“Ông… ông chủ Thẩm, xin… xin lỗi.” Yết hầu Vương Đại Hải di chuyển lên xuống, trong mắt toàn là vẻ sợ hãi, cho hắn một trăm nghìn cái gan hắn cũng không dám đánh Thẩm Hồng Xương.
“Bốp.”
Thẩm Hồng Xương tát mạnh một cái lên mặt Vương Đại Hải làm hắn ngã xuống đất.
Sau đó Thẩm Hồng Xương lại quay người, cung kính khom lưng nói với Trần Phong: “Xin lỗi cậu Trần, đã làm cậu sợ rồi.”
Động tác nhanh gọn liền mạch!
Tất cả mọi người im lặng, không ai lên tiếng!
Mấy bảo vệ đồng loạt dụi mắt, giống như không dám tin khung cảnh họ nhìn thấy.
Người giàu có nhất Thương Châu lại khom lưng với một người trẻ tuổi?
Nếu khung cảnh này bị truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chấn động cả Thương Châu!
Rốt cuộc người trẻ tuổi này có thân phận gì?
Đầu óc mấy bảo vệ nổ tung, họ chỉ cảm thấy hô hấp của mình hết sức nặng nề.
“Thẩm tổng nói nặng lời rồi, tôi không sao đâu.” Trần Phong khẽ cười, không cần Trần Trung nói, anh cũng có thể nhận ra người trước mắt dù sao người này cũng là người giàu có nhất Thương Châu, anh thường xuyên nhìn thấy ảnh của Thẩm Hồng Xương trên Nhật Báo Tài Chính.
“Cậu Trần, chuyện này là sai sót của tôi, tôi sẽ bắt những người đắc tội với cậu ngày hôm nay phải trả giá.” Trong mắt Thẩm Hồng Xương lóe lên vẻ hung ác, bọn Vương Đại Hải suýt nữa làm hắn mất tất cả, đương nhiên là hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho họ.
“Xin Thẩm tổng tha mạng!”
“Thẩm tổng, tôi sai rồi, ông tha cho tôi đi.”
Rầm, rầm…
Thẩm Hồng Xương vừa nói xong, Vương Đại Hải và mấy bảo vệ đã quỳ ở trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cái giá Thẩm Hồng Xương nói không chỉ đơn giản là làm bọn họ mất việc, gãy chân gãy tay đều là nhẹ đấy!
“Câm mồm!” Thẩm Hồng Xương quát lên một tiếng, mấy người kia lập tức im lặng.
Biểu cảm của Thẩm Hồng Xương lạnh lùng, hắn có thể từ một kẻ không có gì trở thành người giàu có nhất Thương Châu, không chỉ đơn giản là biết làm ăn.
Những người này đã dám đắc tội với Trần Phong, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá!
Trần Phong híp mắt lại, anh có thể nhìn ra Thẩm Hồng Xương không ra vẻ, sợ rằng đám người Vương Đại Hải thật sự sẽ phải chịu hình phạt cực kỳ tàn khốc.
“Thôi được rồi, Thẩm tổng.” Trần Phong xua tay nói: “Bọn họ cũng không làm gì tôi, cứ để bọn họ tiếp tục đi làm đi. Nếu ông vẫn thấy chưa hài lòng thì có thể trừ tiền lương một tháng của họ coi như là hình phạt.”
Cuối cùng Trần Phong vẫn mềm lòng, đương nhiên là đám người Vương Đại Hải có lỗi nhưng cũng không có đến mức không thể tha thứ được. Trần Phong không muốn cuộc đời của họ bị hủy hoại vì mình.
Trong ba năm giao đồ ăn nhanh sau khi rời khỏi nhà, Trần Phong đã hiểu rất nhiều đạo lý, đối với những người ở tầng lớp thấp của xã hội, có lúc chỉ sống thôi đã là việc rất khó khăn rồi.
Có lẽ đây chỉ là quyết định tùy ý của Trần Phong nhưng quyết định này lại liên quan đến cuộc đời của đám người Vương Đại Hải.
Thẩm Hồng Xương hơi bất ngờ, nhưng mà Trần Phong đã nói như vậy rồi, hắn phải nể mặt anh.
“Còn không mau cảm ơn cậu Trần!” Thẩm Hồng Xương lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người Vương Đại Hải.
Nghe thấy lời này đám người Vương Đại Hải vội vàng bò đến trước mặt Trần Phong dập đầu tạ tội.
Trần Phong không nói gì, anh chỉ hi vọng rằng qua việc lần này đám người Trương Đại Hải có thể ghi nhớ rằng không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như anh.
Thẩm Hồng Xương cũng thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện của Trần Phong làm hắn rất bất ngờ, thật sự là khác một trời một vực so với những cậu ấm nhà giàu khác.
Trần Phong không những không làm mình làm mẩy, hơn nữa trông còn có vẻ không có mác cậu ấm nhà giàu, hắn không dám tin người trước mắt này là lại người nhà họ Trần.
Hơn nữa người này… lại lái xe điện đến.
Thẩm Hồng Xương bất giác nhìn chiếc xe điện bị đập nát bét với vẻ mặt cổ quái.
“Cậu chủ, chúng ta đi vào thôi.” Lúc này Trần Trung híp mắt cười đứng ra.
