"Hạ tổng, người của nhà họ Lưu đã đi rồi".
Thấy đội xe Mercedes-Benz của nhà họ Lưu đã rời đi, lòng Phương Nhã cuối cùng cũng thả lỏng, đồng thời cũng cầu mong người đưa Lưu Thiếu Bác đi tốt nhất là cả đời này cũng đừng cho Lưu Thiếu Bác về nữa.
"Phương Nhã, cô thực sự không nhìn rõ cái người cùng bước vào thang máy với cô sao?", Hạ Mộng Dao không nhịn được hỏi, sau khi nghe thấy Lưu Thiếu Bác định lên, cô vốn định xin Tần Tuyết Nhu giúp đỡ, nhưng không ngờ, sau đó lại xảy ra việc như vậy.
Lưu Thiếu Bác thế mà lại biến mất tăm khỏi công ty, việc quái lạ như vậy, cô chỉ có thể nghĩ đến Trần Phong.
Nhưng việc này sao Trần Phong làm được chứ?
"Hạ tổng, người đó đánh lén tôi phía sau, đến cả cơ hội ngoảnh đầu lại tôi cũng không có đã bị hắn đánh ngất rồi, tôi sao có thể nhìn rõ hắn trông thế nào chứ?", Phương Nhã cười gượng nói, cô có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của Hạ Mộng Dao, dù người đó mang Lưu Thiếu Bác đi vì nguyên nhân gì thì người đó cũng đã giải vây cho Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao muốn biết thông tin của người đó cũng là điều đương nhiên.
"Ừm", Hạ Mộng Dao hơi không yên lòng gật đầu, cô cứ có một cảm giác âm ỉ trong lòng, đó chính là Trần Phong vẫn luôn ở bên cạnh cô, Trần Phong chưa từng rời khỏi cô.
Nhưng cô cũng hiểu, khả năng là thật của cảm giác này cực kì nhỏ bé, nếu không có gì bất ngờ, Trần Phong hiện giờ chắc đang ở Thương Châu, chứ không phải Trung Hải.
"Hạ tổng, mẹ cô vừa gọi điện cho cô, bà ấy nói mai bà ấy sẽ đến, cô xem...", Phương Nhã dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hạ Mộng Dao, từ sau khi Hạ Mộng Dao trở thành tổng giám đốc, mỗi ngày cuộc điện thoại nhận nhiều nhất không phải đối tác của công ty, mà là Lâm Lan, Lâm Lan hầu như ngày nào cũng phải gọi mấy chục cuộc, hỏi rõ Hạ Mộng Dao ở đâu.
"Bảo bà ấy mai đến đi", vừa nhắc đến Lâm Lan, Hạ Mộng Dao đã hơi đau đầu, Lâm Lan không biết lần này cô đến Trung Hải là để làm tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, cô nói với Lâm Lan là lần này cô đến Trung Hải là định tìm đại một công việc ở Trung Hải, tiện thể giải khuây.
Nhưng bây giờ, Lâm Lan rõ ràng là bắt đầu nghi ngờ cô rồi, nếu không cũng sẽ không ngày nào cũng gọi điện hỏi cô ở đâu, giờ lại còn muốn đích thân chạy đến Trung Hải thăm cô.
Đợi Lâm Lan đến Trung Hải thì việc cô làm tổng giám đốc Tập đoàn Khang Mỹ e là không thể giấu được Lâm Lan nữa.
Lúc tối, Trần Phong nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại do Tiêu Nhược gọi.
"Anh Phong, tối nay anh rảnh không?", Tiêu Nhược ở đầu bên kia giọng nói hơi vui vẻ, tâm trạng rõ ràng là không tệ.
"Rảnh, sao thế?".
"Hì, hì, tối có một tiên nữ lên sân khấu biểu diễn, em muốn anh đến xem", Tiêu Nhược cười hì hì nói.
Trần Phong ung dung cười: "Tiên nữ? Em đang nói em à?".
"Làm gì có, da mặt em không dày thế đâu, tiên nữ em nói là Uyển Thu. Tối nay kỷ niệm 100 năm thành lập trường Đại học Trung Hải, tiết mục vũ đạo "Bảy tiên nữ hạ phàm" Uyển Thu tham gia đã được chọn làm tiết mục áp chót, đây là lần đầu tiên cô nhóc lên sân khấu, biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, em sợ đến lúc đó cô ấy sẽ hồi hộp, là "bạn trai" của Uyển Thu, chẳng lẽ anh không đến khích lệ Uyển Thu sao?", Tiêu Nhược trêu chọc, lần trước sau khi về từ Hộp đêm Hồng Diệp, cô đã trở thành chị em tốt thực sự của Lâm Uyển Thu, là chị em tốt việc đầu tiên Tiêu Nhược phải hiểu đương nhiên là chuyện tình cảm của Lâm Uyển Thu.
Muốn hiểu chuyện tình cảm của Lâm Uyển Thu, đương nhiên không thể tránh Trần Phong được.
Nhưng mỗi lần nhắc đến quan hệ của Lâm Uyển Thu và Trần Phong, Lâm Uyển Thu chỉ đỏ mặt nói Trần Phong là anh trai cô, không phải bạn trai.
