Trần Phong đi đến với gương mặt không cảm xúc, không bị người xung quanh ảnh hưởng, mặc dù sự kiện này rất hoành tráng, nhưng vẫn không đến mức Trần Phong phải thay đổi sắc mặt, Trần Phong đi trong đám đông, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng William.
Trước cuộc thi, Trần Phong đã biết tin tức của kẻ thù, năm ấy Kinh Nhất bị nhiều người bao vây tấn công, cuối cùng bị Tổ chứ Huyết Sát đánh gãy hai chân, mọi việc anh đều ghi nhớ trong lòng.
Trần Phong lặng lẽ dùng ánh mắt nhìn quét mọi người, trông có vẻ như vô tình, thực ra là đã nhớ gương mặt mọi người trong lòng.
Anh nhìn thấy Hồng Dịch trong đám đông, cũng nhìn thấy mấy kẻ thù khác, ánh mắt của mấy người đó nhìn Trần Phong lúc này cũng để lộ sát ý nồng đậm.
Trong đám đông, thiên tài võ học Sachi đại diện nước R xuất hiện, lúc này mặc Kimono màu trắng, đi guốc mộc, cực kì nổi bật trong đám đông, Sachi lúc này cũng nở nụ cười lạnh băng, trong ánh mắt để lộ sự khinh thường, dường như Trần Phong đã là đồ trong túi anh ta.
Với sát ý của mấy người như Sachi, Hồng Dịch, Trần Phong không để ý, sau khi ghi nhớ họ trong lòng thì không nhìn nữa, đúng lúc này anh nhìn thấy Arthur, hai mắt Trần Phong khép hờ.
Arthur, đội trưởng đội hộ vệ Tòa Thánh Van-ti-căng, thân hình cao to vạm vỡ, có gương mặt tuấn tú, tóc màu vàng kim, lúc này anh ta mặc bộ áo giáp màu trắng, tay cầm súng trường, từ xa đã có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người anh ta.
Trần Phong không kiềm được mà nhớ lại miêu tả về Arthur trong tài liệu.
Van-ti-căng là trung tâm của cuộc thi lần này, kéo theo danh tiếng của đội trưởng đội hộ vệ Arthur cũng vang xa, không phân cao thấp với Trần Phong.
Arthur vốn không để ý, vừa nãy sau khi thấy Trần Phong, cũng không thể hiện ra cái gì, nhưng lúc này anh ta thấy ánh mắt Trần Phong lướt qua, trong mắt thế mà lại lộ ý chí chiến đấu, trong hai mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy, dù cách xa thế này Trần Phong cũng có thể cảm nhận được.
“Arthur có thể nói là người mạnh thực sự trong thế hệ trẻ!”.
Đối diện với ý chí chiến đấu mạnh liệt của Arthur, Trần Phong không tỏ vẻ gì, hơn nữa còn lướt qua như làn gió mát, ánh mắt chuyển khỏi người Arthur, dường như không để anh ta vào mắt.
Arthur thấy vậy thì hơi cau mày, sắc mặt cũng dần lạnh lẽo.
Phải biết là thân là người có khả năng cao giành quán quân Đại hội võ thuật toàn cầu lần này, thực lực của anh ta được các bên công nhận, có thể nói là nhân vật kiểu mẫu trong thế hệ trẻ giới võ thuật thế giới.
Đánh giá như vậy, niềm vinh dự này khiến anh ta khi đối mặt với võ sĩ khác thi vô thức có cảm giác trên cơ.
Cảm giác này bất giác khiến anh ta nâng vị trí của mình lên rất cao, chỉ cần anh ta có thể nhìn tuyển thủ nào một cái, thì cũng là vinh dự to lớn của người đó chứ đừng nói là được đấu với anh ta, trong cảm giác ấy, không ngờ Trần Phong lại lờ sự tồn tại của anh ta, khiến Arthur không kiềm được mà nắm chặt súng trong tay.
Trần Phong không nghĩ nhiều với những việc này, càng sẽ không để ý hành động của mình sẽ khơi gợi suy nghĩ trong lòng Arthur, lúc này anh bị một người đàn ông mặc đồ đen khác hấp dẫn.
Thân hình người đàn ông đó không cao, tóc đen, da vàng, mặc chiếc áo gió màu đen, một chiếc mặt nạ quỷ che đi gương mặt vốn có, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài qua mặt nạ.
“Là William!”.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Trần Phong gần như ngay lập tức nhớ đến tên một người.
Tất cả đều nhờ phần tài liệu của Thạch Phá Quân, vừa nãy anh nhìn mọi người là để đối chiếu với người trong tài liệu kia, những người anh nhìn đều tương ứng với tài liệu, chỉ có…
Lúc ấy trong tập tài liệu đó chỉ có William là không có ảnh.