Trần Phong khẽ gật đầu, anh đi vào một ăn biệt thự với phong cách lâu đài phương Tây theo sự dẫn đường của Thẩm Hồng Xương.
Đồ trang trí bên trong biệt thự thanh lịch nhưng không mất đi vẻ quý phái, bức tường trắng như ngọc khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Trên đường đi Thẩm Hồng Xương giới thiệu với Trần Phong một lượt, vị trí địa lý của căn biệt thự này tốt nhất trên núi Ngọc Tuyền, cửa sổ bằng kính sát đất nhìn được toàn cảnh, người ở trong biệt thự không cần ra ngoài cũng có thể ngắm được hết cảnh đẹp trên núi.
Tổng diện tích của biệt thự là hơn năm trăm mét vuông, có bể bơi, phòng tập gym, rạp chiếu phim, vườn hoa nhỏ… tóm lại đều là công trình cao cấp, muốn gì có đó.
Căn biệt thự này Thẩm Hồng Xương xây cho mình để… dưỡng lão, không bán cho người khác. Nhưng hôm qua sau khi Trần Trung tỏ ý muốn mua, Thẩm Hồng Xương đương nhiên không dám từ chối, hắn đã bán cho Trần Trung với giá năm mươi nghìn tệ một mét vuông.
Nói là bán nhưng thực ra không khác gì cho, vì trên núi Ngọc Tuyền, cho dù là nhà ở bình thường nhất cũng phải một trăm nghìn tệ một mét vuông.
Vị trí của căn biệt thự này là tốt nhất, có thể ngắm cảnh trên núi, cho dù là năm trăm nghìn một mét vuông cũng có vô số người tranh cướp để mua.
Trần Phong rất hài lòng về căn biệt thự này, anh tin rằng nếu Hạ Mộng Dao sống ở đây chắc chắn sẽ rất vui.
“Cậu Trần, thời gian không còn sớm nữa, tôi đã chuẩn bị bữa cơm trưa, cậu có thể nể mặt cho tôi một cơ hội đền tội không?” Sau khi đưa Trần Phong xem biệt thự xong, Thẩm Hồng Xương hỏi với vẻ thăm dò. Tuy Trần Phong đã nói là không để bụng chuyện của đám Vương Đại Hải, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng, chỉ sợ sau khi về nhà Trần Phong nghĩ nhiều.
“Thẩm tổng, ông nặng lời rồi, đền tội với không đền tội gì chứ, chuyện lúc trước đã qua rồi, tôi sẽ không để bụng đâu. Ngược lại, sau này tôi sẽ phát triển ở Thương Châu, có thể còn phải phiền ông chiếu cố nhiều.”
Trần Phong cười, bắt đầu từ lúc tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Trần, anh không thể thiếu được việc phải tạo mối quan hệ với những người có máu mặt ở Thương Châu. Thẩm Hồng Xương là người thông minh, nếu có thể thì Trần Phong muốn kéo hắn về phía mình mà không phải nhà họ Trần.
“Ha ha, cậu Trần nói đùa rồi, chiếu cố thì tôi không dám. Sau này nếu cậu có việc gì cần dùng đến tôi thì cứ nói là được rồi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Thẩm Hồng Xương hào phóng cười nói.
Trần Phong cười không nói gì nữa, lời của Thẩm Hồng Xương nghe là được rồi. Anh không ngốc đến mức tin lời hắn nói là thật đâu.
Con người sống trên đời bôn ba tứ xứ, tranh cướp của cải cũng chỉ vì lợi ích của mình mà thôi.
Nếu không có nhà họ Trần thì người như Thẩm Hồng Xương còn không thèm nhìn anh một cái.
“Đúng rồi, Thẩm tổng, tôi thấy núi Ngọc Tuyền khá là lớn, ngoài khu biệt thự này ra, cảnh của nhiều nơi cũng rất đẹp, vị trí địa lý cũng rất cực tốt, tại sao ông không suy nghĩ đến việc tiếp tục khai thác phát triển?” Trần Phong đột nhiên hỏi.
Núi Ngọc Tuyền là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở thành phố Thương Châu, nước suối trên núi trong vắt chảy ra từ khe đá,giống như cầu vòm đá treo ngược, là một trong ba phong cảnh khác biệt của Thương Châu. Hoàng đế Càn Long từng ban cho suối Ngọc Tuyền danh hiệu thiên hạ đệ nhất suối, núi Ngọc Tuyền là thánh địa du lịch ở thời Nguyên Minh, bây giờ là danh lam thắng cảnh cấp 5A* nổi tiếng toàn quốc.
Nhưng vì diện tích của núi Ngọc Tuyền quá lớn, hơn nữa địa hình của rất nhiều nơi đều rất hiểm trở, rất khó khai thác phát triển, cần đầu tư một lượng lớn tiền vốn cực lớn.
Nghe nói trước đây Thẩm Hồng Xương đầu tư toàn bộ tài chính của mình vào cũng chỉ khai thác được không đến một phần tư của núi Ngọc Tuyền.
Nghe được những thông tin này, trong lòng Trần Phong đã có ý tưởng.
Chú thích: *5A: Khu thắng cảnh được phân làm 5 cấp từ A – AAAAA, 5A là cấp cao nhất.