“Trần tiên sinh, thứ lỗi tôi không thể ở cùng cậu nữa, ở đây có hoa quả và rượu, xin cậu tự nhiên, tôi đi báo cáo tình hình với công chúa!”.
Sean áy náy nói, lúc nãy anh ta đã thấy vẻ mặt của mấy người ở cửa, trong lòng cảnh giác.
“Anh Sean khách sáo quá. Anh cứ đi làm việc đi!”.
Trần Phong đã nhìn ra Sean đi tìm công chúa Anne chắc không phải là báo cáo việc mình đã đến hội trường, mà là muốn thỉnh an công chúa Anne và làm dịu quan hệ giữa anh và Caesar một chút, chỉ có điều có một số việc biết thì biết, nhưng không thể nói ra.
Thấy Trần Phong không có ý kiến gì, Sean vội vàng rảo bước nhanh hơn rời khỏi đây.
Mặc dù Caesar được mọi người vây quanh, nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Trần Phong, lúc này thấy Sean rời đi một mình, anh ta vội vàng bước ra khỏi đám người.
“Sean tiên sinh, không biết công chúa điện hạ giờ ở đâu?”, Caesar vẫn chưa đến bên cạnh Sean, đã lên tiếng.
Sean do dự một lát, đang nghĩ xem có cần nói với đối phương không, đúng lúc này có người hét một tiếng: “Mau nhìn kìa, công chúa ra rồi!”.
Vừa dứt lời, mọi người đều xoay người nhìn về góc Đông Bắc của cung điện, mặc váy dài trắng tinh, thong thả đi tới, cô vẫn xinh đẹp như vậy, trên chiếc váy dài màu trắng điểm xuyết đá quý, quý phái mà không mất đi sự thanh lịch.
Trên cổ cô còn đeo dây chuyền, tay đeo một chiếc vòng ngọc, đá quý trên người cô không dưới mười món.
Nếu người bình thường mặc thế này có lẽ sẽ hơi tầm thường, nhưng mặc trên người công chúa Anne thì lại khác hoàn toàn.
Phía sau Anne có hai hầu gái nâng chiếc váy dài của cô.
Lúc Anne đi đến, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Trần Phong trong đám đông, nhìn một lúc lâu nhưng không có Trần Phong, Anne hơi cau mày, còn về những người khác Anne không nhìn nhiều thêm cái nào, bao gồm cả Caesar truyền nhân của gia tộc Roboly, cũng không có tư cách này.
Công chúa Anne hơi thất vọng, nhưng đúng lúc này ánh mắt cô tùy tiện nhìn lướt một cái, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, lúc này đang đứng một mình ở cửa, mắt công chúa Anne sáng lên, nụ cười tươi tắn hơn, Trần Phong đến rồi.
“Công chúa điện hạ kính mến, tối nay cô thực sự đẹp đến lạ, so với vẻ đẹp của cô, mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, xám xịt!”.
Lặng im ngắn ngủi qua đi, Caesar nở nụ cười đi ra khỏi đám đông, đến bên cạnh công chúa Anne, không hề giấu giếm mà khen cô.
“Cảm ơn!”.
Trước lời khen của Caesar, công chúa Anne cảm ơn rất lịch sự.
“Công chúa Anne, vẻ đẹp của cô có lẽ đến cả thiên sứ cũng không bằng!”.
“Đúng vậy, nơi có công chúa điện hạ, xung quanh tràn ngập ánh sáng!”.
Khách khứa xung quanh đều tiến lên, ai cũng kính cẩn đón tiếp.
Phải phục những người ăn mặc thì rất lịch thiệp, da mặt lại dày lạ thường, miệng nói mấy lời khiến người ta nổi da gà da vịt, mặt không đỏ, tim không đập nhanh này.
Công chúa Anne vẫn nở nụ cười, đáp lại mọi người, đúng lúc này Caesar đột nhiên lên tiếng nói: “Công chúa Anne xinh đẹp, không biết tối nay cô có mời một người bạn Hoa Hạ không?”.
Giọng câu nói này của Caesar hơi to, đây là anh ta cố ý nói vậy, lúc giọng anh ta vang lên thì sảnh tiệc bỗng yên tĩnh lại.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”.
Nghe thấy lời này của Caesar, Anne sững sờ một lúc, không biết đối phương có ý gì.
“Công chúa, là thế này, tôi từng gặp người Hoa Hạ đó hai lần, nhưng biểu hiện của đối phương khiến người ta sôi gan, chẳng khác gì người rừng chưa tiến hóa thành công, hơn nữa không chỉ tôi thấy như vậy, mà tất cả khách khứa xung quanh đều nghĩ vậy”.