Lời nói như vậy Tiêu Nhược đương nhiên không tin.
Trần Phong thích Lâm Uyển Thu không Tiêu Nhược không biết.
Nhưng Tiêu Nhược lại biết Lâm Uyển Thu nhất định thích Trần Phong.
Vì mỗi lần nhắc đến Trần Phong, mặt Lâm Uyển Thu đều đỏ rực.
Lần này lên sân khấu biểu diễn, theo lí mà nói, Lâm Uyển Thu nhất định sẽ mời Trần Phong đến, nhưng nửa tiếng trước, Tiêu Nhược hỏi Lâm Uyển Thu có mời Trần Phong không, Lâm Uyển Thu lại đỏ mặt lắc đầu.
Lúc ấy Tiêu Nhược câm nín luôn, không nghi ngờ gì, Lâm Uyển Thu là nhát gan, hơn nữa còn chột dạ, sợ người khác biết quan hệ của cô và Trần Phong.
Là chị em tốt của Lâm Uyển Thu, Tiêu Nhược đương nhiên không thể làm ngơ cho việc này xảy ra.
Vì thế nhân lúc Lâm Uyển Thu vắng mặt, đã gọi điện cho Trần Phong.
"Tiết mục của Uyển Thu lúc mấy giờ?", Trần Phong ngừng một lát rồi hỏi, Tiêu Nhược hiển nhiên đã hiểu nhầm quan hệ của anh và Lâm Uyển Thu, nhưng việc này cũng không thể giải thích được, nếu giải thích sẽ chỉ càng nói càng gây hiểu nhầm, anh và Lâm Uyển Thu hiểu rõ trong lòng là được.
"Bảy giờ, tốt nhất anh nên đến trước, đến muộn thì anh không gặp được Uyển Thu đâu", Tiêu Nhược cười nói.
"Được", Trần Phong cười gượng cúp máy, sau đó nhìn thời gian, nhận ra sắp sáu giờ rồi, nếu tiết mục của Lâm Uyển Thu là bảy giờ thì giờ anh phải đến ngay.
Xe mới được Lý Nhạc lái đi lắp camera hành trình rồi, Trần Phong chỉ đành lái chiếc Santana cũ của Lý Nhạc.
Chiếc Santana tuy là hàng cũ, nhưng Lý Nhạc vẫn luôn giữ rất cẩn thận, cảm giác cầm lái cũng rất thoải mái.
Lúc này, ở cánh gà đại lễ đường của Đại học Trung Hải.
Tiêu Nhược vừa dập máy thì một bóng người xinh đẹp tuyệt trần mặc váy dài trắng, trang điểm nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.
Bóng người đó vừa xuất hiện thì toàn thể nhân viên và sinh viên ở cánh gà đều không nhịn được nín thở.
Đẹp!
Đẹp quá!
Trong não mọi người lúc này xuất hiện một bài thơ, phương Bắc có giai nhân, tuyệt trần vô song, ngoảnh lại nghiêng thành, ngoảnh lại lần nước khuynh quốc!
Lâm Uyển Thu lúc này đúng là khuynh quốc khuynh thành!
Một chiếc váy trắng, ôm lấy cơ thể xinh đẹp của cô tạo cảm giác rất quyến rũ, lớp trang điểm nhạt phô bày hoàn mỹ dung mạo trắng trong thuần khiết của cô.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết.
Mọi từ ngữ hình dung vẻ đẹp lúc này đều có thể dùng để tả cô.
Cô chỉ lặng lẽ đứng đó nhưng ánh mắt mọi người lại tự động tập trung về phía cô.
Cô cứ như viên dạ minh châu nhất định sẽ chiếu sáng cả chỗ này!
Tiêu Nhược là người đầu tiên định thần lại sau cơn bàng hoàng, Lâm Uyển Thu hôm nay quá chói mắt, đến cả hoa khôi trường như cô ta ở trước mặt Lâm Uyển Thu cũng hơi nhạt nhòa.
"Chị Tiêu Nhược".
Thấy Tiêu Nhược ngơ ngác nhìn mình, Lâm Uyển Thu không nhịn được hơi xấu hổ.
"Uyển Thu, hôm nay em đẹp quá, lát nữa người nào đó thấy em nhất định sẽ kinh ngạc đến mức rớt tròng mắt", Tiêu Nhược cười hì hì đi đến trước mặt Lâm Uyển Thu.
"Người nào đó", Lâm Uyển Thu nhìn Tiêu Nhược với ánh mắt hoài nghi, người nào đó mà Tiêu Nhược nói là có ý gì?
"Chị nói sai rồi, không phải người nào đó, mà là lũ súc sinh của trường", dường như nhận ra mình lỡ lời, Tiêu Nhược vội vàng sửa lại, cô ta muốn cho Lâm Uyển Thu một niềm vui bất ngờ, nếu Lâm Uyển Thu bây giờ biết Trần Phong lát nữa sẽ đến thì còn gọi gì là niềm vui bất ngờ nữa.