Sắc mặt Cố Đông Thâm thay đổi hẳn, vừa mở miệng đã đòi một cánh tay của hắn? Môi Cố Đông Thâm mấp máy, còn định bàn điều kiện, nhưng A Hào ở bên cạnh lại vớ luôn lấy con dao găm, mắt không chớp lấy một cái chém luôn xuống tay trái của Cố Đông Thâm.
“Á!”
Sau khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, tay trái đầm đìa máu của Cố Đông Thâm rơi xuống đất.
“Người anh em, hài lòng chưa?” Mặt A Hào không cảm xúc hỏi.
Trần Phong hơi ngẩng đầu, anh cảm thấy thích A Hào này hơn rồi, làm việc quyết đoán, hơn nữa còn biết điều.
Nếu Cố Đông Thâm vừa nãy dám bàn điều kiện với anh, thì Trần Phong sẽ không cho Cố Đông Thâm cơ hội chọn lựa nào hết, anh sẽ chặt hết cả hai tay của Cố Đông Thâm!
A Hào nhận ra rồi, hắn cứu một tay cho Cố Đông Thâm!
“Anh khá lắm, nếu ngày nào đó không muốn làm ngành này nữa thì có thể đến tìm tôi.” Trần Phong nhìn A Hào với ánh mắt khen ngợi, nói.
Nếu muốn chống lại con quái vật như nhà họ Trần, thì không thế thiếu được một vị tướng dũng mãnh như A Hào, hơn nữa nhìn thái độ của hắn với Cố Đông Thâm, có thể thấy hắn vẫn là một người đàn ông trọng tình nghĩa, người như vậy, trên đời này không nhiều.
A Hào bặm môi, không nói gì.
Trần Phong cũng không để ý, anh hiểu rất rõ, cao thủ như A Hào đều có lòng tự tôn, họ sẽ không tùy tiện cúi đầu trước người khác, nhưng một khi đã phục rồi thì sẽ giao cả mạng sống cho người đó, có thể nói là mối quan hệ sống chết thực sự!
“Ngoài ra, việc xảy ra tại đây hôm nay, nếu có bất kì ai dám nói ra...” Trần Phong cười mỉm, gõ nhẹ lên cái bàn dài trong phòng: “Răng rắc”, cái bàn dài bằng đá Đại Lý dày khoảng mười centimet vỡ vụn.
“Cái bàn này chính là kết cục của hắn.” Trần Phong lạnh nhạt cất tiếng, nói xong, anh bèn ôm Hạ Mộng Dao đứng dậy, rời khỏi căn phòng.
Sột soạt.
Mười mấy người đàn ông mặt xám xịt ở cửa đồng loạt tránh đường, không ai dám cản!
“Điều tra! Điều tra cho tôi! Tôi muốn biết hắn là ai.” Sau khi Trần Phong đi, Cố Đông Thâm bịt cổ tay vẫn liên tục chảy máu, đau đớn nói.
“Anh Thâm, hắn là Trần Phong.” Thằng đàn em lúc nãy canh ở cửa sợ sệt nói.
“Trần Phong?!”
Mắt Cố Đông Thâm trợn tròn, suýt nữa thì bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến ngất đi.
Đây chính là thằng chồng vô dụng của Hạ Mộng Dao?! Thằng vô dụng bị cắm sừng cũng không dám nói gì trong miệng của Hạ Hạo?!
“Ha ha!” Cố Đông Thâm cười thê lương, cười đến mức chảy cả nước mắt, nếu đến cả người đàn ông như vậy cũng là vô dụng, thì trên đời này chẳng có thằng nào là không vô dụng cả.
Hạ Hạo ơi Hạ Hạo!
Ông đệt con mẹ mày!
“Đại ca, nghe em khuyên một câu, coi như dùng bàn tay này mua một bài học đi, đừng gây chuyện với người đó!” A Hào nhìn bàn tay bị đứt lìa của Cố Đông Thâm trên đất, thần sắc cực kì nghiêm túc.
“A Hào, Trần Phong đó, hắn mạnh thế thật sao? Nếu cậu chơi với hắn bằng súng, thì có thể đánh chết hắn không?” Cố Đông Thâm không cam lòng hỏi, hắn lăn lộn ở Thương Châu hơn hai mươi năm, chưa bao giờ chịu thiệt như thế này, nếu để người trong giang hồ biết hắn bị một thằng đi ở rể chặt mất một bàn tay, thì hắn cũng khỏi cần lăn lộn nữa.
A Hào lắc đầu: “Đại ca, đừng nghĩ nữa, trước mặt hắn, em không có cơ hội nổ súng.”
“Hả?”
Cố Đông Thâm kinh ngạc, đến cả cơ hội nổ súng cũng không có?
“Em không biết Trần Phong đó tại sao lại đi ở rể, nhưng người như hắn, nếu muốn lặn lộn trên giang hồ, thì ít nhất cũng sẽ là người đứng đầu Thương Châu chúng ta.” A Hào tiếp tục nói.
Cố Đông Thâm không nói nữa, hắn biết, mình không chút có hi vọng báo thù nào, hắn lăn lộn trên giang hồ hơn hai mươi năm, đương nhiên hiểu, muốn trở thành người đứng đầu cả một thành phố khó đến mức nào, có thể nói, cả đời này Cố Đông Thâm hắn cũng không thể leo được lên vị trí đó.