“Theo tôi thấy, người như vậy đến dự tiệc của cô, là một sự bất kính với cô, tôi khuyên cô đuổi cậu ta ra ngay lập tức”.
Caesar lúc này sốt sắng nói, anh ta bảo công chúa Anne đuổi Trần Phong ra ngay lập tức.
Sau khi lời anh ta nói vang lên, khách khứa xung quanh đều nhìn Trần Phong ở trong góc.
Ở trong cái góc không bắt mắt kia, Trần Phong đứng một mình ở đó, cảnh này không hề ăn nhập với không khí hội trường.
Công chúa Anne vô thức nhìn Trần Phong một cái, trong mắt lộ vẻ tức giận, cô giận Caesar, cô giận lời Caesar nói lúc nãy.
Caesar vẫn luôn ở bên cạnh quan sát biểu cảm của Anne, thấy công chúa thu lại nụ cười, sắc mặt âm u, Caesar không biết làm sao, lòng nặng trĩu.
“Chuyện gì vậy?”.
Trong đám đông cũng có một số người khá là sáng suốt, lúc này cũng nhìn ra được điều khác thường.
“Anh Caesar, anh phải biết, tối nay là tiệc sinh nhật của tôi, không phải của anh, anh cảm nhận về người bạn Hoa Hạ của tôi thế nào, tôi không quan tâm, nhưng nếu đã là bạn tôi thì chắc chắn tôi không cho phép anh sỉ nhục bằng anh ấy!”.
Mặc dù công chúa Anne nói nhẹ nhàng, nhưng là con người thì đều có thể nghe ra công chúa điện hạ tức giận, nói chính xác là phẫn nộ.
“Ngài Caesar, anh bất lịch sự với bạn tôi thì chính là bất lịch sự với tôi, chẳng lẽ tối nay anh đến đây là để sỉ nhục tôi sao?”.
“Công… công chúa!”.
Caesar dù có ngu ngốc hơn nữa thì lúc này nghe thấy lời Anne nói cũng hiểu ra, hơn nữa anh ta cực kì lanh trí, lúc này cảm nhận được điều không hay, nên muốn nhanh chóng rút lời nói về.
Chỉ có điều, mọi thứ đã muộn rồi.
“Ngài Caesar, giờ tôi phải nghiêm túc nói với anh, anh xin lỗi bạn tôi ngay, nếu bạn của tôi không tha thứ cho anh, thì rất xin lỗi, tôi chỉ có thể mời anh ra ngoài!”.
Lời của công chúa Anne rất cứng rắn, không cho cãi lại.
Sau khi công chúa dứt lời, mọi người hoàn toàn sững sờ, trên mặt ai cũng lộ vẻ không thể tin nổi.
Có một số khách ở hội trường không biết giữa Caesar và Trần Phong có thù oán gì, nhưng biểu hiện vừa nãy của Caesar đủ để chứng minh, công chúa Anne vừa đi ra, Caesar đã nói thẳng bảo công chúa đuổi người Hoa Hạ kia đi, nhưng ai cũng không ngờ công chúa Anne lại nói như vậy.
Đến cả Caesar lúc này cũng không phản ứng lại được, chứ đừng nói là mọi người.
Anh ta không ngờ công chúa Anne lại sỉ nhục anh ta trước mặt nhiều người thế này, hơn nữa vừa nãy công chúa Anne còn nói mục đích anh ta đến đây chẳng lẽ là để sỉ nhục cô.
Lời này thật khó tin, phải biết là anh ta đại diện cho gia tộc Roboly, đến tận lúc này anh ta vẫn không phản ứng được.
Mặc dù thế lực của gia tộc Roboly hùng mạnh, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức dám khinh nhờn hoàng tộc.
Lời nói của công chúa Anne không khác gì tát cho anh ta một cái thật mạnh trước mặt nhiều người thế này.
Mọi người lúc này đều không kiềm được mà nhìn Trần Phong ở trong góc, vừa nãy Trần Phong ở trong mắt bọn họ không bắt mắt thế đó, nhưng lúc này bỗng chốc lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Sắc mặt Caesar trắng bệch, định nói gì đó để cứu vãn tình hình.
“Công chúa điện hạ… tôi!”.
Trong lòng anh ta lúc này cực kì tủi thân, cực kì phẫn nộ, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này, anh ta vẫn luôn ở trên cao, nhưng không ngờ đến giờ đây lại bị ép đến mức này.
“Tôi đã nói, hoặc là xin lỗi, hoặc là rời đi, tôi sẽ không lặp lại, hơn nữa tôi chắc chắn cũng sẽ không đổi ý!”.
Không đợi Caesar nói hết, công chúa Anne đã ngắt lời anh ta, sắc mặt kiên định, không cho cãi lại.