Nhưng nếu Trần Phong đã nói phải khiến Sachi trả giá đắt, thì cũng không thể bỏ qua thế này, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Lúc trận đấu mới bắt đầu, thực lực của Sachi đúng là vượt khỏi dự đoán của Trần Phong, đối phương dựa vào sức mạnh bản thân, tung ra Phá Lãng Trảm, uy lực đã uy hiếp đến sự an toàn của Trần Phong, sau đó đối phương lại kích hoạt thuốc gene trong cơ thể khiến sức chiến đấu được nâng cao chưa từng có.
Trần Phong không phải đồ ngốc, không cứng đối cứng, mà không ngừng làm giảm thực lực của đối phương, đợi nội kình và khí tức trong cơ thể Sachi dần yếu đi, Trần Phong như mãnh thú triển khai tấn công, xoay chuyển chiến cuộc trong nháy mắt.
“Đi chết đi!”.
Đúng lúc này, Sachi hét to một tiếng, đón màn tấn công của Trần Phong, đao tay giơ lên, lại lần nữa thi triển Phá Lãng Trảm.
Mặc dù nói anh ta vừa nãy bị một đấm của Trần Phong đánh lui, hơn nữa khí tức, huyết mạch trong cơ thể đều bất ổn, nhưng trong thời khắc quan trọng này, anh ta cũng không lo nhiều thế được.
Thi đấu đến lúc này, anh ta đã đánh mất lí trí, lúc trận đấu bắt đầu anh ta tràn đầy tự tin, tưởng Hải Lãng Trảm có thể giết Trần Phong, nhưng không ngờ dù là Phá Lãng Trảm cũng không thể giết chết đối phương, chỉ khiến đối phương bị thương nhẹ.
Việc này sao anh ta có thể chấp nhận, điều khiến anh ta phẫn nộ hơn vẫn là việc phía sau, anh ta khởi động thuốc gene trong cơ thể, sức chiến đấu tăng đến giai đoạn đáng sợ, nhưng dù như vậy, vẫn bị Trần Phong tránh được.
Cuộc chiến của hai người đến hiện tại, Sachi đã dùng hết một lượt các chiêu thức có thể thi triển, vẫn không thể làm gì đối phương, việc này là một đả kích nặng nề với sự tự tin của anh ta, sức chiến đấu của anh ta đang giảm dần.
Cho nên lúc này anh ta đã quên mất kĩ xảo, chỉ muốn nhanh chóng giết chết đối phương, không bận tâm khí tức trong cơ thể, đã lại lần nữa dùng Phá Lãng Trảm.
Lần này đứng trước Phá Lãng Trảm của Sachi, Trần Phong không tránh nữa, mà siết chặt nắm đấm kéo ra sau, chuẩn bị nghênh chiến.
Trần Phong rõ ràng là đã phát giác khí tức của Sachi đã không được hai phần tư trạng thái đỉnh cao, hơn nữa tốc độ giảm của khí tức vẫn còn tiếp tục, anh ta sắp rớt lại về thực lực ban đầu rồi.
Thực lực này với Trần Phong mà nói, uy hiếp không lớn.
Chiêu thức của hai người lại lần nữa va chạm với nhau, Sachi hừ một tiếng, cơ thể bị đẩy lùi, gan bàn tay chảy máu, cánh tay tê dại gần như sắp mất tri giác.
Nhìn lại Trần Phong, anh đứng ở chỗ cũ không xê dịch chút nào, tạo thành sự đối lập rõ ràng với màn giật lùi của Sachi.
Sự đối lập này người trong nghề nhìn vào hiểu rất rõ, nhưng những người ngoài nghề của xã hội thượng lưu thì lại không hiểu, bọn họ không hiểu tại sao trận đấu đến bước này, vai trò của hai người lại đổi cho nhau, sao Trần Phong lại chiếm ưu thế rồi.
“Ừm, Trần Phong thế mà lại chuyển bại thành thắng, với tình hình hiện tại thì trận này Trần Phong sắp thắng rồi!”.
Lúc này dù là những người mạnh như William, Arthur hay Madhi thì trong lòng cũng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Khí tức trong cơ thể Sachi không ổn định, thực lực đang giảm, hơn nữa không có xu hướng ngừng lại, vậy thì trận đấu này Trần Phong nhất định sẽ thắng, Sachi coi như đã thua hẳn rồi.
Cuộc thi võ thuật cấp thế giới, mọi người đều muốn nhìn thấy trận đấu đặc sắc vô song.
Mấy trận đầu cuộc thi nghiêm khắc mà nói thì không có nội dung gì đặc sắc, vì thực lực người yếu có hạn, người mạnh chính là uy hiếp, nên đều một chiêu khống chế địch, như William và Arthur dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh bại đối thủ, anh ta đã nghiền, nhưng các khán giả thì xem không đã nghiền, cho nên khán giả của mấy trận đầu rất ít, đến tận khi Trần Phong lên đấu với Lee Chang Hee mới thay đổi tình hình này.
