"Tìm được việc chưa?"
"Vẫn chưa", Trần Phong lắc đầu, trong lòng lại hơi kì lạ, Vương Hoằng Nghị sẽ không tưởng mình định đến Trung Hải nhờ vả ông ấy đấy chứ?
Ngay sau đó, suy nghĩ này đã được chứng thực, chỉ thấy Vương Hoằng Nghị vẫy tay nói: "Nếu đã chưa tìm được thì không cần tìm nữa, cháu cứ đến làm ở công ty thương mại của chú đi, Phòng thu mua của công ty giờ còn thiếu một phó giám đốc, cháu đến mỗi tháng chú sẽ trả cháu mười hai nghìn".
Phó giám đốc Phòng thu mua?
Mười hai nghìn một tháng?
Vương Hoằng Nghị vừa nói xong thì trong phòng khách bỗng yên tĩnh.
Lý Thế Bình và Vương Thi Viện ngơ ngác nhìn nhau, Vương Thi Viện hơi không phục, sao bố lại đối xử tốt với thằng nhà quê này vậy?
Vương Đức Phát cũng tức tối, bố quá đáng thật, mình là con ruột ông cũng chỉ có thể làm phó giám đốc của công ty thương mại, hơn nữa chức phó giám đốc này còn là mình vất vả mấy năm mới lên được, thế mà Trần Phong mới đến bố đã để nó làm phó giám đốc luôn, thế là sao?
"Không được!", Bành Diễm Phương trực tiếp lên tiếng phản đối, sắp xù hết cả lông rồi: "Vương Hoằng Nghị, thằng nhà quê này là con riêng của ông à mà ông đối xử với cậu ta tốt vậy? Cái chức phó giám đốc đó cháu tôi xin ông nửa năm anh cũng không đồng ý. Sao thằng nhà quê này vừa đến ông đã cho cậu ta làm? Cậu ta hiểu về thương mại không? Cậu ta từng làm thương mại không? Ông không sợ cậu ta khiến công ty phá sản sao?".
Miệng Bành Diễm Phương nói liên thanh cứ như nổ pháo hàng loạt.
Vương Hoằng Nghị cau mày, hiển nhiên là không ngờ Bành Diễm Phương lại phản ứng thái quá như vậy.
"Diễm Phương, cháu bà thế nào chắc bà biết rõ, nó cũng mê cờ bạc như con trai chúng ta, nếu tôi để nó làm giám đốc Phòng thu mua thì không đến một tháng nó sẽ thua sạch công ty luôn", Vương Hoằng Nghị gằn giọng nói.
"Cháu tôi không được, còn thằng nhà quê này thì được? Ông biết lúc trước cậu ta làm gì không? Cậu ta là người giao hàng! Ông để một người giao hàng làm việc của phó giám đốc Phòng thu mua, ông cảm thấy những người khác trong công ty sẽ nghĩ sao?", giọng Bành Diễm Phương chua ngoa, bà ta có thể chấp nhận cháu trai mình không làm phó giám đốc Phòng thu mua, nhưng bà ta chắc chắn không chấp nhận được việc đồ vô dụng Trần Phong làm giám đốc phòng thu mua.
Mặt Vương Hoằng Nghị lộ vẻ khó xử, lời Bành Diễm Phương nói không phải không có lý, nếu ông ấy thực sự để Trần Phong làm giám đốc Phòng thu mua theo ý mình, những người khác trong công ty có lẽ sẽ có ý kiến với ông ấy, đương nhiên, cũng không tốt gì với Trần Phong.
Ít nhất chắc chắn không thiếu được việc cô lập Trần Phong.
Trần Phong cau mày, thực ra từ đầu tới cuối anh căn bản chưa từng muốn tìm việc ở Trung Hải, nhưng Vương Hoằng Nghị lại hiểu nhầm anh, tưởng lần này anh đến Trung Hải là muốn nhờ cậy.
Trần Phong đang định lên tiếng từ chối thì Lý Thế Bình lại cười nói trước: "Bác trai, hay là để người anh em Trần Phong đến công ty bọn cháu đi. Công ty bọn cháu dạo này đang tuyển người, Phòng kinh doanh còn nhiều chỗ trống lắm. Cháu có thể đánh tiếng với Phòng nhân sự, để họ tuyển người anh em Trần Phong vào".
Vương Hoằng Nghị cau mày, đề nghị của Lý Thế Bình đúng là khiến ông ấy hơi động lòng, nhưng dạo này Lý Thế Bình đang theo đuổi Vương Thi Viện, nếu ông ấy đồng ý với Lý Thế Bình cũng có nghĩa là nợ ơn của Lý Thế Bình một lần...
Vương Hoằng Nghị nghĩ rất nhiều nhưng Bành Diễm Phương lại không nghĩ sâu xa như vậy, ngược lại mừng ra mặt: "Thế Bình, cháu nói thật không? Cháu thực sự có cách để thằng nhà quê này vào công ty các cháu?".
