Lâm Nguyệt gật đầu: "Vậy chúng ta đợi chút đi".
"Cô ơi, không cần đợi đâu, Lâm tổng của bọn cháu không thích người khác đợi anh ấy, bình thường đều là người khác gọi đồ xong, anh ấy mới đến", Cảnh Hạo nói.
"Cô ơi, chúng ta gọi đồ trước đi", Cảnh Hạo cười lấy thực đơn ra, bắt đầu gọi món.
"Tiểu Hạo, sao lại là cháu gọi được chứ, hôm nay là cô với Nhược Tuyết mời khách, để bọn cô gọi đi", Lâm Nguyệt ra vẻ khách sáo với Cảnh Hạo.
"Vậy được, cô ơi, cô gọi đi", Cảnh Hạo cười ngu ngơ đưa thực đơn cho Lâm Nguyệt.
Nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt đông cứng, bà ta gần như đã quên hẳn một việc trong đầu Cảnh Hạo chỉ có mỗi một sợi dây thần kinh.
Nếu là người khác, bà ta khách sáo với người ta như vậy, thì vì thể diện, đối phương chắc chắn sẽ không để bà ta gọi món.
Còn với Cảnh Hạo, căn bản không có nhiều thứ vòng vo như vậy.
Bạn nói gì chính là cái đó.
"Được, cô gọi, cô gọi", Lâm Nguyệt mỉm cười nhận thực đơn, chỉ muốn tát cho mình một cái, tại sao cứ phải ngứa mồm chứ, một bữa ở Thiên Nga Trắng ít nhất cũng phải ba, bốn mươi nghìn.
Bà ta ngứa mồm một cái thế là mất toi luôn ba, bốn mươi nghìn rồi.
Không lâu sau, Lâm Nguyệt đã gọi mấy món đặc trưng của Thiên Nga Trắng.
Phục vụ bắt đầu liên tục truyền đồ ăn.
Lúc này, Lâm Nguyệt lại cảm thấy bụng hơi khó chịu, bà ta đứng dậy định kéo ghế ra đi vệ sinh.
Thế mà vừa xoay người lại va vào một phục vụ đang bưng canh.
"Xoạt!".
Tay phục vụ kia mất thăng bằng, bát canh đầy ú ụ đổ hết lên người Lâm Nguyệt.
"Á!".
Lâm Nguyệt kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, hiển nhiên là bị bỏng không nhẹ.
"Xin lỗi, xin lỗi".
Phục vụ thân hình nhỏ con vội vàng lo lắng xin lỗi.
Nhưng Lâm Nguyệt lại không hề nghe, thẳng tay tát bốp một cái, ịn lên gương mặt thanh tú trắng nõn của phục vụ.
"Cô làm gì thế hả, có phải bị mù không?".
Lâm Nguyệt quát the thé, tối nay bà ta mặc lễ phục dạ hội voan mỏng, bên trong không mặc áo lót, nên bát canh của nhân viên phục vụ chẳng khác gì đổ trực tiếp lên da thịt bà ta.
Cảm giác đó người từng bị bỏng đều biết.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô ơi, cháu không nhìn thấy", Lâm Uyển Thu cúi đầu, liên tục xin lỗi, trong giọng nói còn có tiếng khóc, cô không ngờ lần đầu đi làm thêm lại gây ra rắc rối lớn thế này.
"Xin lỗi có tác dụng sao? Con khốn!".
Lâm Nguyệt mắng to, lại tát bốp lên mặt Lâm Uyển Thu, tát cho Lâm Uyển Thu ngã lăn ra đất.
"Sao lại là đồ sao chổi này?".
Lúc này Đường Nhược Tuyết cau mày đứng dậy, trí nhớ của cô ta rất tốt, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay người mặc đồ phục vụ trước mặt là con gái của người phụ nữ trung niên cọ vào chiếc Bentley của Lâm Nguyệt hôm qua.
"Là cô?!".
Lâm Nguyệt cũng nhận ra Lâm Uyển Thu, trong lòng bà ta ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa giận không tên.
Bà ta không nói không rằng vớ ngay một cái ghế, giơ cao lên, sau đó đập lên người Lâm Uyển Thu.
"Á".
Lâm Uyển Thu kêu một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp toàn là vẻ đau đớn.
Nhưng Lâm Nguyệt lại vẫn chưa hết tức, lại vớ cái ghế lên, đập mạnh xuống, vừa đập vừa mắng:
- Sao chỗ nào cũng có đồ khốn như mày vậy? Hôm qua bà mẹ nghèo mạt rệp của mày làm hỏng xe của bà đây, hôm này con khốn mày lại làm bẩn quần áo của bà! Có phải mày cố tình cản trở bà không?
Lâm Nguyệt liên tục đập ba, bốn phát, đến tận khi không đập nổi nữa bà ta mới thở hồng hộc dừng lại.
Nhưng Lâm Uyển Thu nhỏ nhắn thì lại đau đớn cuộn người lại.