Cộng thêm việc mọi người chỗ này đều khớp với trên tài liệu, Trần Phong gần như vừa nhìn đã xác định, người đeo mặt nạ quỷ trước mặt chính là William, thủ lĩnh của Tổ chứ Huyết Sát năm ấy.
Trần Phong nhìn William, còn William cũng đang quan sát Trần Phong, thấy Trần Phong đưa mắt tới, mắt William nheo lại, từ trong ánh mắt anh ta có thể cảm nhận được cái lạnh như băng kia.
“Chính là anh ta!”.
Trần Phong nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của William, sâu trong lòng đã xác định thân phận của đối phương.
Năm ấy William cũng là thiên tài trong giới võ thuật, còn thành lập Tổ chứ Huyết Sát, sát ý tỏa ra trên người anh ta khác với người thường, sát ý này nhuốm máu của nhiều người tạo thành.
Có lẽ quan sát thấy Trần Phong đã phát hiện thân phận của mình, sát ý William tỏa ra càng rõ rệt hơn, dường như đang gửi thư khiêu chiến với Trần Phong.
“Cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi, sư huynh, thù của anh sắp trả rồi!”.
Sát ý tỏa ra trên người Trần Phong chắc chắn không ít hơn William, cái gọi là kẻ thù gặp nhau, cực kì tức giận, lúc này nếu không phải sắp thi đấu thì Trần Phong thực sự muốn ngay lập tức xông lên không chết không thôi với đối phương.
Nhưng Trần Phong biết, đây là việc không thể, cuộc thi cấp thế giới, làm như vậy không những không trả được thù thậm chí còn ảnh hưởng đến danh tiếng Hoa Hạ.
Đạo lí này Trần Phong không thể không biết, cho nên anh hít sâu một hơi, xua đi sát ý trên người, tâm cảnh khôi phục bình tĩnh, đứng chung với mấy tuyển thủ khác.
Phía trước là một cái sân khấu, lúc này trên khấu có năm người đứng.
Đứng giữa năm người là một ông lão tóc bạc phơ, mặc dù tuổi đã cao nhưng khí thế của ông ấy lại không hề giảm đi chút nào.
Ông lão này tên là Zeus, ông ấy chính là hội trưởng của Liên minh võ học thế giới tổ chức cuộc thi lần này, cũng là Giáo hoàng của Tòa Thánh Van-ti-căng.
Ở hai bên Zeus, lần lượt là phó tổng thư ký Liên minh Châu Âu, còn có nhân vật đại diện cho ba quốc gia Hoa Hạ, Mễ Quốc, Sa Hoàng.
Đứng trên sân khấu đại diện cho Hoa Hạ tham dự chính là Võ Chí Châu của Liên minh võ sĩ, Võ trưởng lão.
Võ Chí Châu đảm nhận chức vụ quan trọng trong tổ chức võ sĩ Hoa Hạ, đồng thời có chỗ đứng trong Liên minh võ học thế giới, hai thân phận cộng với nhau, có thể nói là danh tiếng lan xa, ông ấy lúc này hoàn toàn có thể đứng trên sân khấu.
Trần Phong và tất cả các võ sĩ khác tham gia cuộc thi lần này giờ đang đứng dưới sân khấu, Zeus tiến lên một bước, bỗng chốc tất cả mọi người ở đây dừng nói chuyện, sảnh bỗng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ông lão đức cao vọng trọng này.
“Cuộc thi võ học cấp thế giới, hôm nay chính thức khai mạc rồi, đây là cuộc thi khiến người trên thế giới chú ý, hôm nay cũng là ngày đáng chúc mừng!”.
Zeus đứng trên bục, khí vận đan điền, giọng nói sang sảng vang vọng khắp mọi góc của sân đấu, ông ấy không dùng thiết bị phóng thanh, nhưng giọng ông ấy vẫn được mọi người có mặt nghe thấy.
Zeus nói chẳng qua là lời dẫn mở màn trước một trận đấu lớn mà thôi, sau đó ông ấy tổng kết và giới thiệu công tác mười năm qua khi đảm nhận chức hội trưởng Liên minh võ học thế giới và cái nhìn với võ học.
Cuộc thi võ học cấp thế giới không những là nơi các võ sĩ trên thế giới thể hiện thực lực, mà còn là nghi thức bàn giao của hội trưởng Liên minh võ học thế giới, vào trước lúc hội trưởng mới lên nhậm chức, sau khi cuộc thi võ học kết thúc, hội trưởng trước cũng sẽ về hưu.