Lý Thế Bình cười gật đầu: "Thật ạ, bác gái, giờ cháu là giám đốc Phòng kinh doanh, phía Phòng nhân sự cháu rất quen thuộc, bảo họ nhét một người vào không hề khó".
"Được, được, được, vậy phiền cháu nhét thằng nhà quê này vào", Bành Diễm Phương nói, theo bà ta thấy Trần Phong chính là một tai họa, nếu vào công ty thương mại nhà mình biết đâu sẽ gây ra rắc rối gì, nhưng nhét vào công ty của Lý Thế Bình thì tốt hơn nhiều, đến lúc đó Trần Phong đi hay ở cũng chỉ là việc một câu nói của Lý Thế Bình.
"Bác trai, ý bác thế nào?", Lý Thế Bình lại chuyển mắt sang Vương Hoằng Nghị, hắn biết rõ Vương Hoằng Nghị mới là trụ cột của nhà họ Vương, việc lớn việc nhỏ gì của nhà họ Vương đều do Vương Hoằng Nghị quyết định.
Vương Hoằng Nghị ngập ngừng một lúc, gật đầu đồng ý: "Vậy phiền cháu rồi, Thế Bình".
"Không phiền, có thể giúp bác Vương là vinh hạnh của cháu", Lý Thế Bình lắc đầu, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp, khiến người ta như được gột rửa bằng gió xuân.
"Xem đi, thằng bé Thế Bình này khéo ăn nói quá", Bành Diễm Phương không hề tiếng lời khen ngợi.
"Đúng rồi, Thế Bình, cháu để thằng nhà quê này vào công ty các cháu cũng được, nhưng đừng cho cậu ta chức cao quá, cậu ta không có tài cán gì sẽ khiến cháu mất mặt đấy", Bành Diễm Phương nói, Lý Thế Bình là con rể tương lai của bà ta, nên về mặt nào đó thì giờ họ cũng là người một nhà, để Trần Phong vào công ty của Lý Thế Bình cũng được nhưng nếu làm tổn hại lợi ích của Lý Thế Bình thì không được.
"Bác gái, cháu thấy người anh em Trần Phong vẫn rất có năng lực đó", Lý Thế Bình mỉm cười sau đó đột nhiên đổi chủ đề: "Nhưng có năng lực là một chuyện, quy tắc công ty lại là một chuyện khác, vừa vào công ty, ai cũng phải làm từ dưới lên. Nên cùng lắm thì cháu chỉ có thể cho người anh em Trần Phong lương ba nghìn rưỡi".
Vương Hoằng Nghị cau mày, lương ba nghìn rưỡi ở nơi như Trung Hải hơi thấp.
Dường như biết Vương Hoằng Nghị đang nghĩ gì, Lý Thế Bình lại cười nói: "Bác Vương yên tâm, có cháu lo cho người anh em Trần Phong, người anh em Trần Phong có thể trưởng thành rất nhanh. Không đến nửa năm, thu nhập hàng tháng có thể hơn mười nghìn".
Vương Hoằng Nghị hơi ngẩng đầu, hiển nhiên cũng coi như hài lòng, ông ấy lại nhìn Trần Phong: "Tiểu Phong, ý cháu thế nào?".
Khóe môi Trần Phong nở nụ cười gượng gạo, lúc này anh còn có lựa chọn sao?
Vương Hoằng Nghị rõ ràng là thực lòng muốn giúp anh, nếu anh từ chối ý tốt của Vương Hoằng Nghị thì e là sẽ khiến Vương Hoằng Nghị khó xử.
"Cháu sao cũng được", Trần Phong suy đi nghĩ lại vẫn quyết định đồng ý.
Một mặt là vì nể mặt Vương Hoằng Nghị, một mặt khác thì là thời gian này anh ở Trung Hải vẫn cần một thân phận ngoài sáng.
Nhân viên quèn công ty không thu hút người khác, tiện cho anh làm việc.
"Vậy được, người anh em Trần Phong mai đến công ty bọn tôi nhận việc đi, mặc dù quan hệ của tôi và giám đốc Phòng nhân sự rất tốt, nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm theo hình thức", Lý Thế Bình nở nụ cười, sâu trong khóe mắt lại ánh lên vẻ mỉa mai và khinh thường, nếu không phải vì theo đuổi Vương Thi Viện thì loại chẳng ra gì như Trần Phong, bình thường hắn còn chẳng thèm nhìn.
"Ừm, mai tôi sẽ đến nhận chức ở công ty các anh", Trần Phong hờ hững nói, Bành Diễm Phương và Lý Thế Bình nghĩ thế nào anh biết hai năm rõ mười, nhưng anh cũng chẳng buồn vạch trần hai người, cứ để hai người tưởng anh chỉ là một thằng ở rể bình thường cũng không tệ.