Long Tế

Chương 438: Dư luận đổi chiều

Bất đắc dĩ Lâm Nguyệt chỉ đành lê đôi chân mệt mỏi về nhà.

Ba ngày sau đó, ngày nào cũng mới sang ra Lâm Nguyệt đã xuất hiện ở cửa Tập đoàn Khang Mỹ đúng giờ cứ như đi làm, đứng một cái là một ngày.

Tinh thần không biết mệt mỏi này đương nhiên đã thu hút không sự chú ý của nhiều nhân viên Tập đoàn Khang Mỹ.

Không lâu sau đã có người đồn, người phụ nữ đứng ở cửa tập đoàn và người phụ nữ rải giấy trước đó là cùng một người.

Giờ bà ta đến Tập đoàn Khang Mỹ là vì nhận sai, nhưng Hạ Mộng Dao lại không muốn để ý bà ta.

Dưới sự dẫn dắt có ý đồ của Phương Nhã, việc ba hôm trước Lâm Nguyệt yêu cầu Hạ Mộng Dao xếp chức phó tổng giám đốc cho Đường Nhược Tuyết chẳng mấy chốc đã lan khắp công ty.

Thoáng cái mọi người đều bàn tán xôn xao.

Ai cũng không ngờ trên đời lại có người phụ nữ cực phẩm như Lâm Nguyệt, vừa mở miệng cái đã bảo họ hàng của mình xếp cho con gái mình chức phó tổng giám đốc, thế đâu chỉ là quá quắt đâu, đúng là coi Tập đoàn Khang Mỹ là nhà mình mở mà.

Đáng đời!

Vốn có nhiều người thương hại Lâm Nguyệt, nhưng sau khi biết đầu đuôi sự việc thì những người này không nhổ nước bọt vào Lâm Nguyệt đã tốt lắm rồi chứ đừng nói là thương hại Lâm Nguyệt.

Lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu, những điều viết trên giấy in trước đó rất có thể là do Lâm Nguyệt bịa ra để bôi nhọ Hạ Mộng Dao.

Dần dần, dư luận bắt đầu đổi chiều.

Mặc dù còn một số người giữ quan điểm ban đầu, nhưng những người này dù sao cũng là số ít.

“Mộng Dao, già hai con đã đứng ở ngoài ba ngày rồi, con không định gặp chị ấy thật sao?”, ngày thứ tư, Lâm Lan hơi không kiềm chế được, mặc dù trước đó Lâm Nguyệt rất quá đáng, nhưng dù thế nào Lâm Nguyệt cũng là chị bà ta, lòng người cũng là thịt, bà ta thực sự không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ nữa.

Hạ Mộng Dao cau mày, phải nói là hành động của Lâm Nguyệt hơi ngoài dự đoán của cô.

Cô cứ tưởng cùng lắm thì Lâm Nguyệt đứng được một, hai ngày thì sẽ không trụ được nữa, nhưng không ngờ, Lâm Nguyệt lại đứng đến giờ, hơn nữa có vẻ còn định tiếp tục đứng.

Tại sao Lâm Nguyệt lại kiên trì như vậy?

Trong đầu Hạ Mộng Dao xuất hiện một nghi vấn, với sự hiểu biết của cô với Lâm Nguyệt thì Lâm Nguyệt không giống kiểu người có thể kiên trì, trừ khi, Lâm Nguyệt có lý do bắt buộc phải kiên trì…

“Để bà ta lên đi”, Hạ Mộng Dao hờ hững nói, cô muốn biết lý do Lâm Nguyệt kiên trì như vậy.

Mấy phút sau, Lâm Nguyệt xuất hiện ở văn phòng.

Sau khi bị ánh nắng gay gắt tàn phá ba, bốn ngày thì Lâm Nguyệt đã thay đổi hẳn rồi.

Nếu Lâm Nguyệt trước đây là một quý bà chăm sóc tỉ mỉ, thì Lâm Nguyệt bây giờ lại là một bà cô thôn quê dãi nắng dầm sương.

Thậm chí Lâm Lan còn không thể liên hệ người phụ nữa đen đúa trước mặt với Lâm Nguyệt mấy hôm trước.

“Mộng Dao…”, gặp lại Hạ Mộng Dao, Lâm Nguyệt có cảm giác muốn khóc, chỉ có trời mới biết, mấy ngày này bà ta đứng phơi nắng bên ngoài rốt cuộc đã trải qua những gì.

Sự thay về đổi ngoại hình căn bản chẳng là gì cả, quan trọng là nội tâm, nội tâm của bà ta mấy hôm nay đã bị phá hủy không ra hình dạng gì rồi.

Từ sự hận thù ban đầu, đến chịu thua rồi đến sự khẩn cầu sau này.

Có thể nói, sự cao ngạo của bà ta mấy hôm nay đã bị hành cho mất hết rồi.

“Sao già cứ phải gặp cháu?”.

Với Lâm Nguyệt hai mắt đỏ ngầu, Hạ Mộng Dao không hề mềm lòng, cô chỉ muốn biết, sao Lâm Nguyệt lại kiên trì như vậy.

“Già… già muốn xin lỗi cháu, Mộng Dao, già sai rồi… ngày trước già quá đáng quá…”, trong giọng Lâm Nguyệt còn có tiếng nức nở, cũng không biết là giả vờ hay là cảm xúc thật.

