Uẩn đã thua từ sớm, Tam Giới bị thương nặng suýt chết, Thiên Ưng thì bị gãy một chân.
Có thể nói tình hình cực kì không tốt, hiện tại mọi hi vọng đều đặt trên người Trần Phong, nếu Trần Phong thất bại, vậy lần này đội của Hoa Hạ sẽ thua sạch.
Thực ra điều Cơ Uẩn lo nhất không phải là cái gọi là vinh dự mà là sự an toàn của Trần Phong, nếu Trần Phong thua cuộc, rất có thể sẽ mất mạng, hoặc là có thể nói chắc chắn sẽ mất mạng, đây mới là vấn đề mọi người lo lắng.
Khi Cơ Uẩn lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn sang Võ Chí Châu, Võ Chí Châu là trưởng lão của Liên minh võ sĩ, thực lực cũng mạnh hơn người ở đây một chút.
“Ừm, chắc là chỉ có khoảng ba phần mười”.
Võ Chí Châu do dự một lát vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ba phần? Tôi nghĩ Võ trưởng lão coi trọng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Trần Phong nhỉ?”.
Võ Chí Châu vừa dứt lời, Cơ Vô Thường cười gượng nói: “Lúc võ sĩ quyết đấu, nếu thực lực hai người không chênh lệch mấy, vậy thì kinh nghiệm chiến đấu cực kì quan trọng, có thể nói là có thể tạo tác dụng mang tính quyết định, nhưng nếu thực lực chênh lệch quá xa, thì không có ích lắm, như lúc Trần Phong đấu với Sachi của nước R, mặc dù đối phương lợi dụng thuốc gene, nhưng lúc ấy Trần Phong đúng là không địch lại, tôi cho rằng tỉ lệ của cậu ấy chỉ có hai phần, đây còn là tính toán thận trọng!”.
Nghe thấy lời của Võ Chí Châu, mọi người thở dài, không biết phải làm sao, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân Trần Phong để ứng phó rồi.
“Trận đấu này rất không khả quan, khả năng Trần Phong thua cực lớn, chính Trần Phong chắc cũng ý thức được điểm này, nếu không thì sẽ không bế quan, chỉ có điều có thể thay đổi kết quả cuối cùng không thì không biết được!”.
Thương Bác im lặng một lúc, cũng nói ra cái nhìn của mình với trận đấu.
“A di đà phật, mong Phật tổ phù hộ Trần Phong bình an vô sự!”.
Phương Chính đại sư chập hai tay thành chữ thập, thành kính cầu nguyện cho Trần Phong.
“Aiz, người anh em, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì, anh mà bị làm sao thì tôi phải làm thế nào?”.
Vẻ mặt Tam Giới nghiêm túc, gương mặt lo lắng, sau khi anh ta bị Hồng Dịch đánh trọng thương, là Trần Phong ra mặt thay anh ta, đánh cho Hồng Dịch tàn phế, phần ân tình này, anh ta luôn khắc ghi trong lòng.
Quan hệ của Tam Giới và Trần Phong vẫn luôn rất tốt, Trần Phong có thể lên núi đao xuống biển lửa vì Tam Giới, nhưng lúc này Tam Giới lại không thể giúp được Trần Phong, nên trong lòng cực kì khó chịu.
Tam Giới thử nghĩ nếu Trần Phong không giúp anh ta trả thù, có phải sẽ tránh được nguy cơ lần này không, đáng tiếc đây chỉ là một loại ảo tưởng, không có nếu như.
“Khốn kiếp, Arthur Tòa của Thánh giả làm màu cái gì, đang yên đang lành tung tin muốn giết Trần Phong, nếu không thì trận đấu lần này dù thua cũng không sao!”, Cơ Uẩn cũng là người nóng tính, không nhịn được mắng to, theo anh ta thấy, Arthur kia cậy là địa bàn của mình nên mới cố ý gây khó dễ.
Thiên Ưng vẫn luôn im lặng, không nói gì, chỉ có điều nắm đấm anh ta siết chặt, trong mắt cũng có vẻ lo lắng, nhủ thầm trong lòng: “Người anh em Trần Phong, cậu nhất định phải bình an vượt qua cửa ải khó khăn này, trận đấu của cậu và tôi vẫn chưa tiến hành mà!”.
“Mọi người đợi ở đây, tôi ra sân bay đón người!”.
Võ Chí Châu nhìn đồng hồ một cái, nói thầm đến giờ rồi, bèn rời khỏi phòng.
Nửa tiếng sau, Võ Chí Châu ngồi vào chiếc xe chuyên dụng của Hoa Hạ đi đến Sân bay La Mã.