Phải biết là cuộc thi cấp thế giới nếu không có khán giả góp vui, thì sẽ thành cái gì? Đúng là một trò cười, đúng lúc này, Lee Chang Hee nói sẽ giết Trần Phong, bỗng chốc thu hút ánh mắt của mọi người.
Vốn dĩ sự tích của Trần Phong đã khiến mọi người có mong đợi trong lòng, khi đấu với Lee Chang Hee, trận đấu của họ có thể nói là đặc sắc vô cùng, trận chiến sống còn, không phải anh chết thì là tôi chết.
Trận đấu này khiến mọi người làm quen lại Trần Phong, khi Trần Phong ra trận lần hai, gặp phải Ron, Ron còn mạnh hơn Lee Chang Hee, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh cho thành chó chết.
Còn trận thứ ba là đấu với Hồng Dịch, Hồng Dịch là hi vọng của Hồng Thiên Bá, hi vọng rửa nỗi nhục năm xưa cho Hồng Thiên Bá, sau khi gặp Trần Phong, trận đấu của hai người cũng cực kì đặc sắc, chỉ có điều cuối cùng vẫn thua trong tay Trần Phong, bị Trần Phong đánh hỏng hoàn toàn, từ trận đấu này, ánh mắt mọi người đã hoàn toàn tập trung trên người Trần Phong, người vốn dĩ không đánh giá cao Trần Phong, cũng thay đổi suy nghĩ trong trận đấu đó.
Có thể nói Trần Phong đã trở thành tiêu điểm của cuộc thi võ thuật thế giới, mặc dù thực lực của Arthur và William cũng rất mạnh, nhưng phương thức chiến đấu của bọn họ với khán giả mà nói rất chán, còn Trần Phong khác với hai người bọn họ.
Mà trận đấu hôm nay có thể nói là nhiều khán giả vố đã xem mấy trận hôm nay cũng đến đây, để xem trận đấu đặc sắc này.
Hoa Hạ và nước R vốn đã không hợp nhau, mà trước đó Trần Phong một mình xông vào nước R, cứu người trong lòng mình, lại giết nhiều võ sĩ, có thể nói là quậy cho nước R long trời lở đất, người mạnh trên Bảng Thần bắt tay vào hành động cũng chẳng được việc gì, đến cuối cùng ép đến mức Chiến Đường ra mặt.
Cứ tưởng dựa vào thực lực và mạng lưới tình báo của Chiến Đường, Trần Phong chắc chắn có lắp thêm cánh cũng khó thoát, nhưng ai mà ngờ Trần Phong lại lặng lẽ rời khỏi nước R.
Những sự tích truyền kỳ này, không lâu sau đã đồn xa, trong lòng một số võ sĩ trẻ âm thầm coi Trần Phong là tấm gương luyện võ.
Khi thiên tài võ học trăm năm khó gặp của nước R – Sachi đến đây tham gia thi đấu, mọi người đều hiểu rõ, Sachi muốn không chết không thôi với Trần Phong.
Trận đấu vừa bắt đầu, hai bên đanh ngang cơ, khi Sachi giai đoạn giữa dùng Phá Lãng Trảm, mọi người đều cho rằng lần này Trần Phong phải mất mạng nơi suối vàng rồi.
Nhưng không ngờ thế sự khó lường, Trần Phong lại dựa vào thực lực và kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, xoay chuyển hoàn toàn tình thế, hơn nữa còn sắp giành được thắng lợi trận đấu.
Mọi thứ đều khiến người ta khâm phục, nói thực đến cả Arthur cũng có dao động trong chốc lát, chỉ có điều ngay lập tức bị ý chí chiến đấu đè xuống.
“Thua rồi, toi rồi!”.
Sắc mặt Miyamoto Yamayaki trên khán đài trắng bệch, dường như đã đánh mất mọi sức lực, ngồi bệt trên ghế, dựa vào thực lực của ông ta, ông ta có thể nhìn ra được, lúc này Sachi đã thành nỏ mạnh hết đà, cắn răng cố gượng mà thôi.
Hơn nữa ông ta hiểu Phá Lãng Trảm, chiêu thức này là phán đoán dựa vào sự thâm hậu nội kình của người thi triển, với sự thâm hậu nội kình của Sachi chỉ có thể thi triển bốn lần.
Mà hiện tại anh ta đã thi triển bốn lần, lần cuối cùng khí huyết bất ổn, uy lực cũng không giống lúc trước, Phá Lãng Trảm là tuyệt chiêu của Sachi, lúc này tuyệt chiêu đã dùng hết, kẻ địch vẫn chưa chết, vậy thì kết cục của anh ta nghĩ thôi cũng biết.
“Việc này… sao có thể chứ?”.
Miyamoto Yamayaki hiểu, Sachi - nhân vật chính trên võ đài trong lòng càng hiểu hơn, lúc này trong cơ thể anh ta không có chút nội kình nào, anh ta bây giờ dù có là một giai đoạn đầu Hóa Kình cũng có thể giết anh ta.
- -------------------