“Lát nữa võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Trung Hải và võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cùng lên sàn, tuyển thủ của Hiệp hội thương nhân Trung Hải rút thăm trắng, tuyển thủ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy rút thăm đen. Sau khi các tuyển thủ rút được thăm, thì phải mở ra ngay tại chỗ, đồng thời báo số mình rút được. Người rút được đen 1 sẽ đấu với người rút được trắng 1. Người rút được đen 2 thì đấu với người rút được trắng 2, tương tự như vậy, đen 10 đấu với trắng 10. Ngoài ra, thứ tự đấu của tuyển thủ hai bên cũng được quyết định bởi số thăm, đen 1 và trắng 1 đấu trước, nếu đen 1 thua, trắng 1 thắng thì đen 1 xuống khỏi võ đài. Lúc này, trắng 1 có thể chọn tiếp tục ở trên võ đài, đấu với đen 2, cũng có thể chọn xuống võ đài để đen 2 đấu với trắng 2. Cứ lặp lại như vậy, võ sĩ cuối cùng đứng trên võ đài chính là người chiến thắng của trận đấu này. Quy tắc như vậy, mọi người hiểu chưa?”.
Cán sự của Liên minh võ sĩ hỏi một câu.
Nhưng bên dưới lại không ai trả lời.
Thực tế, trước khi đến võ đài nhóm Trần Phong đã biết quy tắc rút thăm rồi.
Cán sự Liên minh võ sĩ phải nói lại một lần thực ra là nói cho khán giả trong sàn đấu nghe.
Dù sao lần đấu cược này ngoài võ sĩ của hai hiệp hội thương nhân ra thì còn có nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới võ thuật nước R và giới võ thuật Hoa Hạ đến vì yêu thích, những người này không biết gì về quy tắc trận đấu, Liên minh võ sĩ có nhiệm vụ phải cho họ hiểu.
“Nếu mọi người đều hiểu rồi, vậy mời mọi người lên võ đài rút thăm”.
Cán sự Liên minh võ sĩ nhìn mọi người một cái rồi nói.
Cậu ta vừa dứt lời thì võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy bèn nhất tề di chuyển.
So với bên Hiệp hội thương nhân Trung Hải thì tính kỉ luật của các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy rõ ràng là nghiêm ngặt hơn.
Đồng thời, độ tuổi của họ cũng nhiều người lớn tuổi hơn, đa phần đều là gần 30 tuổi, so với độ tuổi của các võ sĩ phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải thì lớn hơn ba, bốn tuổi.
“Đi thôi”.
Trương Thiên Dụ nhìn mọi người phía sau một cái, sau đó di chuyển trước.
Sau khi lên sàn đấu, mọi người lần lượt rút thăm.
Không đến một phút, 20 quả bóng rút thăm đã rút hết.
Trong tay Trần Phong cũng có thêm một quả bóng rút thăm kim loại.
Sau khi mở ra, bên trong chỉ có một con số: 8.
Tám, đây là số Trần Phong rút được, có nghĩa là Trần Phong sẽ là tuyển thủ số 8 lên võ đài.
Trần Phong lại nhìn mấy võ sĩ khác của Hiệp hội thương nhân Trung Hải một cái, nhận ra trên mặt mấy võ sĩ khác không có biểu cảm gì, ngoại trừ Hồ Khải Tinh.
Sắc mặt của Hồ Khải Tinh hơi khó coi, cậu ta rút được số 1.
Có nghĩa là cậu ta phải lên võ đài đầu tiên.
“Được rồi, mọi người hãy giao bóng mình rút được lên”, cán sự của Liên minh võ sĩ nhìn mọi người một cái.
Sau đó, võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy bắt đầu giao bóng rút thăm.
Lúc này, Hồ Khải Tinh lén la lén lút đi đến cạnh Trương Thiên Dụ, nói nhỏ: “Trương sư huynh, anh rút được số mấy?”.
“Số 3”, Trương Thiên Dụ lạnh nhạt nhìn Hồ Khải Tinh một cái: “Làm sao?”.
“Trương sư huynh, tôi rút được số 1”, sắc mặt Hồ Khải Tinh hơi khó coi đáp lại.
“Số 1?”, Trương Thiên Dụ cau mày, số 1, là người ra trận đầu, nhưng thực lực của Hồ Khải Tinh lại là người kém nhất bên Hiệp hội thương nhân Trung Hải, nếu cậu ta lên võ đài thì có lẽ khả năng cao là sẽ bị người ra trận đầu của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đánh bại.
Nếu Hồ Khải Tinh thua thì sĩ khí của Hiệp hội thương nhân Trung Hải sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
“Trương sư huynh, có thể…”, Hồ Khải Tinh không nhịn được nhìn Trương Thiên Dụ một cái, đang định đổi số với Trương Thiên Dụ, thì lúc này cán sự của Liên minh võ sĩ lại dẫn một võ sĩ người R đi tới, võ sĩ người R đó hiển nhiên là nhân viên giám sát của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy.
“Phiền hai sư huynh giao bóng rút thăm”, cán sự Liên minh võ sĩ mỉm cười nhìn Trương Thiên Dụ và Hồ Khải Tinh một cái.
“Được”.