Thời gian trôi qua từng chút một, lại qua 20 phút, trong đám đông có một người ngồi xe lăn đeo chiếc túi tác chiến đặc công cũ mèm, đi qua lối đi, không ngờ người này là Kinh Nhất.
Sự xuất hiện của anh ấy hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, nhân viên sân bay và đám đông nhiệt tình nhiều lần muốn giúp Kinh Nhất, cuối cùng bị Kinh Nhất từ chối.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi, không ngờ độ gây chú ý của anh cũng cao ghê, quốc bảo cũng chỉ thế mà thôi, ha, ha, ha!”.
Võ Chí Châu cười ha hả, đầu tiên là trêu chọc một câu, sau đó tiếp tục nói: “Trần Phong – sư đệ của anh hôm qua đã bế quan, đến giờ vẫn chưa xuất quan, anh có muốn đi xem thử không?”.
Hai mắt Kinh Nhất lóe lên, lặng yên một lúc rồi nói: “Không cần, để cậu ấy yên tâm bế quan đi, mong nhóm Võ trưởng lão cũng đừng làm phiền cậu ấy, càng không thể để cậu ấy biết tôi đến đây”.
“Ừm, được!”.
Võ Chí Châu gật đầu, không có dị nghị gì, sau đó đến bên cạnh Kinh Nhất giúp anh ấy cởi túi tác chiến ra.
“Túi tác chiến sao lại quen thuộc thế này, là của Liên minh võ sĩ sao?”.
Võ Chí Châu nghĩ một lúc, nói ra nghi vấn trong lòng.
“Ừm, đúng vậy!”.
Kinh Nhất mỉm cười đáp lại.
“Nếu anh đến sớm chút thì hay rồi, như vậy thì anh có thể nhìn thấy mấy chiến tích đáng tự hào của Trần Phong, hơn nữa cũng sẽ trở thành người hãnh diện nhất trên Quảng trường Quang Minh”.
Võ Chí Châu đeo túi tác chiến lên người, sau đó đẩy xe lăn của Kinh Nhất, giải thích việc xảy ra gần đây cho anh ấy.
Hai người rời khỏi sân bay, Võ Chí Châu nâng Kinh Nhất lên xe, sau đó đặt xe lăn ra cốp xe.
“Trần Phong ngày trước là niềm tự hào của tôi, bây giờ cũng vậy, hơn nữa vẫn luôn như vậy!”.
Kinh Nhất nhìn về phương xa với ánh mắt kiên định, không biết đang nghĩ gì.
“Với trận đấu của Trần Phong và Arthur lần này, anh thấy thế nào?”.
Võ Chí Châu do dự một lát, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Arthur là đội trưởng đội hộ vệ Tòa Thánh, tuổi trẻ đã ngồi vào vị trí này, thứ nhất là sự coi trọng của Giáo hoàng với cậu ta, thứ ai đủ để thấy thực lực của cậu ta rất mạnh, hơn nữa trận đấu trước đó tôi cũng đã tìm hiểu, lần này e là hơi khó khăn!”.
Kinh Nhất cau mày, tiếp tục nói: “Tôi hiểu thực lực của Trần Phong, trận đấu lần này chính là không biết thực lực của Trần Phong có thể tăng thêm chút, vượt qua cửa ải khó khăn không”.
“Anh lo cậu ấy bị giết sao?”.
Võ Chí Châu thở dài nói.
“Có thể không lo sao?”.
Kinh Nhất cười gượng nói: “Mặc dù lo lắng, nhưng tôi càng hi vọng Trần Phong có thể tạo niềm vui bất ngờ cho chúng ta, làm ra việc khiến mọi người ngạc nhiên hơn, tôi càng hi vọng cậu ấy có thể vượt mọi chông gai đánh bại Arthur người được gọi là đội trưởng đội hộ vệ Tòa Thánh hơn”.
“Ừm!”.
Võ Chí Châu nhìn về phương xa lặng lẽ gật đầu với ánh mắt như có như không.
Trong khách sạn, Trần Phong ngồi khoanh chân, không biết gì với việc bên ngoài, lúc này anh đã chìm đắm trong võ học, cả cơ thể và tinh thần đều nghiên cứu chiêu thức, ứng phó với trận đấu tiếp theo.
Trong đầu Trần Phong không ngừng nhớ lại Chiến Thần Trảm mà Arthur tung ra, từ lúc Arthur ra tay đến khi đánh bại vũ khi bí mật của Sa Hoàng trong tích tắc, mọi chi tiết Trần Phong đều nhìn cả vào mắt.
- -------------------