“Có phải cùng một người không thì cậu đi là biết thôi”, Trần Phong cười nói, thực ra dẫn Lý Nhạc đi là do anh cũng có suy tính, đầu tiên cách đối nhân xử thế của Lý Nhạc không tệ, đáng tin cậy, thứ cậu ta thiếu chính là một cơ hội mở rộng tầm mắt.
Mà lần này tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ vừa hay có thể cho cậu ta cơ hội này.
Không nói là có thể khiến Lý Nhạc làm quen được với bao nhiêu người quyền quý, thượng lưu, nhưng chắc chắn có thể khiến Lý Nhạc mở rộng tầm mắt, kiến thức.
Những kiến thức và tầm nhìn này sẽ có tác dụng quan trọng với việc phát triển sau này của Lý Nhạc.
“Được, em đi”, Lý Nhạc gật mạnh đầu, nếu điều Trần Phong nói lần này là thật thì Trần Phong làm như vậy chỉ có một mục đích: Trần Phong muốn cất nhắc cậu ta.
Nên cậu ta không thể phụ sự kì vọng của Trần Phong.
Dù trong tiệc sinh nhật của nhà họ Sở có núi đao biển lửa thì cậu ta cũng phải bước qua.
Nhoáng cái đã đến sẩm tối.
Dưới sự bao phủ của ánh đèn rực rỡ, Trung Hải - thành phố lớn mang tầm quốc tế lấp lánh ánh sáng mê người.
Trần Phong không đến Dinh thự Sở ngay, mà lái xe đến một chợ đồ cổ, chọn cho Sở Thanh Từ một cái vòng tay ngọc bích.
Giá vòng tay không đắt, chỉ có bảy, tám nghìn.
Sau khi thấy Trần Phong bảo nhân viên cửa hàng gói vòng tay lại, trên mặt Lý Nhạc bỗng lộ vẻ kinh ngạc: “Anh Phong, anh tặng cái này cho cô Sở á?”.
Trần Phong mỉm cười: “Sao, không được sao?”.
“Đương nhiên là không được rồi, anh Phong, cô Sở là sao nữ nổi nhất Hoa Hạ chúng ta mấy năm nay đó, vòng tay bảy, tám nghìn, anh tặng cho người bình thường thì cũng dư dả, nhưng người anh tặng là cô Sở thì có lẽ người ta sẽ không nhận”, Lý Nhạc nói rất khéo léo, theo cậu ta thấy quà của Trần Phong đúng là hơi sơ sài, để lấy lòng Sở Thanh Từ, Lý Thế Bình đã mua một bức tranh cổ trị giá hơn trăm nghìn, còn vòng tay mà Trần Phong mua thì giá còn chưa được mười nghìn.
Ở trước mặt mỹ nữ nhà giàu như Sở Thanh Từ, quà giá chưa được mười nghìn có lẽ còn chẳng bằng một món đồ chơi.
“Yên tâm, cô ấy sẽ nhận”, Trần Phong mỉm cười, anh hiểu Sở Thanh Từ, Sở Thanh Từ không phải là người thực dụng, món quà mấy nghìn đồng và món quà mấy triệu trong mắt cô thực ra cũng không khác nhau mấy.
Quan trọng là phải xem người tặng quà là ai.
Ngoài ra, Trần Phong không phải là không tặng được quà đắt tiền, nếu anh muốn thì dù là quà mấy chục triệu anh cũng mua được, nhưng không cần thiết.
Thứ nhất, quan hệ của anh và Sở Thanh Từ vẫn chưa đến mức đó, thứ hai, anh cũng không cần phải chứng minh bản thân với Sở Thanh Từ, nên chọn một món quà không đắt cũng không rẻ để tặng là phù hợp nhất.
“Được rồi”, mặc dù vẫn hơi nghi ngờ Trần Phong, nhưng quà cũng đã gói xong rồi, Lý Nhạc đương nhiên cũng không thể nói gì nữa.
Không lâu sau, hai người đã đến Dinh thự Sở.
Lúc đến Dinh thự Sở, vừa đúng bảy giờ.
Trước cửa Dinh thự Sở đã đỗ các loại xe xịn.
“Anh Phong, bên ngoài không có chỗ đỗ xe, làm sao đây?”. hôm nay Lý Nhạc đóng vai trò lái xe, lần đầu tiên đến nơi thế này, cậu ta khó tránh khỏi việc hơi căng thẳng, đặc biệt là khi nhìn thấy trái phải, trước sau đều là xe xịn mấy triệu, thậm chí là cả chục triệu, cảm giác căng thẳng này càng rõ ràng hơn.
Nhỡ mà làm xước thì chẳng phải cậu ta phải dùng cả nửa đời sau để trả sao?
“Tiếp tục lái vào trong, bên trong chắc có hầm để xe”, Trần Phong ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói.