Trương Thiên Dụ gật đầu với vẻ mặt lạnh tanh, sau đó đặt quả bóng rút thăm lên khay.
Cán sự Liên minh võ sĩ bèn nói: “Trương sư huynh là số 3, lát nữa người thứ ba lên võ đài, mong Trương sư huynh nhớ kĩ”.
Nói rồi, lại chuyển mắt sang Hồ Khải Tinh.
Mặc dù không cam lòng, nhưng ở trước mặt nhiều người thế này, Hồ Khải Tinh đương nhiên không dám giở trò gì.
Cậu ta cũng ngoan ngoãn đặt quả bóng rút thăm lên khay.
Thấy số thăm của Hồ Khải Tinh, trong mắt của cán sự Liên minh võ sĩ ánh lên vẻ khác lạ: “Không ngờ Hồ sư huynh lại là số 1…”.
“Thăm số 1 của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy là ai?”, Hồ Khải Tinh hạ giọng hỏi một câu, cậu ta muốn biết, đối thủ của cậu ta lát nữa là ai.
“Là Asuka Sasuke…”, cán sự Liên minh võ sĩ nhìn Hồ Khải Tinh một cái hơi thương hại.
Asuka Sasuke là tuyển thủ hạt giống của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, địa vị của anh ta trong nội bộ Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy không khác gì địa vị của Trương Thiên Dụ trong Hiệp hội thương nhân Trung Hải.
Nghe thấy cái tên Asuka Sasuke, sắc mặt Hồ Khải Tinh tái hẳn đi, sao lại là người này?!
“Hồ sư huynh chuẩn bị sẵn tâm lí đi”, cán sự Liên minh võ sĩ thở dài, cậu ta cũng không coi trọng Hồ Khải Tinh, thực lực của Asuka Sasuke không kém cạnh Trương Thiên Dụ.
Hồ Khải Tinh gặp phải Trương Thiên Dụ có bao nhiêu phần thắng thì khi cậu ta gặp phải Asuka Sasuke cũng có bấy nhiêu phần thắng.
Còn về việc đổi số…
Cậu ta chỉ có thể nói Hồ Khải Tinh quá ấu trĩ.
Nước R có ba Hóa Kình ở đây, họ luôn để ý bên này, nếu để họ thấy Hồ Khải Tinh đổi số vậy Hồ Khải Tinh và Trương Thiên Dụ có lẽ sẽ đồng thời bị hủy tư cách dự thi.
Sau khi thu hết bóng về, võ sĩ của hai hiệp hội thương nhân bèn đồng loạt xuống khỏi võ đài.
Cán sự Liên minh võ sĩ đi thu bóng lức trước thì lại đi lên võ đài, cao giọng nói:
- Số thăm của mọi người và thứ tự lên võ đài lát nữa tôi sẽ dán lên. Ngoài ra, trận đấu sẽ bắt đầu vào hai giờ chiều, mong mọi người đến đúng giờ.
Hai giờ?
Cán sự Liên minh võ sĩ vừa nói xong thì bên dưới đã vang lên tiếng nghị luận:
- Hai giờ? Tổng cộng có mười trận, hai giờ đánh thì hôm nay đánh xong không?
- Ai nói phải đánh xong trong hôm nay? Trận đấu này tổng cộng phải đánh ba ngày, hôm nay đánh hai trận, mai và ngày kia mỗi hôm bốn trận.
- Tại sao phải chia ba ngày? Không thể đánh xong trong một ngày sao?
- Một ngày? Anh tưởng thi đấu là trẻ con chơi đồ hàng à? Một ngày sao mà đánh xong được.
Không để ý tiếng bàn tán của mọi người, Trần Phong theo người của Hiệp hội thương nhân Trung Hải về khu biệt thự luôn.
Trong sảnh biệt thự.
Mười võ sĩ tham gia trận đấu lần này đều lần lượt vào chỗ.
Ngoài Hồ Khải Tinh sắc mặt hơi khó coi ra thì những người khác đều là vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy phút sau, Sở Dật Phi và Uông Hải Dương đi vào.
“Số thăm của mọi người và thứ tự lên võ đài đã có rồi”, Sở Dật Phi cười cầm một tờ giấy đỏ ra, trên giấy viết tên của mọi người cùng với số thăm tương ứng.
“Trận đấu hôm nay, người đầu tiên lên võ đài là Khải Tinh, cậu ấy phải đấu với Asuka Sasuke”, sau khi đặt giấy đỏ đến trước mặt mọi người, Sở Dật Phi chuyển mắt sang Hồ Khải Tinh.
“Anh Sở, có thể đổi số thăm của tôi với Trương sư huynh không? Tôi không phải đối thủ của Asuka Sasuke, nếu là Trương sư huynh… nếu anh ấy lên võ đài, thì tám, chín phần mười có thể thắng chắc Asuka Sasuke”, thấy mọi người nhìn mình, trên mặt Hồ Khải Tinh cố nặn ra nụ cười, sau đó nói với vẻ mặt ngượng ngùng.
Việc đến nước này, cậu ta cũng không để ý mặt mũi gì nữa, cậu ta đúng là không phải đối thủ của Asuka Sasuke, có khả năng cao là cậu ta còn không đỡ nổi mười chiêu của Asuka Sasuke.