Long Tế

Chương 429: Hành tung của tông sư không được dò la!

Chính vì muốn đề phòng những kẻ có ý đồ lên kế hoạch đối phó với tông sư.

Mặc dù tông sư võ thuật đã gần như là vô địch thiên hạ, nhưng họ dù sao cũng không phải thần tiên, nếu thực sự có người muốn động thủ với họ, thì chỉ cần tập hợp trước ba đến bốn tông sư, mai phục sẵn thì có thể giết rồi.

Mười lăm năm trước, tông sư kiếm đạo của nước CL – Park Chang Joon đã chết trong đợt phục kích mưu sát của năm tông sư.

Cái chết của Park Chang Joon khiến mọi người đều kinh ngạc!

Đây là tông sư đầu tiên chết sau khi những năm tháng loạn lạc, tăm tối kết thúc.

Ai cũng không ngờ tông sư có danh hiệu vô địch vậy mà lại chết.

Sau khi Park Chang Joon chết thì Hiệp hội võ thuật các nước lần lượt ra quy định, hành tung của tông sư không được thăm dò, tự ý nghe ngóng hành tung của tông sư thì sẽ xử theo tội phản quốc!

Sau khi ra quy định này, hành tung của tông sự ngay lập tức trở thành điều cấm kị trong giới võ thuật, cộng thêm việc bản thân tông sư cũng có ý giấu giếm, nên khiến cho trong mười lăm năm sau đó, tông sư gần như là biến mất khỏi các ngóc ngách của thế gian.

Ngoài mấy đại tông sư tọa trấn Yên Kinh ra thì hành tung của các tông sư còn lại hầu như không ai biết.

“Anh Thạch, lần này là do em đường đột quá, sau này em sẽ để ý”, Trần Phong nói với vẻ nghiêm túc, anh đúng là đã đánh giá thấp địa vị của tông sư ở Hoa Hạ, cứ tưởng chỉ là nghe ngóng hành tung của tông sư thôi sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng không ngờ, hành tung của tông sư ở Hoa Hạ lại là một chủ đề như điều cấm kị.

“Không sao, may cậu hỏi tôi, nếu cậu hỏi người khác thì có lẽ người đó sẽ tố cáo cậu với Hiệp hội võ thuật ngay”, Thạch Phá Quân nói, Hiệp hội võ thuật đã đặt quy định từ lâu, người tự ý nghe ngóng hành tung của tông sư thì xử như tội phản quốc.

Mặc dù đến nay không ai thực sự bị định tội vì việc này, nhưng nếu có người muốn gây rắc rối cho Trần Phong thì chỉ dựa vào việc nghe ngóng hành tung của tông sư thôi thì cũng đủ để Trần Phong ăn đủ rồi.

Trong khi Trần Phong và Thạch Phá Quân bàn luận việc Kim Giáp Tông, Vương Đức Phát cũng cho Lâm Nguyệt cảnh cáo cuối cùng.

Trong vòng ba ngày thuyết phục Hạ Mộng Dao, để Hạ Mộng Dao đến nhà xin lỗi ông ta, nếu không Lâm Nguyệt sẽ phải tự dọn đồ, cuốn xéo khỏi Tập đoàn Trung Thịnh.

Phải nói là, Lâm Nguyệt hoảng rồi, hoảng thật rồi.

Thái độ của Vương Đức Phát kiên quyết bất ngờ.

Nếu bà ta không nghĩ cách khiến Hạ Mộng Dao chịu hạ mình xin lỗi Vương Đức Phát, thì bà ta chắc chắn sẽ bị Vương Đức Phát đuổi khỏi Tập đoàn Trung Thịnh.

Sau khi hít sâu một hơi, Lâm Nguyệt lại gọi cho Lâm Lan, việc đến nước này hi vọng duy nhất của bà ta chính là Lâm Lan, ngoài Lâm Lan ra thì không ai có thể khuyên được Hạ Mộng Dao.

“Lâm Lan, dì đang ở đâu?”, giọng điệu Lâm Nguyệt không còn hống hách nữa, thực tế, bà ta lúc này cũng không có tư cách vênh váo.

“Chị Nguyệt à? Giờ em đã ở hồ Mai Khê, sao thế?”, đầu dây bên kia, Lâm Lan cân nhắc một lúc mới thong dong nói.

Giờ khác xưa rồi, trước khi đến Trung Hải, bà ta có việc nhờ Lâm Nguyệt, hi vọng có thể khiến Hạ Mộng Dao gả vào nhà giàu thông qua Lâm Nguyệt.

Nhưng bây giờ lại không cần nữa.

Vì bản thân Hạ Mộng Dao chính là người giàu!

Bà ta đã xác định trăm phần trăm, Hạ Mộng Dao bây giờ là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ.

Tạm thời không bàn luận việc Hạ Mộng Dao lấy được chức này thế nào, chỉ nói thân phận hiện tại của Hạ Mộng Dao thôi thì Lâm Nguyệt cũng không thể nào bì nổi rồi.

Thậm chí đến cả chủ tịch Vương mà Lâm Nguyệt giới thiệu cho Hạ Mộng Dao, thân phận cũng chưa chắc cao quý như Hạ Mộng Dao.

Không có nguyên nhân nào ngoài việc Tập đoàn Khang Mỹ lớn hơn Tập đoàn Trung Thịnh không chỉ hai, ba lần.

Lâm Nguyệt không hề nghe ra được vẻ trịch thượng trong giọng Lâm Lan, bà ta vẫn cứ nói: “Lâm Lan, dù sao dì cũng phải cho tôi lời giải thích chứ, con gái dì lúc trước đắc tội với chủ tịch Vương, việc này không thể cứ lặng yên cho qua thế chứ?”.