Dinh thự Sở là khách sạn của nhà họ Sở, mọi cơ sở vật chất của khách sạn này đều được xây dựng theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, điểm khác biệt với khách sạn năm sao là Dinh thự Sở không mở cửa với người ngoài, chỉ đón khách của nhà họ Sở hoặc là những bữa tiệc nhà họ Sở tự tổ chức.
Khách sạn thế này ngoài bãi đỗ xe ngoài trời ra thì chắc còn có hầm để xe.
Theo chỉ dẫn của Trần Phong, Lý Nhạc lại tiếp tục lái vào trong mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một con đường dẫn đến hầm để xe.
Nhưng sau khi vào hầm để xe, Lý Nhạc lại phát hiện, cả hầm để xe chỉ còn một chỗ.
“Đỗ đây đi”.
“Được, anh Phong, đợi em lùi xe”, Lý Nhạc gật đầu, sau đó thành thạo gạt cần số, định lái xe vào vị trí.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên lại xẹt qua một bóng mờ màu đỏ.
Sau đó, một chiếc Lamborghini màu đỏ tươi nghênh ngang chiếm chỗ đỗ xe duy nhất.
Lý Nhạc hơi bất mãn bấm còi xe.
Nhưng chủ chiếc Lamborghini lại như không nghe thấy, thành thạo tắt máy, sau đó mở cửa cánh bướm ra, bước xuống từ ghế lái.
Nhờ có ánh đèn xe, Trần Phong cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo chủ chiếc Lamborghi chiếm chỗ đỗ xe của Lý Nhạc.
Đây là một thanh niên đẹp trai nhuộm tóc vàng thời thượng, khoảng hai tư, hai lăm tuổi.
Tai trái của thanh niên đẹp trai đeo khuyên tai màu đen, vẻ mặt trông cực kì bướng bỉnh.
Sau khi xuống xe, thanh niên đẹp trai không đi luôn mà móc một hộp thuốc từ trong túi ra, rút một điếu, ngậm trong miệng.
Sau khi thanh niên ngậm điếu thuốc thì chẳng mấy chốc một mỹ nữ cao gầy mặt như hot girl mạng cũng xuống từ ghế phụ đi đến trước mặt cậu ta, lễ phép châm lửa cho cậu ta.
Vô cùng khí phách!
Lúc này, Lý Nhạc xuống xe định lí luận với cậu ta đúng lúc đến trước mặt thanh niên.
Lý Nhạc còn chưa nói gì, thanh niên đả phả khỏi thuốc lên mặt Lý Nhạc.
Mặc dù trong lòng cực kì bực bội, nhưng Lý Nhạc lại không nổi giận ngay, Lamborghini mà người thanh niên trước mặt này lái là bản giới hạn trong nước, cả Hoa Hạ, chỉ có chưa đến mười chiếc, giá bình quân của mỗi chiếc là mười triệu!
Người có thể lai được xe mười triệu thì gia thế chắc chắn không tầm thường.
Nên thái độ của Lý Nhạc rất khách sáo.
“Chào cậu, chỗ đỗ xe này tôi nhìn thấy trước…”.
“Cậu thấy trước thì là của cậu?”, thanh niên bật cười thành tiếng, không đợi Lý Nhạc nói xong đã ngắt lời Lý Nhạc.
“Bạn này, cậu phải biết thứ tự trước sau chứ”, Lý Nhạc cố kiềm chế cơn giận.
“Thứ tự trước sau?”, thanh niên đánh giá quần áo của Lý Nhạc, sau đó cười khinh thường: “Cậu cũng xứng?”.
“Cậu…”.
“Cậu cái gì mà cậu? Cút cho ông, đồ ngu, giờ ông không có thời gian để ý mày”, thanh niên hoàn toàn không định nói lý với Lý Nhạc, nói rồi bèn giơ tay lên cho Lý Nhạc một cái bạt tai.
Sau một tiếng bạt tai giòn tan, trên mặt Lý Nhạc ngay lập tức xuất hiện vết năm ngón tay đỏ chót.
Còn chàng thanh niên thì như không có chuyện gì, cười hì hì ôm eo mỹ nữ mặt hot girl mạng, chuẩn bị bỏ đi.
“Đứng lại”.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Trần Phong vang lên, thanh niên đứng khựng lại, nghiêng người, dáng vẻ cợt nhả ban nãy ngay lập tức biến mất, thay bằng vẻ vô cùng âm u: “Nể mặt mà không biết điều đúng không?”.
“Xin lỗi cậu ấy”, Trần Phong lạnh lùng đi đến trước mặt thanh niên, bình tĩnh nói.
“Xin lỗi nó?”, thanh niên nghe thấy Trần Phong nói vậy thì cứ như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm, biểu cảm cực kì thái quá, tiếp đó ngay lập tức thành nham hiểm: “Nếu ông đây không nói thì sao?”.