Trần Phong chuyển mắt sang Trương An, lại nhìn thấy vẻ giễu cợt và khinh bỉ hiện lên mặt Trương An: "Vị tiên sinh này, Thiên Nga Trắng là sản nghiệp của ai cậu không có tư cách biết. Cậu chỉ cần nhớ kĩ người sở hữu Thiên Nga Trắng là người cả đời này cậu cũng không chọc được là được".
"Ồ?", Trần Phong nhếch mép, cả đời anh cũng không chọc được?
Thương Châu cỏn con còn có người mà cả đời này anh cũng không chọc được sao?
"Bạn học của tôi cậu ấy không chọc được, nhưng Lâm Tông Vĩ tôi có tư cách chọc không?", Lâm Tông Vĩ gằn giọng nói, anh ta cũng muốn biết, người đứng sau Thiên Nga Trắng rốt cuộc là ai, thế mà lại khiến Trương An có tự tin nói ra lời này.
"Lâm tổng...", Trương An cười đầy ẩn ý, sau đó lắc đầu: "Cho phép tôi nói thẳng, người đứng sau Thiên Nga Trắng, Lâm tổng cũng không chọc được".
Xẹt!
Cả sảnh tĩnh lặng.
Trong đại sảnh, rất nhiều thực khách đều trợn trừng mắt nhìn Trương An, không thể tin nổi.
Trương An rốt cuộc đang nói linh tinh gì thế?
Người đứng sau Thiên Nga Trắng đến cả Lâm Tông Vĩ cũng không chọc nổi?
Đùa gì thế chứ?
Lâm Tông Vĩ là người đại diện của nhà họ Trần, Thương Châu còn có người mà nhà họ Trần không chọc nổi sao?
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người khiến Trương An vô hình trung đắc ý đến quên mất mình là ai.
Mặc dù ông ta chỉ là một con chó của người đứng sau Thiên Nga Trắng, nhưng trên đời này lại có câu chó cậy gần nhà!
Mặc dù ông ta chỉ là một con chó, nhưng chủ nhân phía sau ông ta lại rất trâu bò.
Trâu bò đến mức có thể khiến ông ta không hề yếu thế trước Lâm Tông Vĩ - Tổng giám đốc Công ty Đỉnh Phong.
"Tôi muốn xem thử người đứng sau Thiên Nga Trắng các ông là yêu ma quỷ quái gì đấy", Lâm Tông Vĩ lạnh lùng nói, rõ ràng là đã bị câu nói này của Trương An chọc giận.
Thấy Lâm Tông Vĩ lấy điện thoại ra định điều tra bối cảnh của Thiên Nga Trắng, lúc này, Trần Phong lại mỉm cười đứng ra ngăn cản.
"Lão Lâm, không cần tra nữa, tôi biết người đứng sau Thiên Nga Trắng là ai rồi".
Nếu nói lúc mới đầu Trần Phong vẫn chưa chắc chắn, vậy sau khi Trương An nói câu Lâm Tông Vĩ cũng không chọc được kia, Trần Phong đã chắc chắn hoàn toàn.
"Trần... lão Trần, cậu biết?", trong lúc cấp bách, Lâm Tông Vĩ suýt thì gọi Trần thiếu gia.
"Biết", Trần Phong gật đầu, khóe môi lộ ra nụ cười thích thú: "Hơn nữa người đứng sau Thiên Nga Trắng có lẽ cậu cũng biết".
"Tôi cũng biết?", Lâm Tông Vĩ càng khó hiểu hơn.
Trần Phong không nói gì mà nhìn Lâm Tông Vĩ một cái đầy ẩn ý.
Lâm Tông Vĩ giật mình, sắc mặt bỗng trở nên kì quái.
"Ông nói ông chủ hiện tại của Thiên Nga Trắng các ông là Vương tổng?", Trần Phong lại chuyển sang nhìn Trương An.
"Đúng", Trương An không hề tránh né, thừa nhận luôn, nhưng sau đó, ông ta lại nhìn Trần Phong trêu tức, nói: "Mặc dù ông chủ hiện tại của Thiên Nga Trắng chúng tôi là Vương tổng, nhưng Vương tổng cũng chỉ là làm thuê cho người ta thôi, ông chủ thực sự của Thiên Nga Trắng là người khác".
"Nhưng thân phận của người đó cả đời này cậu cũng không có tư cách biết", trong giọng của Trương An lộ ra cảm giác vô cùng ngông cuồng, người không biết còn tưởng ông ta mới là người nắm quyền thực sự của Thiên Nga Trắng.
"Thế à?", Trần Phong cười trêu tức: "Nếu tôi nói tôi biết thân phận của người đó, ông phải làm thế nào?".
"Cậu?", Trương An nhìn Trần Phong khinh thường, một thằng ở rể cỏn con, lấy đâu ra tự tin nói vậy?