“Nếu là xin lỗi thì không cần”, Hạ Mộng Dao hơi mất kiên nhẫn ngắt lời, cô cho Lâm Nguyệt lên không phải để Lâm Nguyệt xin lỗi.

Không cần?

Lâm Nguyệt sửng sốt, là sao, chẳng lẽ nó không chịu tha thứ cho mình?

“Ai bảo già xin lỗi cháu? Già đừng có nói là tự già muốn”, Hạ Mộng Dao hỏi.

“Là Trần Phong, cháu… cháu không biết?”, Lâm Nguyệt hơi sửng sốt, bà ta cứ tưởng Hạ Mộng Dao biết việc Trần Phong âm thầm làm, nhưng nhìn vẻ mặt Hạ Mộng Dao thì Hạ Mộng Dao lại không biết gì hết.

“Trần Phong?!”.

Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, Hạ Mộng Dao còn chưa có phản ứng gì, Lâm Lan đã như mèo bị giẫm phải đuôi, ngay lập tức xù lông lên.

“Chị Nguyệt, chị nói người bảo chị xin lỗi Hạ Mộng Dao là Trần Phong?!”, Lâm Lan nghiến răng nghiến lợi hỏi, giờ cái tên bà ta sợ nghe thấy nhất là Trần Phong, nhưng không ngờ, ghét của nào trời trao của ấy.

“Là nó”, Lâm Nguyệt gật đầu.

“Sao nó lại bảo chị xin lỗi Mộng Dao? Nó nói là chị nghe à?”.

“Nó bảo người ta niêm phong khách sạn của chồng tôi”, Lâm Nguyệt cười ngượng ngập nói, bà ta cũng không muốn nghe lời Trần Phong, nhưng khách sạn của Đường Diệu Tông bị phong tỏa rồi, nếu bà ta còn không nghe lời Trần Phong thì cả nhà bà ta sẽ cạp đất mà ăn mất.

“Cái gì? Nó bảo người ta niêm phong khách sạn của chồng chị?”, mặt Lâm Lan ngập vẻ kinh ngạc, việc chồng của Lâm Nguyệt kinh doanh một khách sạn bà ta biết, vì thứ Lâm Nguyệt khoe với bà ta nhiều nhất chính là khách sạn của chồng mình.

Nhưng bây giờ, Lâm Nguyệt lại nói, khách sạn của chồng bà ta bị niêm phong rồi.

Hơn nữa người niêm phòng khách sạn của chồng bà ta còn là thằng vô dụng mà mình luôn khinh thường, sao nó làm được?

So với sự kinh ngạc của Lâm Lan, Hạ Mộng Dao rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, cô coi như hiểu sao mấy hôm nay Lâm Nguyệt lại khúm na khúm núm như vậy rồi.

Thì ra là Trần Phong âm thầm ra tay.

“Mộng Dao, già hai đã biết sai rồi, sau này già hai không dám nữa, ừm… cháu có thể nói với Trần Phong bảo nó tha cho dượng hai cháu một lần, dù sao dượng cháu kinh doanh khách sạn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, cả nhà bọn già bây giờ cũng đều sống nhờ dượng cháu, nếu khách sạn còn không gỡ niêm phong thì già và Nhược Tuyết sẽ phải cạp đất mà ăn mất”, Lâm Nguyệt cười gượng gạo, tỏ vẻ đáng thương.

Nhưng thái độ của Hạ Mộng Dao lại hơi lạnh nhạt: “Già tìm sai người rồi, cháu và anh ấy giờ không có quan hệ gì hết, bọn cháu đã li hôn rồi”.

“Mộng Dao, xem cháu nói gì kìa, li hôn rồi cũng có thể làm bạn, đúng không? Hơn nữa, Trần Phong chắc chắn vẫn còn tình cảm với cháu, nếu không thì nó cũng sẽ không âm thầm giúp cháu như vậy”. Lâm Nguyệt cười trừ, ăn nói khép nép, khách sạn của Đường Diệu Tông bị niêm phong ba ngày, đã tổn thất hơn triệu, nếu còn không gỡ niêm phong thì tổn thất sau đó có lẽ không chỉ dừng ở hàng triệu, nên hôm nay, dù thế nào bà ta cũng phải giải quyết được Hạ Mộng Dao.

“Chị Nguyệt, lời chị nói em không thích nghe đâu nhé, Mộng Dao nhà em đã li hôn với thằng vô dụng kia rồi, giữa hai người không có quan hệ gì hết! Còn về tình cảm chị nói thì nếu có cũng chỉ là tình cảm của thằng vô dụng kia với Mộng Dao, Mộng Dao nhà bọn em không có tình cảm gì với thằng vô dụng kia hết”, Lâm Lan cật lực phản bác, Lâm Nguyệt muốn bảo Hạ Mộng Dao giúp mình, bà ta có thể hiểu, nhưng lôi Trần Phong vào thì không được!

Bà ta mãi mới khiến Hạ Mộng Dao thoát khỏi Trần Phong, nếu lại vì việc này mà hai người nối lại tình xưa, thì bà ta thà rằng chồng Lâm Nguyệt phá sản còn hơn.