Nhưng Trần Phong, A Hào chỉ tiếp xúc chưa tới mười phút ngắn ngủi, đã đánh giá Trần Phong cao như vậy.
Việc này chứng tỏ, Trần Phong thực sự có tiềm lực, chắc chắn không chỉ là đứng đầu Thương Châu!
Trần Phong ôm Hạ Mộng Dao đến một phòng khám nhỏ, nhìn trạng thái của Hạ Mộng Dao có thể thấy cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ hôn mê thôi.
Nhưng Trần Phong cũng không dám đánh cược, chỉ sợ chẳng may sơ sẩy.
Nhỡ mà để di chứng gì thì sao?
Nên Trần Phong đến phòng khám nhỏ này.
Đây là một trong những thế lực mà anh nuôi dưỡng ở Thương Châu, ngày trước vì lo Trần Trấn Nam phát hiện, nên anh rất ít khi tới đây.
Nhưng giờ, Trần Phong không nghĩ được nhiều thế nữa.
Sự an toàn của Hạ Mộng Dao là quan trọng nhất.
Chủ nhân của phòng khám là một người phụ nữ trung niên, ngoại hình của bà ấy không khác gì những người phụ nữ trung niên bình thường, nhưng Trần Phong lại biết, chỉ riêng y thuật thôi người phụ nữ trung niên này cũng phải xếp vào ba hạng đầu của cả tỉnh Kiềm Nam.
Người phụ nữ trung niên là học trò nữ duy nhất của bác sĩ quốc dân Tôn Tây Đường!
“Thiếu chủ!”
Thấy Trần Phong, thần sắc Lưu Uyển Mai bỗng chốc trở nên cung kính vô cùng.
“Cô Mai”, Trần Phong cười khẽ, nói: “Giúp cháu kiểm tra cho Mộng Dao, lúc nãy có người cho cô ấy uống thuốc kích dục.”
“Rõ, thiếu chủ!”
Lưu Uyển Mai gật đầu, ôm Hạ Mộng Dao vào phòng.
Một lúc sau, Lưu Uyển Mai đi ra.
“Thiếu chủ, Mộng Dao không sao, cô ấy chỉ sợ hãi quá độ, nên hôn mê.”
“Không sao là tốt.” Trần Phong thở phào: “Đúng rồi, cô Mai, sau khi cháu đi, người nhà họ Trần có lẽ sẽ điều tra cô, cô cẩn thận chút.” Trần Phong biết rõ Quỷ Thị theo dõi mình, với thái độ làm việc cẩn trọng của chúng, chắc chắn sẽ điều tra Lưu Uyển Mai.
“Thiếu chủ yên tâm, tôi đã chuẩn bị trước một thân phận khác rồi.” Lưu Uyển Mai nói.
“Ừm.” Trần Phong hơi ngẩng đầu, đấu với lão cáo già Trần Trấn Nam, anh phải vô cùng cẩn thận, đi sai một bước là sẽ hỏng cả bàn cờ!
Hạ Mộng Dao đến tận chiều mới tỉnh, sau khi tỉnh, thấy Trần Phong, cô ấy không thể khống chế cảm xúc của mình nữa, ôm Trần Phong khóc tức tưởi.
“Hu hu, Trần Phong, em sợ lắm...”
“Đừng sợ, có anh.” Trần Phong dịu dàng nói, dù Hạ Mộng Dao trông có kiên cường thế nào thì cũng không thay đổi được một sự thật cô ấy là phụ nữ, gặp một kẻ lưu manh như Cố Đông Thâm, không giải quyết ổn thỏa e là sẽ để lại ám ảnh tâm lí, nên Trần Phong không nói việc sau đó với Hạ Mộng Dao, chỉ nói cảnh sát kịp thời đến nên đã cứu được cô ấy.
“Trần Phong, Hạ Hạo tại sao lại ác độc như vậy, em là em họ của anh ta mà, sao anh ta có thể ác thế chứ...” Thực ra điều khiến Hạ Mộng Dao khó chấp nhận nhất là bị chính anh họ mình gài bẫy, người thân của cô vậy mà lại vì lợi ích muốn hủy cả đời cô.
“Hạ Hạo!”
Đôi mắt Trần Phong xẹt qua nét lạnh lùng, lúc người đàn ông xăm hình hổ đến gây sự với anh, anh đã biết, kẻ đầu sỏ của việc này là Hạ Hạo, ngoài Hạ Hạo ra cũng không có ai đối phó với anh như vậy.
Nếu là nhà họ Trần thì chắc chắn sẽ không cử loại lưu manh tép riu này.
Hạ Hạo hết lần này đến lần khác bắt nạt Hạ Mộng Dao, lần này lại còn suýt nữa khiến Hạ Mộng Dao bị làm nhục, đã chạm vào giới hạn của anh rồi!
Lần này, anh sẽ không cho Hạ Hạo sống yên ổn!
Ngày trước, vì Hạ Mộng Dao, nên Trần Phong không làm quá quắt, bọn Hạ Hạo, Hạ Vân Thịnh dù sao cũng là người thân của Hạ Mộng Dao.
Nhưng giờ nhìn xem, Hạ Mộng Dao coi họ là người thân, nhưng họ lại không hề coi Hạ Mộng Dao là người thân.