Động tĩnh bên này cũng thu hút sự chú ý của nhân viên của Thiên Nga Trắng, một người đàn ông mặc vest, trông như giám đốc sải bước đến.
"Thưa bà xin hỏi có chuyện gì thế?".
"Ông mắt mù à? Có chuyện gì ông không biết tự nhìn sao?", Lâm Nguyệt mắng té tát, chẳng khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua.
"Phục vụ của các ông làm đổ canh lên người mẹ tôi", Đường Nhược Tuyết lạnh mặt, đổ hết lỗi lên đầu Lâm Uyển Thu không cho phân bua.
"Rất xin lỗi vì mang lại trải nghiệm không vui vẻ cho bà, việc này đúng là trách nhiệm của nhà hàng chúng tôi", giám đốc trung niên cúi người xin lỗi, những người như Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Còn Lâm Uyển Thu thì lại là lần đầu làm việc ở Thiên Nga Trắng, hơn nữa còn là làm thêm, đứng về phía nào liếc cái hiểu ngay.
"Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong chuyện à? Các ông biết bộ lễ phục này của tôi bao nhiêu tiền không? Các ông biết tối nay tôi hẹn ai bàn chuyện làm ăn không? Làm lỡ dở bao nhiêu việc của tôi như vậy, một câu xin lỗi là muốn cho qua sao?".
"Tôi nói cho ông biết không có cửa đâu!", Lâm Nguyệt tức điên, bị Lâm Uyển Thu làm cho thành thế này, tí nữa bà ta gặp Lâm Tông Vĩ thế nào còn là cả một vấn đề.
"Thưa bà, bà hiểu nhầm rồi, mọi tổn thất Tiểu Lâm gây ra cho bà chúng tôi nhất định sẽ bảo cô ấy bồi thường gấp bội cho bà", giám đốc trung niên cười gượng nói.
"Bồi thường? Nó bồi thường nổi sao? Ông có biết bộ lễ phục của bà đây bao nhiêu tiền không? Một trăm chín mươi nghìn! Là Mina - bậc thầy lễ phục của nước I làm riêng cho bà đây, loại nghèo mạt rệp như nó có bán mình cũng không mua được một cái cúc trên bộ lễ phục của tôi", Lâm Nguyệt không chịu thôi, ý của giám đốc trung niên này rất rõ ràng, việc này hoàn toàn là lỗi của một mình Lâm Uyển Thu, không liên quan gì tới Thiên Nga Trắng hết, Thiên Nga Trắng sẽ không bồi thường một xu nào.
"Tiểu Lâm, đứng dậy!".
Giám đốc trung niên nghiêm nghị nhìn Lâm Uyển Thu dưới đất một cái, sau đó vô tình nói: "Giá lễ phục của bà đây là một trăm chín mươi nghìn, cô ngay lập tức bồi thường cho người ta không được thiếu xu nào".
"Giám đốc Trương, cô này va vào tôi trước nên canh của tôi mới đổ lên người cô ấy", Lâm Uyển Thu tủi thân khóc nức nở. Lúc cô bưng đồ ăn, rõ ràng là đi trên tuyến đường Thiên Nga Trắng vẽ sẵn, nhưng Lâm Nguyệt đứng dậy không để ý nên đã va vào cô.
Xét cho cùng, lỗi trong việc này cũng là tại Lâm Nguyệt, chứ không phải tại cô.
"Cô nói cái gì?!".
Sắc mặt Lâm Nguyệt lạnh đi, nói rồi bèn không nói không rằng đạp lên người Lâm Uyển Thu.
"Đồ khốn kiếp còn dám vu oán cho tao?! Cái gì gọi là tao va vào mày, rõ ràng là mày muốn trả thù bà đây, cố ý đổ canh lên người bà!".
"Tôi không có!", trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Thu toàn là vẻ tủi hờn, phục vụ của Nhà hàng Thiên Nga Trắng là công việc làm thêm đầu tiên của cô, sao cô dám làm ra việc như vậy chứ?
"Không có? Mày tưởng bà là đồ ngốc sao?", Lâm Nguyệt cười khẩy.
"Hôm qua lái xe của tao đánh bà mẹ nghèo mạt rệp của mày, nên trong lòng mày ôm hận với tao, hôm nay thấy tao ăn cơm ở đây, mày bèn cố ý bưng canh đến trước mặt tao, nhân lúc tao không để ý đổ canh lên người tao, tưởng tao không hiểu mấy cái trò mèo của mày à?".
"Hu hu, tôi thực sự không có, cô ơi...".
"Đủ rồi!".
Giám đốc Trương tức giận quát, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Tiểu Lâm, giờ chứng cứ đã rất xác thực, chính là cô cố ý đổ canh lên người quý bà đây".
"Cô tuổi còn nhỏ mà bụng dạ lại ác độc như vậy!".
"Cô biết như vậy sẽ tạo thành tổn thương lớn thế nào với quỳ bà đây không?".
"Cô biết như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào với danh tiếng của Thiên Nga Trắng chúng ta không?".