Thân phận của ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng đó là bí mất trong bí mật, người biết thân phận ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng ở cả Thương Châu không vượt quá năm ngón tay.
Trương An biết được còn là vì Vương Hải Khoát – chuyên gia quản lý hiện giờ quản lý Thiên Nga Trắng là anh họ ông ta.
Những người khác dù là đẳng cấp như Thẩm Hồng Xương cũng không có tư cách biết thân phận thật sự của ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng.
Huống chi là Trần Phong trước mặt?
"Nếu cậu biết thân phận ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng, vậy Trương An tôi hôm nay sẽ quỳ xuống liếm đế giày cho cậu!", Trương An nhếch mép cười khẩy, dù sao có đánh chết ông ta, ông ta cũng không tin, Trần Phong trước mặt có thể tiếp xúc được với tin tức về người đẳng cấp như ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng.
"Được, nhớ kĩ câu này của ông", Trần Phong cười khẽ, dáng vẻ khá là chắc chắn.
Lâm Nguyệt không nhịn đường mỉa mai: "Tôi nói này, đồ vô dụng cậu ra vẻ ở đây cái gì?".
"Một thằng ở rể cỏn con như cậu tưởng mình nhân vật có số má lắm à, người đẳng cấp như ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng là người cậu có thể tiếp xúc được sao?".
"Mẹ, đồ vô dụng này có cái tật thích làm màu, mẹ cũng không phải không biết, chắc là nghe được tin vỉa hè ở đâu, định lấy ra để khoe khoang trước mặt chúng ta, chúng ta cứ xem anh ta bẽ mặt là được", Đường Nhược Tuyết cũng mỉa mai không chút kiêng nể.
Nhưng Trần Phong lại không để ý hai người mà nhìn Trương An một cái, sau đó hờ hững nhả ra hai chữ: "Yên Kinh".
Ầm!
Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng não Trương An đã nổ tung, cứ như bị sét đánh, đến cả hô hấp cũng bắt đầu loạn nhịp, nhưng ông ta vẫn cố ổn định tâm lý:
- Cái gì... Yên Kinh cái gì? Cậu đang nói gì thế?
"Tôi nói, ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng đến từ Yên Kinh", Trần Phong lại mỉm cười nhìn Trương An một cái: "Đủ rõ ràng chưa?".
Đoán mò!
Nhất định là đoán mò!
Trương An gào thét trong lòng, ông ta không tin Trần Phong biết tin tức về ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng thật, vì tin này là tuyệt mật!
Ngoài vài người ít ỏi ra thì căn bản không ai có tư cách biết!
"Là Yên Kinh, nhưng thế thì sao?".
"Ông chủ lớn ở Yên Kinh nhiều lắm, nếu cậu muốn chỉ dựa vào hai chữ Yên Kinh này khiến tôi chịu thua, vậy e là còn chưa đủ!", sắc mặt Trương An lại khôi phục vẻ nghiêm nghị, một câu của Trần Phong tiết lộ chốn cũ của ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng, đúng là khiến ông ta khá là sửng sốt, nhưng ông ta không tin Trần Phong sẽ biết nhiều tin tức hơn về ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng.
"Vẫn chưa đủ?", Trần Phong nhếch mày.
"Không đủ!", Trương An lắc đầu.
"Nhà họ Trần", Trần Phong lại nhả ra ba chữ sau đó mặt lạnh tanh nhìn Trương An: "Ba chữ này đủ chưa?".
Xẹt!
Sắc mặt Trương An dần trắng bệch, như bị đập mạnh vào tim, cả người lùi về sau ba bước mất kiểm soát.
Cậu ta thế mà biết!
Cậu ta thế mà biết!
Trương An không thể tin nổi gào thét điên cuồng trong lòng, cả người như bị rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu tới chân.
Ba chữ nhà họ Trần không chỉ làm đứt phòng tuyến cuối cùng của Trương An cũng khiến thực khách trong đại sảnh rơi vào trạng thái sợ hãi khó hiểu.
Nhà họ Trần!
Thế mà là nhà họ Trần!
Ông chủ phía sau Thiên Nga Trắng thế mà là nhà họ Trần!
Đây là điều mọi người không thể ngờ tới.
Ông chủ đứng sau Thiên Nga Trắng nhỏ bé thế mà lại là gia tộc siêu giàu - nhà họ Trần đứng trên đỉnh của Hoa Hạ!
Đúng là như truyện cổ tích!
Thảo nào Trương An lại ngông cuồng như vậy, nói ra lời Lâm Tông Vĩ cũng không chọc được.
Lâm Tông Vĩ đúng là không chọc được!
Vì nhà họ Trần là chủ nhân của anh ta!
Ngoài Lâm Tông Vĩ ra, trong sảnh cũng chẳng ai chọc nổi!
Hoặc là nói cả Thương Châu không ai chọc nổi!