“Giải thích? Chị Nguyệt, chị muốn giải thích gì?”, khóe môi Lâm Lan nở nụ cười mỉa mai khó phát hiện, Lâm Nguyệt vẫn tưởng Hạ Mộng Dao bây giờ vẫn là món đồ chơi bà ta có thể sử dụng tùy ý lúc trước, Hạ Mộng Dao bây giờ là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ đó, Lâm Nguyệt muốn khống chế hai mẹ con bà ta cũng phải xem bản thân có đủ tư cách không!

Dù phản ứng của Lâm Nguyệt có chậm chạp hơn nữa thì lúc này cũng nhận ra ý mỉa mai trong giọng Lâm Lan.

Lâm Nguyệt ngay lập tức nổi nóng: “Lâm Lan, dì có ý gì?! Hai mẹ con dì có phải không muốn sống ở Trung Hải nữa không? Dì có tin chỉ một câu nói của tôi cũng có thể khiến các dì cút khỏi Trung Hải không?”.

“Khiến hai mẹ con tôi cút khỏi Trung Hải?”, Lâm Lan cười khinh bỉ, sau đó nói: “Chị Nguyệt, chị cũng coi trọng bản thân quá rồi đó, hơn nữa, Trung Hải cũng không phải là của nhà chị, chị bảo hai mẹ con tôi cút thì hai mẹ con tôi phải cút? Làm gì có chuyện ấy”.

Có thân phận tổng giám đốc của Hạ Mộng Dao chống lưng, Lâm Lan nói chuyện cũng tự tin hơn hẳn.

Nhưng Lâm Nguyệt lại tức điên: “Lâm Lan, cái đồ vong ân phụ nghĩa, ăn nói với tôi kiểu gì đây? Dì quên lúc trước dì cầu xin tôi tìm người sau cho đứa con gái hàng cũ của dì thế nào rồi à?”.

“Lâm Nguyệt, nói ai là hàng vũ đấy?”, không đợi Lâm Nguyệt nói xong, Lâm Lan đã lạnh giọng ngắt lời Lâm Nguyệt: “Ngày trước chị nói Mộng Dao nhà tôi thế nào tôi không có ý kiến, nhưng bây giờ thì không được!”.

“Bây giờ không được? Tại sao bây giờ không được? Lâm Lan, tôi nói cho dì biết, chỉ cần con khốn đó từng li hôn thì nó vĩnh viễn là hàng cũ!”, Lâm Nguyệt cười khẩy nói.

“Chị nói vớ vẩn!”.

Lâm Lan thẹn quá hóa giận: “Lâm Nguyệt, tôi nói cho chị biết, Mộng Dao nhà chúng tôi giờ là miếng bánh thơm phức, người muốn theo đuổi nó có thể xếp từ đầu sông Hoàng Phố này đến đầu sông Hoàng Phố kia”.

“Ha, ha, ha, Lâm Lan, não dì bị úng nước hay là não mấy người đàn ông kia bị úng nước? Từ đầu sông Hoàng Phố này xếp đến đầu sông Hoàng Phố kia? Sao dì không nói là xếp hàng từ đây đến Pháp luôn đi?”, Lâm Nguyệt cười to không hề kiêng kị, mặc dù không biết Lâm Lan bị chập cái mạch nào, nhưng bà ta không tin sẽ có người theo đuổi phụ nữ từng li hôn.

“Lâm Nguyệt, chị vẫn chưa biết thân phận hiện giờ của Mộng Dao nhà tôi nhỉ?”, Lâm Lan cười khẩy nói.

“Thân phận”, Lâm Nguyệt phụt cười, tràn ngập khinh bỉ nói: “Một món hàng cũ từng li hôn thì có thể có thân phận gì?”.

“Biết Tập đoàn Khang Mỹ không?”, dường như đã biết trước Lâm Nguyệt sẽ không tin, Lâm Lan hơi đắc ý nói.

“Biết, làm sao?”, Lâm Nguyệt gật đầu, sau đó lại nói với vẻ trêu tức: “Lâm Lan, không phải dì định nói với tôi, con gái hàng cũ kia của dì vào làm việc ở Tập đoàn Khang Mỹ đấy chứ?”.

“Nếu là thật thì tôi chỉ có thể nói dì nghĩ nhiều rồi, mặc dù Tập đoàn Khang Mỹ khó vào nhưng cũng không phải không vào được, nếu tưởng làm việc ở Tập đoàn Khang Mỹ thì là có thân phận thì tôi chỉ có thể nói dì quá ngây thơ rồi!”, Lâm Nguyệt cười khẩy nói, bà ta không biết phải cười nhạo Lâm Lan ngu ngốc hay là ngây thơ, thế mà tưởng Hạ Mộng Dao vào Tập đoàn Khang Mỹ làm việc thì có thể không cần để ý thái độ của bà ta.

Đúng là buồn cười!

Mặc dù Tập đoàn Khang Mỹ là người khổng lồ trong giới y dược, công ty lớn hàng đầu giá thị trường cả trăm tỉ, nhưng nhân viên của Tập đoàn Khang Mỹ cũng phải chục nghìn người.

Hạ Mộng Dao vừa vào Tập đoàn Khang Mỹ, dù năng lực xuất sắc thế nào thì cùng lắm cũng chỉ là thân phận nhân viên bậc trung.

Còn bà ta lại là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Trung Thịnh.

Giữa hai thân phận này căn bản không có gì để so sánh hết!